Lỡ được tiếng lấy chồng vừa đẹp vừa giỏi
Tôi là người vợ thất bại trong căn nhà mình, nhưng khi ra ngoài, tôi vẫn được tán tụng, ngợi khen. Cái gánh này tôi đã trót đặt lên vai, khó mà bỏ xuống.
Mẹ tự hào: “Con gái mẹ tuy không đẹp nhưng có duyên, có phước.” Hồi đưa anh về ra mắt họ hàng, ông bác họ nhìn anh, rồi lại nhìn tôi, nói như khen, mà cũng như dọa: “Thằng đàn ông vừa đẹp vừa giỏi vậy, sao mày dám lấy hả con?”.
Tôi nghe như đang được khen, cười tít mắt.
Giờ tôi mới biết, mình quả thật đã rất liều khi dám lấy anh. Cưới về, những lời tán tỉnh không còn cần thiết nữa, vợ chồng tôi cũng ít chuyện trò. Nhận ra sự bất ổn này, tôi cố khơi gợi chuyện này chuyện kia, nhưng anh hoặc thờ ơ, hoặc gắt gỏng, “em thì biết cái gì”. Chuyện công ty của anh tôi không biết đã đành, cả những mối quan hệ, bạn bè của anh, tôi cũng hiếm khi được biết đến. Chỉ những buổi tiệc tùng chẳng đặng đừng anh mới miễn cưỡng dắt tôi theo. Nhưng những cuộc vui ấy, khi anh “lột xác” thành người đàn ông hoạt ngôn, vui vẻ cùng bè bạn, tôi chẳng mấy mặn mà.
Những buổi tối lặp đi lặp lại: anh về nhà, miệng lẩm nhẩm tính toán gì đó, hoặc ngẩn ngơ suy nghĩ chuyện công ty trong suốt bữa ăn, rồi lên phòng “ôm” cái ti vi cho tới khi ngủ thiếp. Hôm đó, em gái tôi ghé chơi vừa lúc anh đi làm về. Anh vừa bước vào nhà đã than mệt, miệng lầm bầm chửi ai đó, rồi ngồi phịch xuống ghế, chẳng buồn trả lời khi em vợ chào hỏi. Tôi theo anh xuống bếp, rót cho anh ly nước, rồi kiên nhẫn “giải khuây” cho chồng: “Đường về có kẹt xe không anh?”. Anh vẫn im re. “Trời hôm nay nắng ghê, anh có phải đi công trình không?”. Anh nổi quạu: “Đang bực mà hỏi hỏi hỏi!”. Anh quay đi, không quên đá vào cái chân bàn như hăm dọa. Em gái vừa ngỡ ngàng, vừa khó xử, dè dặt nhìn tôi, rồi vội kiếm cớ ra về.
Video đang HOT
Sinh nhật, tôi tổ chức tiệc chung với cô bạn thân. Vừa tới chỗ hẹn đã thấy chồng cô bạn hớt hải chạy tới, nhìn vợ như biết lỗi: “Nhiều việc quá, giải quyết xong, anh chạy đi liền đó…”. Tôi gọi cho anh. Anh bắt máy, chẳng chờ tôi nói câu nào: “Đang làm. Đang làm”, rồi tắt máy. Tôi gượng gạo cười trừ, rồi cố lấy vẻ tươi tắn để khỏa lấp sự tội nghiệp của mình. Nghe tôi báo anh không đến được, cô bạn trề môi: “Sếp có khác!”. Bữa đó tôi cố tình uống cho say mới về nhà, để “dằn mặt” anh. Vậy mà, vừa bước vào phòng, tôi đã thấy anh say khướt nằm đó. Kế hoạch “dằn mặt” chồng thất bại, nhưng dằn vặt tôi hơn cả, là sự thất bại trong việc che đậy lỗ hổng của cuộc hôn nhân “lý tưởng” của mình.
Một hôm, mẹ đặt vấn đề: “Hai bây mà thôi nhau, mẹ cũng không chữa bệnh nữa, sống làm gì?”. Rồi mẹ nhắc tới niềm hân hoan của cả dòng họ trong ngày cưới tôi, kể lể lời khen ngợi của người này người kia về đứa con gái may mắn của mẹ. “Khối người thèm được như con, đừng có sướng quá hóa…”, mẹ nói nửa chừng thì bỏ dở. Đúng thế, vẫn khối người muốn được như tôi. Tôi là người vợ thất bại trong căn nhà mình, nhưng khi ra ngoài, tôi vẫn được tán tụng, ngợi khen. Cái gánh này tôi đã trót đặt lên vai, khó mà bỏ xuống.
Theo VNE
Rũ bỏ
Tôi gặp em trong một chiều tháng tư đầy nắng. Gió nghịch ngợm đùa trên vạt áo em, một vạt áo màu lam.
Em đang ở cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, gương mặt tròn vành vạnh, đôi mắt tinh anh, sáng trong như tâm em lúc này. Em bảo, đừng hỏi vì sao em chọn lối đi như bây giờ, con người ta sinh ra vốn có đã một cơ duyên, hoặc giả dụ như không có thì rồi cũng sẽ chạm tới bởi một nguyên do nào đó. Với em, em đi bởi bao đổ vỡ quanh mình.
Bốn tuổi, em nhớ hình ảnh ba đánh mẹ, lúc ấy chẳng biết vì lý do gì, ba cứ đánh tới tấp, vừa đánh vừa hét lên, tiếng hét làm trái tim đứa trẻ nít của em tan ra và vỡ vụn.
