Lỡ có con “ngoài luồng” chỉ vì… hỏng xe
Chỉ duy nhất một lần “cả nể” do lỡ độ đường ấy, tôi đã có con ngoài giá thú, một đứa con trai kháu khỉnh.
Dù có ngủ mơ tôi cũng chẳng thể ngờ rằng, chỉ duy nhất một lần “cả nể” do lỡ độ đường ấy, tôi đã có con ngoài giá thú, một đứa con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc, điều mà cha mẹ tôi đã khắc khoải mong ngóng bao năm qua khi vợ tôi sau khi sinh hai đứa con gái đã phải cắt bỏ tử cung vì có khối u.
Tôi năm nay 40 tuổi, là lái xe vận tải hàng đông lạnh Bắc – Nam cho một công ty chuyên xuất khẩu thủy, hải sản. Vợ tôi là giáo viên mẫu giáo, nhỏ hơn chồng 3 tuổi.
Chúng tôi đã có hai con gái, đứa lớn 10 tuổi, đứa nhỏ lên 8, xinh xắn và rất ngoan ngoãn. Dù thu nhập của hai vợ chồng không quá cao nhưng ở thị xã, gia đình tôi cũng thuộc dạng có cuộc sống tương đối ổn định.
Thế nhưng hiềm một nỗi tôi là con trai trưởng, sau lưng còn 3 đứa em gái đều đã đi lấy chồng. Cái trách nhiệm “nối dõi” đã đè nặng lên vợ chồng tôi ngay từ những ngày đầu mới cưới nhau. Khi vợ tôi mang bầu đứa con đầu lòng, bố mẹ tôi và cả họ mạc đã thấp tha thấp thỏm. Đến khi biết đó là bé gái, mẹ tôi dù rất thương con quý cháu nhưng cũng “đánh động” mà bảo vợ chồng tôi rằng “đợi con bé cứng cáp rồi lo mà đẻ thằng cu ngay nhé”.
Nghe mẹ nói vậy, vợ tôi buồn lắm, cô ấy cứ thở ngắn than dài bảo nếu biết bố mẹ chồng nặng nề chuyện cháu đích tôn thế này, cô ấy đã “chả dại” mà lấy tôi.
Dù trong lòng cũng lo sốt vó nhưng tôi vẫn cố gắng động viên vợ. Thế rồi khi con bé đầu mới được hơn một tuổi, vì “áp lực” từ ông bà, vợ chồng tôi lại chuẩn bị đón đứa con thứ hai. Không may mắn là lần mang thai này, vợ tôi được bác sỹ cho biết cô ấy có một khối u đang phát triển lớn dần cùng thai nhi, có thể sẽ phải mổ để bóc tách hoặc cắt bỏ tử cung trong tình huống xấu nhất.
Vậy là ngày chào đời của con gái thứ hai, cũng là ngày vợ tôi vĩnh viễn không thể sinh nở thêm được lần nào nữa. Bế con từ bệnh viện về nhà, nhìn nét mặt chán nản của ông bà nội mà lòng tôi ngao ngán, chẳng biết phải làm sao.
Vợ tôi thì khóc suốt, cô ấy còn bảo sẵn sàng ly hôn với tôi, tự nuôi hai đứa con để tôi đi tìm “người nối dõi” cho ông bà nội.
Tôi thì thực lòng con nào cũng là con, nhưng cứ nhìn cảnh bố mẹ già ra vào héo hắt, thở ngắn than dài rồi so sánh nhà mình với nhà nọ nhà kia trong làng có đến mấy đứa cháu trai, tôi lại thấy thương ông bà vô cùng.
Video đang HOT
Rồi trong một lần vận chuyển hàng từ TP HCM ra cửa khẩu phía bắc, xe tôi bị hỏng giữa đêm khuya. Đường đèo heo hút, vẫy nhờ mấy xe tải qua xin trợ giúp nhưng xe hỏng quá nặng, đành phải chờ đến sáng để gọi cứu hộ.
Đang ngồi hút thuốc cho qua cơn buồn ngủ thì tôi nhìn thấy ánh đèn le lói cách nơi xe hỏng không bao xa. Khóa cửa xe, tôi lần theo ánh đèn đi ngược xuống chân dốc.
Một ngôi nhà lợp tranh nằm giữa một mảnh vườn rộng um tùm cây trái. Phía trước hình như là một quán bán hàng nhưng đã đóng cửa. Lên tiếng gọi chủ nhà, tôi thấy điện bật sáng rồi một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi ra mở cửa. Cô nhìn tôi ngạc nhiên, tôi vội vàng giải thích cho cô hiểu xe tôi bị hỏng và muốn xin được ngủ nhờ.
Ngần ngại một chút rồi cô gái đẩy rộng cánh cửa, căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng và ngăn nắp. Nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường, cô gái nhường cho khách còn mình định thu xếp ngủ trên chiếc chõng tre.
