Lỡ mồm khoe quà Valentine của người yêu cũ với vợ và cái kết đắng
Lỡ cái gì còn sửa được chứ lỡ lời thì chỉ có chết!
Tôi năm nay 30 còn vợ 26. Chúng tôi quen rồi lấy nhau qua mai mối. Thú thật là tôi không thực sự yêu vợ. Chúng tôi đến với nhau là vì mối tình đầu của tôi và người cũ không thành, chán nản và nghĩ rằng mình sẽ chẳng yêu được ai khác ngoài cô ấy nên tôi… nhắm mắt lấy bừa một người mà biết chắc bố mẹ sẽ hài lòng.
Hình minh họa
Lấy nhau rồi, tôi vẫn chu toàn với gia đình, vợ con. Nói thật là trong lòng tôi, vẫn luôn còn hình bóng người cũ nhưng tôi chưa hề làm gì có lỗi với vợ. Nhưng nhiều khi, tinh thần đi xuống, đi qua quán quen, gặp những đứa bạn chung, tôi vẫn bâng khuâng nhớ về cô ấy.
Thanh hiền, rất hiền. Chính vì thế mà khi bị gia đình cấm cản, cô ấy không đủ dũng khí để đấu tranh bảo vệ tình yêu của chúng tôi. Rồi cô ấy cũng đi lấy chồng, cũng có một cuộc sống ai nhìn vào cũng sẽ cho là hạnh phúc. Nhưng tôi biết, cô ấy vẫn yêu và nhớ tôi.
Có những hôm, cô ấy nhắn cho tôi một cái tin vu vơ “Không thể nào quên”. Tôi không nhắn lại. Nhưng cũng có hôm, tôi buồn và nhớ, cầm điện thoại lên và nhắn “Liệu có thể quay lại như xưa?” thì cô ấy cũng không trả lời. Đôi khi tôi thấy may mắn vì dường như bây giờ trái tim của chúng tôi đã lạc nhịp, không còn vui hay buồn cùng nhau nữa. Bởi nếu không, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Người ta thường bảo rằng phụ nữ rất tinh. Điều đó quả thật không sai. Vợ tôi, dường như cảm nhận được rằng đâu đó trong tôi vẫn còn hình bóng người cũ. Bóng gió có, giận dỗi có, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn tôi và đe dọa “Anh mà còn tơ tưởng tình cũ thì chết với em!” Những lúc ấy, như ăn vụng bị bắt quả tang, tôi lại lớn tiếng với vợ “Em đừng có ghen vớ ghen vẩn!” À, về chuyện này phải nói thêm là “đội ơn” mẹ tôi, nhờ cái bệnh nhiều chuyện của mấy bà nhà quê rỗi việc đã ngồi kể tuốt tuồn tuột thiên tình sử một thời của tôi và Thanh cho vợ tôi. Phụ nữ mà, ai mà không khó chịu khi biết quá khứ yêu đương của chồng cơ chứ!
Video đang HOT
Vào một ngày “xấu trời”, đó là ngày Valentine. Khi tôi còn đang đau đầu với mớ số má chả hiểu sai ở đâu mà không sao khớp sổ được, điện thoại báo tin nhắn zalo. Hơi bất ngờ vì gần như zalo của tôi chỉ có Thanh vẫn nhắn tin, là hình ảnh một đôi giày rất đẹp, đúng màu và kiểu dáng tôi thích.
Kèm sau đó là tin nhắn “Tặng anh!”. Lúc đó, bao nhiêu ký ức đẹp đẽ ấy chợt hiện ra rõ mồn một. Đó là lần đầu tiên tôi tặng nàng một đôi… dép lê, nàng bảo “Ừ, không yêu giả dép ông về!” cùng điệu cười mà xưa nay vẫn làm tan chảy trái tim tôi. Đó là lần cuối cùng chúng tôi đi dạo cùng nhau trên đường Thanh Niên, phi xe máy không đội mũ bảo hiểm, hò hét inh ỏi với cái ý nghĩ điên rồ “Giờ có tai nạn sẽ được chết cùng nhau!”.
