Lo sợ khi được chồng yêu nhiều hơn sau 13 năm chung sống
Anh thích đưa tôi đi tham dự các buổi tiệc hay họp mặt ở công ty. Cả chuyện chăn gối anh cũng thay đổi, chiều chuộng, nâng niu tôi hơn trước nhiều.
ảnh minh họa
Tôi 37 tuổi, là kiến trúc sư. Chồng tôi 40 tuổi, chuyên viên IT, sống ở Hà Nội. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn du học. Sau khi anh hoàn thành chương trình thạc sĩ còn tôi tốt nghiệp đại học, cả hai quay về Việt Nam và kết hôn đến nay là tròn 13 năm. Chúng tôi có hai thiên thần 11 tuổi (song sinh), công việc của vợ chồng đều có chút thành tựu và không phải lo lắng gì về kinh tế. Cuộc sống vợ chồng rất nhẹ nhàng và đầm ấm vì chúng tôi đều là kiểu người ít nói, chăm chỉ, sống chừng mực. Chồng tôi hiền lành, yêu thương vợ con hết mực nhưng cục tính.
Có thể các bạn không tin nhưng suốt 13 năm qua vợ chồng tôi chưa bao giờ to tiếng, cãi vã lần nào. Có được điều này không phải chúng tôi không có mâu thuẫn mà vì tôi luôn im lặng và dừng lại trước khi cuộc trao đổi có nguy cơ biến thành cãi nhau. Tôi chờ cho cả hai có thời gian suy nghĩ và sẽ nói chuyện lại cho rõ vào tối hôm đó hay sau vài ngày, khi cả hai đều “nguội”. Tôi luôn thấy cuộc đời mình đã quá may mắn vì có cha mẹ anh chị yêu thương, có một gia đình hạnh phúc và công việc mình yêu thích. Chính vì thế tôi tránh tối đa việc tranh giành hay hơn thua với người khác, huống hồ là chồng mình. Tôi được mọi người đánh giá là khá xinh và trẻ so với tuổi. Đồng nghiệp đến đối tác đa phần là nam nên từ trước đến nay tôi có khá nhiều người đeo đuổi nhưng chưa bao giờ cho ai bất cứ cơ hội nào.
Chồng tôi không đẹp trai nhưng rất đàn ông, lại là sếp nên tôi nghĩ cũng có không ít các nàng tơ tưởng nhưng chúng tôi rất tin tưởng nhau, không ghen tuông gì. Vần đề là chồng tôi bắt đầu thay đổi từ hơn một năm nay. Trước đây anh ít nói, ít bày tỏ tình cảm, rất khô khan và không biết lãng mạn chút nào. Giờ anh trở nên ngọt ngào và rất chiều chuộng tôi, còn hơn cả thời mới yêu. Anh ôm hôn tôi bất cứ lúc nào chỉ có hai vợ chồng, hay ghé công ty đón tôi đi ăn trưa, nhắn tin hỏi thăm thường xuyên, mua quà tặng tôi.
Video đang HOT
Hai con rất quấn và thích chơi với tôi nên ở nhà tôi chỉ làm việc được sau khi chúng đã ngủ say. Nửa đêm anh tỉnh dậy thấy tôi còn làm việc sẽ đi pha sữa và ép tôi uống. Anh thích đưa tôi đi tham dự các buổi tiệc hay hợp mặt ở công ty, có lần tôi mệt không muốn đi thì anh làm ra vẻ mặt tủi thân trông rất buồn cười. Cả chuyện chăn gối anh cũng thay đổi, chiều chuộng và nâng niu tôi hơn trước nhiều. Anh hạnh phúc, vui vẻ thấy rõ, đến độ gia đình tôi và mẹ anh trêu rằng cứ như thế này chắc chúng tôi sẽ có thêm em bé. Có phụ nữ nào mà không mong muốn chồng mình yêu chiều mình như thế. Tôi cũng vui nhưng lo nhiều hơn, không hiểu tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy trong khi tôi vẫn như thế và gia đình không hề có biến cố gì. Dĩ nhiên trong đầu tôi (và mọi người) nghĩ trước tiên là khả năng anh ấy ngoại tình nên cố tình đối xử tốt với vợ.
Tôi trước đây không bao giờ quản lý tiền bạc, giờ giấc hay lén kiểm tra điện thoại, mail, Facebook của chồng vì tin tưởng anh. Tôi nghĩ làm như thế là vô ích bởi nếu chồng đã muốn giấu thì đố mà tìm ra (anh là chuyên viên mạng); đến giờ tôi vẫn nghĩ thế. Tôi hỏi thẳng thì anh cười nói xưa nay vẫn rất yêu vợ, đâu có gì thay đổi. Tôi không muốn nghi ngờ anh vì 16 năm bên nhau (kể cả thời gian yêu) tôi hiểu rõ con người anh. Anh là người đạo đức và trung tín trong mọi việc nhưng xung quanh bản thân phải chứng kiến quá nhiều sự đổ vỡ gia đình do chồng ngoại tình nên không muốn nghĩ đến cũng khó.
Tôi đang hoang mang, phải làm sao đây? Có người chồng nào sau mười mấy năm chung sống thấy yêu vợ mình nhiều hơn trước không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Cám ơn nhiều.
