Lỡ phá thai khi sống thử giờ tôi bị vô sinh
Biết thế mà lần thứ hai, anh lại làm tôi có bầu. Rồi tôi lại phá.
Đôi khi, chuyện sống thử đã trở thành rào cản khiến cuộc hôn nhân tưởng chừng như không còn gì băn khoăn nữa bị trì hoãn, thậm chí chấm dứt.
Sống thử không an toàn?
Đã nhiều lần anh hứa với tôi sẽ không để mang bầu khi sống chung nên tôi đã gật đầu đồng ý dọn về ở cùng căn phòng trọ với anh. Phòng nhỏ, vừa cho hai người ở. Tôi e ngại chuyện hàng xóm láng giềng nhìn vào nhưng vì tay tôi và anh đều đeo nhẫn nên họ cũng nghĩ chúng tôi là vợ chồng, lâu dần thành quen. Tôi quen với cuộc sống như thế, ai cũng gọi chúng tôi là hai vợ chồng, tôi cũng tặc lưỡi cho xong.
Hàng ngày, tôi thực hiện thiên chức của người làm vợ, đi làm về nấu cơm giặt giũ cho anh giống như gia đình thực sự, không phải cuộc sống độc thân chỉ có mình tôi nữa. Tôi cũng thấy dần được cảm giác hạnh phúc khi ở bên cạnh người mình yêu.
Nhiều lần anh nói với tôi hai đứa sẽ không để mang bầu trước khi cưới, nhưng khi cảm xúc dâng trào, anh không kìm được lòng và đã khiến tôi có bầu. Khi ấy tôi lo lắm, chúng tôi không thể cưới vì hai gia đình chưa biết chuyện, vả lại công việc chưa ổn định, giờ lấy nhau cuộc sống quá khó khăn. Vì thế, tôi đã đi phá thai mà lòng đau như cắt. Tôi mệt mỏi vô cùng, lo lắng vì sợ sau này sẽ ảnh hưởng tới việc sinh con cái.
Video đang HOT
Tôi đau khổ vì sống thử (ảnh minh họa)
Biết thế mà lần thứ hai, anh lại làm tôi có bầu. Rồi tôi lại phá. Một lần nữa anh khiến tôi đau đớn vô cùng. Tôi thật là người mẹ bất nhân, bỏ đi hai đứa con yêu quý của mình, tôi sợ sau này bị quả báo. Nhưng cuộc sống khó khăn khiến tôi phải như vậy, tôi biết trách ai đây.
Vô sinh vì phá thai quá nhiều
Và cuối cùng tôi bị quả báo thật. Tôi đã không thể sinh con sau khi chúng tôi quyết định có thai và cưới. Hơn 2 năm làm vợ chồng tôi không thể có bầu. Tôi đau khổ vì chạy chữa khắp nơi nhưng bác sĩ nói tôi vì phá thai nhiều khiến dạ con bị mỏng nên việc mang thai rất khó khăn.
Lúc ấy, tôi chỉ biết khóc và hối hận về những việc mình đã làm. Tôi biết, cuộc sống buông thả, hơn một năm sống thử đã khiến tôi thành ra thế này. Đau khổ hơn là anh bắt đầu có thái độ lạnh nhạt với tôi khi anh biết, nguyên nhân chính là do tôi.
Lòng tôi quặn thắt, người đàn ông khiến tôi ra nông nỗi này chính là anh. Tại sao anh lại làm tôi đau khổ, tại sao anh lại biến tôi thành người đàn bà khó sinh nở thế này khi tôi đã rất nhiều lần nói với anh đừng liều lĩnh. Nhưng anh nói không sao, còn an ủi tôi đủ thứ này nọ để rồi giờ anh bàng quang với những gì đang diễn ra xung quanh tôi.
Cuộc sống vợ chồng không có một đứa con chung chắc chắn sẽ chẳng hạnh phúc. Anh đã làm hại cuộc đời tôi còn có ý định bỏ rơi tôi chăng? Nếu như một thời gian nữa tôi vẫn không thể sinh con, tôi sẽ chỉ là người đàn bà bỏ đi, chịu đau khổ và dằn vặt. Hơn nữa, tội lỗi chồng chất, mỗi lần mong ngóng có con tôi lại nghĩ về quá khứ, về hai đứa con tôi bỏ đi không thương tiếc. Thật sự đây là cái giá tôi phải trả sao? Tôi ân hận lắm rồi!
Theo Ngoisao
Nỗi niềm của một gái bao hoàn lương
Tôi phải làm sao lúc này? Rời bỏ anh thì tôi không đủ sức mạnh, nếu tiếp tục bên cạnh anh thì một ngày anh cũng gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc đời mình...