Lại chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh, là của shipper gọi xuống lấy hàng. Đúng là nàng chọn đồ cho tôi thì chẳng bao giờ có thể chuẩn hơn. Cầm đôi giày về nhà, lăn tăn không biết nên làm gì với nó. Yêu ư, hình như không phải. Hình như tôi không còn yêu Thanh nữa. Hình như đó chỉ là cái cảm giác của một kẻ mất đi con cá “con cá mất là con cá to”. Hình như, à không, chắc chắn là, hình ảnh của vợ dần chiếm tâm trí tôi nhiều hơn. Tôi nghĩ đến vợ nhiều hơn. Dù có thể tôi chưa yêu vợ nhiều như cô ấy muốn.
Nhìn thấy đôi giày, vợ hỏi “Ơ, sao tự nhiên anh đi mua giày làm gì? Giày anh mới mua tháng trước mà!” Chả hiểu đang nghĩ mông lung gì, tôi buột miệng “Ừ, giày này Thanh mới gửi tặng anh!” Vừa nói xong, tôi cứng họng, biết mình đã hớ. Vợ nhìn tôi đầy giận giữ, về phòng đóng cửa cái rầm. Tôi vẫn đứng chết trân giữa nhà, không hiểu mình đang rơi vào cái thế gì đây. Không hiểu cảm xúc mình đang trải qua là cái gì đây.
Đúng rồi, tôi sợ. Tôi sợ mất vợ. Tôi biết rằng, người phụ nữ mà tôi cần lúc này là vợ tôi chứ không phải Thanh. Nhưng, quay lưng lại đã thấy vợ ở sau, kéo theo cả vali to đùng, không thèm nhìn tôi một cái, cô ấy đi nhanh ra cửa “Cho anh thỏa sức mà sống với ký ức, với cô Thanh của anh!”
Ôi, lỡ cái gì còn sửa được chứ lỡ lời thì chỉ có chết! Lần này, chắc là tôi phải mất công cưa vợ từ đầu!
Theo Danviet
Chết dở vì tặng nhầm quà Valentine cho vợ và bồ
Lập cập vào thang máy sau ị tặng nhầm quà, mở điện thoại đọc tin nhắn của Thu: "Chúc anh tai qua nạn khỏi!" Cái quái gì thế này?
Ảnh minh họa
Tôi tự nhận mình là người đào hoa.
Tôi không đẹp trai như tài tử, không có kiểu "mỹ nam" như mấy diễn viên Hàn Quốc nhưng bù lại tôi có nét phong trần của một gã đàn ông từng trải. Vợ tôi từng bảo, nếu mổ xẻ từng nét thì tôi thậm xấu. Nhưng nhìn tổng thể, cũng được. Nhưng quan trọng hơn, đàn ông đâu cần phải quá đẹp trai để vợ phải canh chừng. Tôi, hình thức, nói chung đủ dùng.
Về tài chính, tôi chẳng giàu nhưng cũng chẳng nghèo. Một tháng đôi lần vung tay mua quà cho vợ (hoặc là cho em nào đó) cũng là chuyện đơn giản. Nhưng tôi lại chẳng vung tay quá trán, cái gì cũng phải hưởng từng chút một mới có thi vị. Có lẽ vì thế nên tôi càng được lòng chị em.
Về chuyện đó, tôi thấy mình là đàn ông chính hiệu.
Mỗi lần, tôi còn cẩn thận cài một chiếc thiệp nhỏ, ghi vài dòng sến súa lên đó, thực ra là để đỡ... nhầm. Tính tôi hay quên, tặng rồi lại nghĩ là chưa thì chết. (Ảnh minh họa)
Nói rông nói dài để tôi chốt lại rằng, việc ngoài người vợ hiền danh chính ngôn thuận ở nhà, tôi có vài em "dự phòng" bên ngoài là điều hoàn toàn dễ hiểu, nếu không muốn nói là như việc dĩ nhiên nó phải vậy. Mà lạ kỳ ở chỗ, tôi nói rõ với các em chân dài chân ngắn quanh mình rằng tôi đã có vợ, vợ tôi đẹp và rất tuyệt vời, thế nên tôi sẽ không bao giờ bỏ vợ, nhưng các cô ấy vẫn chấp nhận. Đàn ông mà, muốn thêm chứ đâu muốn bớt, nên các em bật đèn xanh thì tôi vượt!
