Lơ mơ tỉnh dậy, tôi hốt hoảng khi không nhìn thấy con đâu mà trong nhà còn có mùi khét lẹt
Tôi ngủ vùi lúc nào không hay mà quên mất con gái vẫn đang thức. Khi tỉnh dậy, tôi hốt hoảng khi chứng kiến cảnh tượng ám ảnh kinh hoàng.
Là một người làm mẹ hết lòng yêu con, tôi không ngờ có ngày mình lâm vào cảnh khó xử và đau đớn như hôm nay. Con gái tôi 2 tuổi, tò mò, hiếu động và nghịch ngợm. Con bé có thể quậy tưng bừng từ khi thức dậy đến khi đi ngủ lại. Thậm chí đôi khi tôi còn cho rằng con bé mắc phải bệnh tăng động giảm chú ý khi bé quá hiếu kì và phá phách mọi thứ. Tôi đã gửi con đi nhà trẻ từ hồi bé được 1 tuổi. Nhưng ngày chủ nhật bé ở nhà với tôi mà nói là một ngày cực hình.
Không phải tôi không yêu con. Tôi rất yêu con là khác. Nhưng sau một tuần căng thẳng với công việc, ngày chủ nhật tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ dậy trễ một tí và có thể được đi cà phê, ăn uống, mua sắm để thư giãn. Nhưng tôi không làm được. Bởi tôi có một “cái đuôi” đáng yêu lúc nào cũng bám theo. Và tôi mệt nhoài với bé. Chồng tôi cũng giúp vợ nhưng anh là đàn ông, chẳng thể đảm đang hay chịu khó như tôi.
Nhưng ngày chủ nhật bé ở nhà với tôi mà nói là một ngày cực hình. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hôm qua, con tôi nghịch ngợm cả buổi trưa không ngủ. Tôi bật bếp ga ninh nồi cháo rồi bế con vào phòng. Dỗ mãi con bé không ngủ mà tôi thì thiếp đi lúc nào không hay. Trong nhà chỉ có mẹ con tôi vì chồng tôi đi liên hoan với bạn bè. Khi tỉnh dậy, tôi hốt hoảng khi không thấy con gái đâu cả nhưng lại ngửi thấy mùi khét.
Chưa bao giờ tim tôi đập nhanh như thế. Tôi lao như bay vào phòng bếp và thấy con bé đang nghịch thùng đựng gạo ngay cạnh bếp, còn nồi cháo thì đã cháy đen. Tôi vội vã tắt bếp, bế con rồi chạy đi mở hết cửa sổ. Cả căn bếp ám mùi nhựa cháy khét và khói. Tôi bế con qua gửi nhà hàng xóm để lau dọn nhà cửa. Khi làm những việc ấy, tay tôi vẫn run lên bần bật. Chỉ cần tôi chậm trễ một chút thôi, tôi chẳng biết con tôi sẽ thế nào? Và nếu con xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi sẽ ân hận cả đời.
Giờ tôi không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng này, tôi quá mệt mỏi vì chăm con một mình rồi. Cứ thế này tôi sẽ stress nặng mất thôi.
(thanhnhan…@gmail.com)
Tỉnh dậy sau cơn say, tôi hốt hoảng khi thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ai oán của vợ: "Tôi hận anh"
Tôi hốt hoảng gọi điện lại cho vợ thì bố vợ bắt máy rồi mắng tôi xối xả một trận.
Tôi thừa nhận bản thân rất ham thú bạn bè và nhậu nhẹt. Bởi công việc của tôi rất áp lực, nếu như không giải lao, e là tôi sẽ bị trầm cảm. Tôi vẫn hay than thở điều này với vợ và cô ấy luôn thông cảm cho chồng. Sau khi cưới, vợ hay than bị chèn ép ở công ty nên tôi bảo cô ấy nghỉ làm, tôi sẽ đi làm nuôi cô ấy. Thời gian đầu vợ dùng dằng nhưng rồi cô ấy đã đồng ý.
Vợ ở nhà lo toan công việc nội trợ chu toàn. Tôi đi làm về đã có cơm ngon canh ngọt đợi sẵn. Cô ấy còn chu đáo pha nước nóng cho chồng tắm và chuẩn bị quần áo cho ngày đi làm tiếp theo của tôi. Nói chung, tôi chẳng có điểm gì chê bai vợ mình.
Chỉ là hơn một năm gồng gánh nuôi vợ và một đứa con nhỏ, tôi bắt đầu bực bội mỗi khi có ai nhắc đến tiền, đặc biệt là vợ mình. Hàng trăm thứ tiền. Tiền ăn, tiền sữa, tiền bỉm, tiền thuốc men, tiền điện nước... Chán nản, tôi bắt đầu đi nhậu sau khi tan làm như một cách chạy trốn khỏi những câu hỏi: "Khi nào có lương? Tiền thưởng quý này đâu? Con hết sữa uống rồi?" của vợ. Nhậu hoài thành quen, một tuần tôi đi 5 ngày hoặc có khi hơn. Vợ con tự xoay với nhau.
Vấn đề bây giờ là con tôi chẳng ai chăm và tôi phải nghỉ phép một tháng để chăm bé. (Ảnh minh họa)
Tuần trước, vợ gọi điện báo tin sẽ ở lại nhà ngoại chơi vài hôm. Càng khỏe. Tôi nhậu luôn tới 10 giờ tối rồi về nhà lăn quay ra ngủ chẳng biết trời đất gì. Mãi đến sáng, chuông đồng hồ reo tôi mới tỉnh dậy. Cầm điện thoại lên, tôi giật mình khi thấy hàng chục cuộc điện thoại của vợ và tin nhắn ai oán: "Tôi hận anh".
Vội vã gọi lại cho vợ thì bên kia là giọng của bố vợ tôi. Ông mắng tôi một trận xối xả rồi bảo tôi xuống viện. Thì ra đêm qua vợ để quên hộp sữa của con nên chạy về nhà lấy rồi bị tai nạn. Cô ấy gọi cho tôi mãi không được mới gọi cho bố vợ đến đưa đi viện kiểm tra. Nhìn chân vợ bó bột trắng xóa mà tôi ân hận khủng khiếp.
Tôi muốn đón vợ con về nhà chăm sóc cho tròn trách nhiệm người chồng, người bố. Nhưng mà nếu thế thì tôi phải xin nghỉ phép, mà nghỉ làm thì mất thưởng, thu nhập giảm. Mà cứ để vợ con ở nhà bố mẹ vợ thì không ổn chút nào. Giờ phải giải quyết chuyện này thế nào đây cho vẹn toàn hả mọi người?
(lehoa...@gmail.com)
Bỏ rơi con suốt 2 năm, bỗng nhiên vợ cũ trở về đòi mang con đi với lý do khiến tôi vừa hốt hoảng vừa bối rối Cô ấy nói: "Cảm ơn anh đã nuôi con tôi suốt những năm qua, bây giờ tôi về để đón con đi". Cách đây 5 năm, sau khi ra trường, tôi làm việc cho công ty sản xuất. Khi mới vào làm, tôi biết được Ngọc, ngoại hình không đẹp nhưng lại rất giỏi và nhiệt tình, đang là trưởng phòng nhân sự....