Bảy tuổi, em biết rằng, vì mẹ cười lả lơi với một người khách nào đó nên ba lại đánh cho "chừa thói lẳng lơ". Mẹ gào khóc với ba, xin ba tha cho mẹ, đừng đánh nữa, mẹ đau lắm. Em ôm đứa em trai đang sợ sệt vào lòng, thì thầm với nó, "ba không đánh mình đâu".
Chín tuổi, em nhớ mãi cái cảnh ba dùng sợi dây xích bằng thép to đùng, trói mẹ vào góc nhà và đưa chìa khóa cho em. Ba đi ra ngoài và nhốt cả mấy mẹ con trong nhà. Em cũng nhớ, mẹ đã bảo em đưa chìa khóa cho mẹ, mẹ đi mua bánh cho hai chị em. Và rồi, em thấy mẹ trèo lên mái nhà để chui ra bằng khuôn mặt lấm lét, mẹ gào khóc với hàng xóm ở bên ngoài "không đi thì nó đánh chết". Từ dạo đó, người ta bắt đầu xì xầm rằng mẹ em đã bỏ nhà theo trai.
Ba bố con sống lầm lũi qua ngày. Em biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lo cho cả đứa em trai lầm lì, ít nói, biết chăm sóc cho người cha hay say xỉn. Ba suốt ngày uống rượu, cái câu ba hay nói với em nhất đó là "sau này đừng giống mẹ mày." Khi tỉnh rượu, ba lại ôm hai chị em vào lòng, khóc tu tu như một đứa trẻ.
Đôi ba lần, mẹ có lén tới trường thăm em, cho em hộp bánh rồi hỏi ở nhà ba thế nào, có đánh hai đứa không. Mẹ ăn mặc đẹp, cơ thể sực nức mùi nước hoa, mẹ xa lạ cứ như là mẹ của ai khác chứ chẳng phải của em. Em lạnh tanh, bảo mẹ hãy về nhà đi. Mẹ chỉ ôm em một cái thật chặt rồi đi ra phía xa, có một người đàn ông đang đứng chờ mẹ ở đó.
Em về ở với bà nội khi ba đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Ba đã hỏi ý kiến em, một con bé mười một tuổi, biết bình tĩnh trả lời, "Như thế tốt cho ba hơn. Ba cứ đi, con sẽ lo cho em".
Em vẫn nghe người ta bàn tán về mẹ, mẹ đi theo người đàn ông đó, có cả em bé nữa. Em mường tượng ra khuôn mặt của em bé, nó sẽ giống mẹ, đẹp như một thiên thần hay giống cái người đàn ông bụng phệ kia. Liệu gặp nó, em có đủ dịu dàng để chìa tay bế như một người chị.
Mười tám tuổi, em đã biết yêu là thế nào khi được một cậu bạn quan tâm quá mức. Cậu ấy dành cho em tất thảy những lời lẽ ngọt ngào nhất từ cuốn tiểu thuyết hay bộ phim Hàn nào đó. Khi cậu bạn cầm tay hứa hẹn, những hứa hẹn vụng về chưa tròn ở cái tuổi mười tám gợi đã cho em niềm tin về một hạnh phúc mơ hồ ở xa kia.
Thế rồi, một ngày em phát hiện ra cậu bạn ấy cũng đi nói những lời tương tự với một cô bạn khác. Em chẳng sụp đổ, chẳng khóc hay kêu gào. Cái ly trên tay ngày trước hai đứa đi mua cùng nhau rơi xuống vỡ toang.
Cái ly vỡ nát, em ngồi cắm cúi dán, mua đủ thứ keo rồi ngồi dán hì hụi như một con ngốc. Em đập nát thêm một vài thứ, cái lọ hoa của bà, hộp bút của đứa em, chiếc cốc của dì. Đập vỡ xong lại dán. Rồi hay, những đổ vỡ kia, có dán, nếu dùng được thì vẫn có thể dùng, có điều nó sẽ vỡ ra lúc nào không ai hay và trên thân thể ấy luôn chẳng chịt vết sẹo của sự vỡ. Lần đầu tiên em khóc vì đau đớn cho những vỡ vụn cứa lên tim mình.
Em lên chùa với bà nhiều hơn, bà nói em nghe những lời Phật dạy, sống phải biết thứ tha cho tất cả bởi mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành. Ngày em cắt tóc quy y, bà khóc, em cười nhưng hình như cả hai đều thấy lòng nhẹ nhàng lắm lắm.
Em vẫn tin rằng, nếu người ta cẩn thận và cố níu giữ thì chẳng có gì phải đổ vỡ. Bao thứ vẹn nguyên còn sót lạ trên đời không chỉ là những đặc ân dịu dàng của tạo hóa mà đằng sau đó là sự cố gắng không ngừng. Và nếu ở đâu đó trên đời, gặp một vài thứ đổ vỡ xung quanh, thay vì nhặt nhạnh chúng để hàn gắn, đôi khi ta nên biết vứt bỏ để không bị tổn thương lâu dài.
Theo Dantri
Nhà nghèo Chiều ấy đi làm về, thu quần áo của con mang đi ngâm, chị bỗng thấy nhiều tờ tiền màu xanh lá cây thò ra. "Bảy trăm ngàn", chị tái mặt, thừ ra mất vài giây, rồi mới giật giọng gọi con. Chồng con thế, ai mà không thương không yêu. Nhìn thái độ của mẹ thằng bé cũng hoảng theo, vội thanh...