Năm 2005 tôi đang học Cao đẳng Du lịch ở Hà Nội. Đó là thời gian có những biến cố kinh khủng trong gia đình tôi, mẹ tôi ốm nặng, bố tôi thường xuyên bị những cơn động kinh co giật khác thường. Hoảng loạn, anh trai tôi phải cầm cố nhà, vay nợ để đưa cả bố và mẹ đi viện. Sau đợt chữa trị đó, bố tôi thành ngẩn ngơ, mẹ tôi có đỡ bệnh nhưng rất yếu ớt.
Tôi buộc phải bỏ học dở dang để đi kiếm tiền đỡ đần gia đình. Tôi được một người bạn rủ làm việc ở quán gội đầu, cũng ở đó lần đầu tiên tôi phải ngủ với một người đàn ông hơn cả tuổi bố mình... Cuối cùng số tiền lần đầu tiên đi khách của tôi bị người bạn chiếm mất.
Bao nhiêu thăng trầm, tôi trôi dạt lên Mộc Châu. Ở đó tôi là nhân viên của một cửa hàng mát xa, vừa làm nghiêm túc, vừa chiều khách thu nhập của tôi được gần 20 triệu/1 tháng. Tôi làm cật lực và dùng tiền đó gửi đều đặn về gia đình. Thật may, đến giữa năm 2010 nhà tôi chỉ còn nợ hơn 20 triệu.
Lúc đó tôi cũng gặp anh, một người khách bình thường như những người khác nhưng biết lắng nghe câu chuyện tôi kể, anh tỏ ra thông cảm và động viên tôi về Hà Nội... Tôi đã dự định xuống đó để làm lại từ đầu bởi tôi cũng là người có ngoại hình, lại có một chút nghiệp vụ về du lịch.
Tôi nghĩ bằng tình yêu chân thành của mình sẽ làm rung động cả những gì sắt đá nhất... (Ảnh minh họa)
Đến Hà Nội, anh quan tâm đến tôi rất nhiều. Anh thuê nhà cho tôi ở, chu cấp tiền ăn và dọn đến ở cùng tôi. Tôi may mắn tìm được việc làm, là lễ tân của một khách sạn hạng sang. Dần theo thời gian mối quan hệ giữa chúng tôi không chỉ là thể xác đơn thuần. Tôi yêu anh ấy thực sự, anh ấy cũng tỏ nhớ nhung, quấn quýt với tôi nhiều hơn. Tôi có đề nghị rằng "xin anh dẹp qua quá khứ, nếu anh yêu em xin hãy xây đắp hạnh phúc với em... Ngày xưa em không tốt, nhưng sau này em sẽ thật sự sống cho gia đình".
Hoàn cảnh xô đẩy khiến cuộc đời tôi khổ sở thăng trầm thế nên tôi rất sợ một tương lai cô độc, bấp bênh... Tôi muốn có một ràng buộc với anh. Thế nhưng anh tỏ ra không thoải mái. Anh ấy cho rằng mình đã thực hiện nghĩa vụ chu cấp cho tôi, động viên tôi rời bỏ quá khứ, mang nhiều ân huệ với tôi... thì tôi phải chấp nhận anh và "anh không có ý định lập gia đình". Anh trốn tránh mọi ràng buộc.
Tôi cảm thấy đau đớn và tủi nhục. Cái việc anh động viên tôi từ Mộc Châu xuống Hà Nội chỉ là cách anh đưa đẩy tôi từ đau khổ này đến đau khổ khác mà thôi. Tôi phải làm sao lúc này? Rời bỏ anh thì tôi không đủ sức mạnh, nếu tiếp tục bên cạnh anh thì một ngày anh cũng gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc đời mình.
Từ ngày về sống cùng anh, tôi rất nhẹ nhàng yêu thương. Tôi nghĩ bằng tình yêu chân thành của mình sẽ làm rung động cả những gì sắt đá nhất. Nhưng tôi đã nhầm, mọi cố gắng của tôi dường như đã vô nghĩa. Tôi viết những dòng này khi tôi đang làm việc mà lòng nặng trĩu, sao ông trời ác với tôi vậy. Từng là "gái" nhưng tôi cũng có tình yêu chứ?!
Theo VNE
Mong anh sẽ hạnh phúc Cuối cùng cũng hết rồi, tình yêu thứ hai... Hai năm, thời gian không phải là dài, cũng không phải quá ngắn để hiểu nhau và yêu nhau. Em sợ phải hiểu hết con người anh, em sợ vì cứ hiểu anh thêm một chút, gần gũi thêm một chút, em lại nhận ra ở anh một điểm khiến em buồn... Con người...