Vì tôi nói rõ tôi đã có gia đình, nên dù bất cứ lúc nào, ở bên em nào, vợ gọi điện là tôi nghe máy ngay lập tức, nhỡ có đang "hành sự" dở thì cũng chỉ "xong việc" là tôi gọi lại ngay nên vợ chẳng mảy may nghi ngờ. Tôi cũng chỉ đi ra ngoài "có chừng mực". Về nhà, tôi vẫn là chồng, là cha, là thằng đàn ông chính hiệu trong nhà. Tôi đảm bảo cuộc sống đầy đủ cho vợ con, dành thời gian chơi với con, đưa con đi chơi, cuối tuần đưa vợ đi dạo, thư giãn, thỉnh thoảng về thăm bố mẹ vợ. Thế là đủ đối với vợ tôi. Mà chính tôi cũng thấy gia đình mình khá hạnh phúc.
Trong số các cô tình nhân nhỏ bé bên ngoài, tôi gắn bó nhiều hơn với Thu, dành nhiều thời gian cho em hơn. Còn các cô kia chỉ là qua đường mà thôi. Thế nên, ngày lễ, ngày sinh nhật hay chả ngày gì, tôi cũng tặng quà cho em. Là thỏi son, là lọ nước hoa, là chiếc khăn quàng... Chỉ thế thôi nó cũng đủ để em chiều lòng tôi. Nhưng, ít ra tôi cũng biết áy náy, nên mỗi lần tặng quà gì cho Thu, tôi cũng đều mua một cái như thế cho vợ. Mỗi lần, tôi còn cẩn thận cài một chiếc thiệp nhỏ, ghi vài dòng sến súa lên đó, thực ra là để đỡ... nhầm. Tính tôi hay quên, tặng rồi lại nghĩ là chưa thì chết.
Valentine này cũng vậy. Tôi mua một bộ đồ ngủ satin màu đỏ nóng bỏng cho Thu và màu tím dịu dàng cho vợ. Tôi cũng cẩn thận ghi những dòng yêu thương "anh chỉ có mình em" cho... cả hai. Tôi lại còn làm cho hai nàng bất ngờ bằng cách gửi shipper mang đến chứ không đưa trực tiếp. Nhưng nét chữ của tôi, làm sao họ không nhận ra.
Cuối giờ làm việc buổi sáng, đang mơ màng nghĩ đến một buổi trưa "nóng bỏng" với em Thu và một buổi tối dịu dàng với vợ thì có tin nhắn của Thu. Chưa kịp mở ra đọc thì vợ gọi điện, mở máy chưa kịp alo, giọng vợ rít lên đầy hung dữ "Em đang ở dưới công ty anh. Đi xuống ngay đây không thì bảo!" Thôi chết, chuyện gì đây. Vợ tôi chưa bao giờ như thế. Lập cập vào thang máy, mở điện thoại đọc tin nhắn của Thu: "Chúc anh tai qua nạn khỏi!" Cái quái gì thế này?
Nhìn vợ đằng đằng sát khí, tôi hết hồn. Giữa thanh thiên bạch nhật, giữa bao nhiêu đồng nghiệp, vợ tôi ném túi quà vào mặt tôi và không ngừng cào cấu tôi, vừa đánh vừa chửi "Anh là đồ khốn nạn. Bao lâu nay anh lừa dối tôi, tằng tịu với bao nhiêu con ở ngoài. Hả?"
Chưa kịp lên tiếng, vợ đưa ngay cái thiệp nhỏ xinh, có nét chữ rành rành của tôi trên đó "Món quà nóng bỏng cho nàng Thu nóng bỏng của anh!" Thôi chết tôi rồi, đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Chẳng hiểu tôi nhét nhầm thiệp hay thằng shipper khốn nạn nó giao nhầm quà tôi mua cho hai nàng. Vì tôi đâu kịp mở xem cái gói quà kia là đỏ hay tím! Nàng lôi tôi xềnh xệch lên taxi, nhà ông bà nội thẳng tiến, mồm vẫn không ngừng chửi rủa.
Phen này tôi chết chắc. Giờ thì tôi hiểu tin nhắn của em Thu rồi đấy!
Theo blogtamsu
Từ một tin nhắn khác thường của chồng, vợ bắt vội chuyến xe đi kiểm tra và cái kết đắng Anh đang tính thu xếp, nghĩ lý do xin sếp lát đến muộn để về ôm ấp nhân tình bé nhỏ khoảng 30 phút thì há hốc miệng khi nhận được tin nhắn mới từ vợ: "Anh có nhắn nhầm cho ai không? Nháy gì???" Ảnh minh họa "Vợ đỡ nhức đầu chưa?", anh Hoàng gửi tin nhắn cho vợ, ân cần hỏi...