Lỡ hẹn với mùa đông
Lỡ hẹn với mùa đông. Đã ba mùa đông lặng lẽ trôi qua, em vẫn một mình. Một mình, bước chân em đôi khi chông chênh, đôi khi không định hướng. Nhưng em vẫn tự mình bước đi, tự yêu quý bản thân và tự đi qua những vấn vương xưa cũ. Không quên không phải vì em cứ mãi hoài niệm về quá khứ, mà không quên vì em trân trọng những ký ức đẹp chúng ta đã từng có với nhau.
Đông đi, đông lại về, con phố nằm co ro gặm nhấm nỗi buồn, đếm bước chân người qua kẻ lại. Ai đó đánh rơi tiếng thở dài, ai đó nén dòng nước mắt, ai đó giấu chặt mình trong chiếc áo khoác to sụ như thể sợ cái lạnh lùa vào thì nỗi cô đơn càng thấm sâu và trái tim lại càng thêm buốt giá.
Vòng quay cuộc sống cuốn chúng ta đi. Có những nỗi đau, những tổn thương đã chôn sâu trong lòng, chỉ đợi thời gian mà lãng quên. Cứ ngỡ theo thời gian, không gặp lại nhau, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng lại không ngờ, Sài Gòn cũng thật nhỏ bé, quay đi quay lại rồi cũng gặp được nhau.
Vẫn biết bên cạnh mỗi người rồi sẽ có một bóng dáng khác, đó là hiện thực cần phải chấp nhận. Thế nhưng khi gặp lại anh đang tay trong tay nói cười với người con gái khác… em bỗng nghẹn ngào chết lặng.
Là vì thời gian chưa đủ lâu? Hay vì thời gian không phải là liều thuốc nhiệm màu như người ta vẫn nói?
Vẫn là ánh mắt ấm áp và nụ cười dịu dàng của ngày xưa nhưng giờ đây đâu còn dành riêng em. Vẫn là bàn tay đã từng siết chặt tay em đi qua biết bao mùa đông lạnh giá nhưng bây giờ nằm gọn trong tay anh lại là một bàn tay khác.
Ai nói chia tay rồi vẫn có thể làm bạn? Ai nói chia tay rồi sẽ hóa ra hận thù?
Không thể làm bạn vì vết thương này ta trao nhau quá lớn. Không thể hận thù vì ta đã từng yêu rất đậm sâu.
Chúng ta gật đầu mỉm cười rồi đi lướt qua nhau… Khi đã đi lướt qua nhau thì sẽ trở thành người xa lạ.
Một cơn gió thổi mạnh, đôi vai em run lên. Thảng thốt. Ngỡ ngàng. Tự cười nhạo bản thân, hóa ra em không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ.
Đau khổ nhất không phải là lúc chia tay mà là từng ngày phải đối diện với nỗi nhớ khôn nguôi, ăn mòn từng góc trái tim, làm chai lì từng mạch cảm xúc. Lạnh nhất không phải là cái giá lạnh của mùa đông mà là khi phải tự mình sưởi ấm chính mình. Lâu như vậy rồi… hóa ra là em vẫn chưa thể quên.
Không rõ từ bao giờ em đã trốn tránh mọi cảm xúc của chính mình. Em lao vào công việc để quên anh, quên đi những nhớ thương cứ giăng mắc trong lòng. Khoảnh khắc gặp lại anh mới hay rằng em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Và rồi những thước phim quá khứ cứ lũ lượt hiện về…
Em nhớ mỗi sáng mùa đông, anh vẫn luôn chờ em trước cửa nhà với bịch sữa nóng trên tay. Trên con đường từ nhà đến công ty, em nhỏ bé nấp sau lưng anh để tránh những đợt gió lạnh tạt vào mặt.
Video đang HOT
Em nhớ những đêm dạo phố mùa đông, hai đứa cứ thi nhau hít hà những que kem lạnh buốt đến từng tế bào của cơ thể. Vậy mà cả hai đều vô cùng vui sướng và ấm áp trong niềm hạnh phúc.
Em nhớ đôi bàn tay anh luôn áp chặt vào má em cho đỡ lạnh. Đôi bàn tay đó sẽ nắm lấy tay em rồi nhét chúng vào túi áo khoác, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt không rời.
Em nhớ những cái ôm nồng nàn như muốn làm tan chảy cả mùa đông băng giá. Chỉ cần ôm anh, bốn mùa đều dễ chịu như nhau.
Chầm chậm mở cánh cửa sắt, em bước vào nhà. Bên tai dường như vẫn còn nghe lời chúc ngủ ngon. Bờ môi dường như vẫn còn vương nụ hôn ngọt mềm chào tạm biệt.
Tất cả, tất cả chỉ như vừa mới hôm qua.
Phố đã lên đèn, em một mình ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cơn mưa phùn ngoài kia. Những giọt mưa cô đơn và lạnh lẽo, giống như em bây giờ.
Không phải em chưa từng nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc tình mới. Chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp, chỉ là trong đầu lúc nào cũng vô thức so sánh họ với anh. Chỉ đơn giản là chưa hoàn toàn kết thúc nên chưa thể bắt đầu. Em không muốn tìm một bàn tay khác để rồi vội nắm, vội buông.
Đã ba mùa đông lặng lẽ trôi qua, em vẫn một mình. Một mình, bước chân em đôi khi chông chênh, đôi khi không định hướng. Nhưng em vẫn tự mình bước đi, tự yêu quý bản thân và tự đi qua những vấn vương xưa cũ.