Theo VNE
Đàn ông có sợ phụ nữ 'nhiều chữ'?
28 tuổi, tốt nghiệp 2 trường đại học và có một bằng thạc sĩ, Hoa cũng đang làm phó phòng của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa có một "mảnh tình vắt vai"...
Ảnh minh họa
Bây giờ Hoa đã có nhiều thứ. Bằng cấp vài tấm, công ăn việc làm khá ổn. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của cô hiện nay là gia đình liên tục nhắc nhở chuyện chồng con. Cô thường nói với những người bạn, người thân trong gia đình rằng: "Lấy chồng làm gì cho khổ, một mình làm, một mình ăn cho sướng!"
Nói vậy nhưng trong bụng Hoa cũng khát khao có một mái ấm gia đình. Song hình như điều ấy đối với cô trở nên xa vời.
Đầu năm ngoái, sau nhiều đắn đo, cân nhắc Hoa dũng cảm đến đăng ký tham gia một câu lạc bộ kết bạn. Trong phiếu khai yêu cầu, Hoa đề nghị câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho cô những bạn trai tuổi khoảng ba mươi, có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, lịch sự, ga lăng, có học vị thạc sĩ trở lên. Đặc biệt Hoa không muốn làm dâu, nghĩa là cô chỉ muốn yêu và lấy những anh nào sống độc thân, hoặc nếu có thì bố mẹ ở xa.
Một tuần sau câu lạc bộ giới thiệu cho Hoa một người con trai có gần đủ các tiêu chuẩn như cô mong muốn, nhưng cô chê anh ta vì lần đầu tiên hẹn gặp, anh ta không đi giày mà lại đi xăng-đan, trông quê quê.
Lần thứ hai, Hoa từ chối gặp một anh là tiến sĩ ở một Viện nghiên cứu, có căn hộ chung cư, thu nhập tàm tạm, nhưng mỗi tội nói ngọng. Buổi gặp đầu tiên Hoa đã cười phá lên khi anh ấy hỏi: "Đợt nũ nụt vừa rồi, nhà em có bị sao không?".
Mấy lần sau, câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho Hoa những người Hà Nội gốc, kinh tế khá giả, tác phong lịch sự, dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, nhưng cô chê họ là dân buôn bán, không cùng đẳng cấp với cô.
Nhiều lần giới thiệu bạn trai cho Hoa không thành công, người của câu lạc bộ trở nên ngao ngán mỗi khi thấy Hoa đến. Có lần họ đã nói khéo rằng: "Chỗ các chị chỉ có những đối tượng chán lắm, không phù hợp với em. Hay là em cứ nghỉ một thời gian, khi nào có anh kha khá, bọn chị sẽ nhắn cho em!".
Hoa không muốn nghỉ, mà xin hạ tiêu chuẩn xuống, không yêu cầu bằng cấp, miễn là trông tàm tạm là được. Nhưng rồi một năm sau cô cũng chưa chọn được anh nào.
Một lần cô làm một người đàn ông bẽ mặt vì đang ngồi bên nhau, cô buột miệng hỏi: "Anh có hay đọc sách không?". Lần thì cô làm cho một người đàn ông khác giận tím mặt, chỉ vì khi nói chuyện với anh, cô luôn luôn đệm vài từ tiếng Anh. Có lần một người đàn ông đã bỏ cô ở một quán ăn, chỉ vì cô cứ tranh trả tiền ăn với anh ta, đôi bên giằng co khiến khách trong quán tưởng hai người cãi nhau. Cô thản nhiên nói với chủ quán rằng: "Đừng lấy tiền của anh ấy, để tôi trả. Còn anh, không cần phải sĩ diện đâu!".
Hiện tại, Hoa vẫn là người lẻ bóng. Cô không nản chí, thỉnh thoảng đến câu lạc bộ để xem có đối tượng mới không. Khi rỗi rãi, cô ngồi trò chuyện với các cán bộ câu lạc bộ, lôi hết chuyện gặp anh này đến anh khác ra kể. Cô liên tục kết luận: "Đàn ông nó thấy chị nhiều chữ, nó sợ, nó chạy".
Là một người gần hai chục năm làm cái nghề "Alô, tôi xin nghe", đã gặp hàng ngàn lượt khách hàng tư vấn về tâm lý, tôi dám khẳng định rằng cái sự "lắm chữ" phải nâng cao con người lên, khiến cho người ấy trở thành người khéo léo, hấp dẫn, tế nhị, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác khi nói chuyện với mình... mới đáng kính trọng. Còn những người tự nhận mình là lắm chữ, nhưng gặp ai người ta cũng bỏ chạy, cần phải xem lại bản thân mình. Thật ra, đàn ông không sợ phụ nữ lắm chữ, họ chỉ sợ những người "ngộ chữ" mà thôi.
Theo VNE
Cưới chồng vẫn không quên người yêu cũ Tôi không biết mình có nên tiếp tục để trong lòng những tình cảm của tuổi trẻ nữa không. Cuộc sống của tôi đang rất yên ổn và được mọi người ước ao, bởi họ nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi biết đó chỉ là cái vỏ mà ai cũng nhìn thấy mà thôi. Tôi biết mình đang làm gì...