Không quên không phải vì em cứ mãi hoài niệm về quá khứ, mà không quên vì em trân trọng những ký ức đẹp chúng ta đã từng có với nhau.
Sớm mai thức dậy, em đi tìm chút nắng hiếm hoi cuối thu còn sót lại của một ngày đầu đông lạnh giá. Em đi tìm lại mình của những ngày xưa.
Mùa đông năm nay, em lại lỡ hẹn với trái tim mình…
Theo timbuondoncoi – blogradio.vn
Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên và một lần bắt đầu lại...
Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổi thì làm cách nào để đi qua? Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ....
Tôi đọc một mẩu chuyện về "duyên may và sự lựa chọn".
Mẩu chuyện mở đầu như sau:
"Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. ó là duyên may.
Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. ó không phải là một sự lựa chọn. ó là duyên may.
Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. ó là duyên may."
Duyên may là những phút bồng bềnh nhớ thương ban đầu. Duyên may không hề vô nghĩa. Trái đất nơi chúng ta sống đúng là tròn nhưng gặp nhau nào có dễ! Trên dòng người đông ngoài kia, chúng ta có mấy người đã từng quen, đã từng biết? Tìm được nhau trong những ồn ã của tim, đó là điều chẳng dễ dang gì. Và duyên may, vi thế thật đáng trân quý.
Nhưng ai rồi cũng đi qua những chênh vênh của "duyên may" để đến với một trạng thái cảm xúc khác. Long lanh mắt nhau trong phút ban đầu rồi cũng nhạt dần, nụ cười duyên xinh xắn tới một giây phút rồi cũng sẽ không còn sức hút nữa. Đó là lúc tình cảm rơi vào giây lặng.
Phía sau phút ban đầu là những giây lặng.
Đã từng có một thời gian, tôi cứ nghĩ những giây lặng đó sẽ là những hoang mang mãi. Đó là khi nụ cười tôi ngỡ rành cho riêng mình chợt hé với một người khác, là khi những dịu dàng bắt đầu quen thuộc để rồi nhàm đi trong tôi. Tôi cứ ngỡ người ta yêu thương là để tìm kiếm những niềm đau.
Chẳng phải thế sao , khi mà người ta, trong một phút, dùng hết can đảm để mở cánh cửa hồn mình, chạm tới nhớ thương nhau để rồi chỉ mất một giây để chệch khỏi quỹ đạo của thứ nhớ thương cứ ngỡ là tất cả ấy. Có niềm đau nào dai dẳng bằng niềm đau của những xúc cảm vô định không thể hóa thành những bình yên hoặc giọt nước mắt.
Giây lặng của tôi - qua nhiều lần lỡ hẹn - nó cứ mãi mang sắc màu hoang mang...
Hoang mang, để tôi viết lên những câu thơ như thế này:
"Khi mọi thứ bắt đầu
Anh vẫn ngỡ như chưa có gì cả
Bao nhiêu lần yêu, bấy nhiêu câu chuyện vội vã
Cứ đến rồi đi, cứ nhớ để rồi quên"
Những câu thơ đó hoàn toàn không phải là chút vu vơ của lòng. Đó là những cảm xúc rất thật! Những xúc cảm của một kẻ lạc trong những im lặng hoang mang....
Rồi đi qua những lạnh lẽo của mùa đông xúc cảm, trái tim tôi lại được thắp lên - khi mà nắng xuân vừa về.
Thế mới biết, những yếu mềm đôi khi cũng chất chứa trong nó sự mạnh mẽ. Và giọt nước mắt nào rồi cũng sẽ khô. Vết thương cũ lành, tôi quên đi những buồn đau mà bước tiếp. Ai rồi cũng sẽ một lần yêu, một lần quên và một lần bắt đầu lại những cảm giác xưa cũ như thế. Để bắt đầu lại một duyên may và đi tiếp sang sự im lặng...
Tôi từng nghĩ về thứ gọi là "mối tình đầu thứ hai" như một cách người ta bắt đầu những xúc cảm xưa cũ nơi một tâm hồn mới, để bảo lòng quên đau thương đi mà tha thiết, để những yêu thương không mang âm thanh của nỗi buồn rơi rớt trong đêm.
Để bắt đầu một duyên may mới, một khoảng lặng mới....
Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổi thì làm cách nào để đi qua?
Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ....
Ngày những giây lặng tìm đến, tôi chỉ biết nghe tiếng mưa. Nó là sự trộn quyện giữa tiếng thì thầm của đêm với một trời trắng xóa. Nó réo rắt lòng những băn khoăn khi tim thổn thức mãi: cơn mưa nào sẽ là nơi đọng lại những ngọt lành?
Tôi cứ loay hoay mãi trong việc tìm ra cách để thương một ai đó. Người ta phải chệch quỹ đạo để mà ngây ngô thì mới có thể mà chạm tới trái tim nhau. Nhưng rõ ràng là ta không thể chệch quỹ đạo mãi được. Và đâu sẽ là nơi tôi tìm được thứ quỹ đạo của người đi lạc....
Đâu sẽ là nơi tôi cảm thấy được, mình đã đi qua mối tình đầu thứ hai...
Theo Guu.vn
Đông này lạnh lắm, anh đã có người để yêu thương hay chưa? Em sẽ yên lòng hơn nếu biết anh được sưởi ấm trái tim bằng tình yêu của một cô gái khác. Mùa đông về rồi đấy anh ạ? Ở nơi xa ấy, anh đã tìm được người con gái nào thay thế em nắm lấy bàn tay anh hay chưa? Đã có người con gái nào để anh ôm vào lòng, để anh...