Tôi ngăn lại và dành nằm ở chiếc chõng tre. Lạ nhà, khó ngủ, tôi trở dậy ra hiên nhà ngồi châm thuốc hút, ngoài trời bỗng đổ mưa như trút nước. Cô chủ nhà cũng dậy, bảo tôi cứ vào trong nhà ngồi hút kẻo mưa ướt dễ ốm.
Trong màn mưa dày đặc và cái lạnh heo hút của rừng núi, tôi được nghe câu chuyện của cô chủ nhà, về lý do vì sao em một thân một mình giữa rừng vắng.
Ngôi nhà này vốn là của bố mẹ em, hai người anh trai đã lấy vợ và đi làm ăn ở xa, còn mình em là gái, lại bị dị tật bẩm sinh ở chân, đi lại khó khăn nên cũng chẳng lấy được chồng, đành ở vậy cùng bố mẹ già.
Cách đây hai năm, bố em ốm nặng rồi mất, còn mẹ em, hôm ấy bà về xuôi thăm chị dâu của em mới sinh cháu.
Cô gái kể cho tôi mà giọng cứ nghèn nghẹn, nước mắt không ngừng rơi. Cảm thông với hoàn cảnh của em, tôi nắm bàn tay em, động viên. Em ngẩng lên nhìn tôi, giọng ngắt quãng “số phận cho em gặp anh, em muốn xin anh cho em một đứa con. Em hứa không bao giờ làm phiền gì đến anh cả”.
Một đàn ông, một đàn bà giữa đêm khuya thanh vắng, lại cám cảnh người phụ nữ, tôi đã gật đầu chấp thuận ý nguyện của em.
Sau chuyến hàng ấy, vì những trục trặc trong việc ký hợp đồng làm ăn, nên công ty tôi bỏ không đưa hàng qua cửa khẩu đó nữa. Câu chuyện về đêm mưa lỡ độ đường và người con gái kém may mắn cũng nhạt dần trong tâm trí tôi.
Hơn hai năm sau, tôi mới lại có dịp đi lại con đường đó. Qua đúng đoạn dốc năm xưa, tôi ghé xe vào, định bụng hỏi thăm em. Nhà vẫn vậy, chỉ khác là ban ngày nên quán nước mở cửa. Em ngồi bán hàng, gương mặt tròn đầy, béo hơn so với hồi tôi gặp. Ngay cạnh em là một cậu bé chừng hơn một tuổi, bụ bẫm, đang chơi say sưa một chiếc ô tô bằng nhựa.
Nhìn thằng bé, tôi sững người, bởi nó giống tôi như đúc, không khác dù là một nét nhỏ. Sững sờ hồi lâu, tôi lên tiếng gọi tên em, em ngẩng lên nhìn tôi, mừng rỡ.
Dù có ngủ mơ tôi cũng chẳng thể ngờ rằng, chỉ duy nhất một lần “cả nể” do lỡ độ đường ấy, tôi đã có con ngoài giá thú, một đứa con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc, điều mà cha mẹ tôi đã khắc khoải mong ngóng bao năm qua. Giờ tôi phân vân quá, không biết phải làm sao nữa?
Theo VNE
Trả giá vì một cuộc tình phiêu lưu
Trung không thể ngờ rằng vợ mình lại có thể bình thản như vậy, cô không nhỏ một giọt nước mắt nào mà còn lẳng lặng kí vào tờ đơn li hôn rồi dẫn hai con về nhà ngoại...
Rời giảng đường đại học được vài năm, có một công việc ổn định nhưng vẫn chưa có bóng hồng nào để cập kê, hẹn hò. Trong khi đó Trung lại suốt ngày ríu rít với Vân - cô bạn thân từ thuở học phổ thông nên bố mẹ Trung sau một thời gian quan sát cô bạn của con trai đã "định đoạt" hộ con chuyện lập gia đình. Mặc dù không có ý định cưới Vân làm vợ nhưng đuối lí trước bố mẹ, không dám cãi lời nên Trung đành tặc lưỡi nghe theo sự sắp xếp.
Ngày cưới Vân, Trung vẫn mơ hồ cảm giác rằng mình đã cưới một người phụ nữ mà mình không yêu. Với ý nghĩ này, dần dần Trung mặc nhiên tự cho phép mình được thoải mái, tự do qua lại, tán tỉnh các cô gái khác. Công việc thường xuyên xa nhà, vắng vợ, Trung không ngại ngần tìm đến với những mối quan hệ ngoài luồng qua một đêm.
Sau bốn năm chung sống, hai vợ chồng có với nhau hai mặt con. Vân vốn là người phụ nữ nền nã, chịu thương chịu khó, hiền lành và đảm đang, rất mực được bố mẹ chồng yêu quý. Có lẽ chính cái nết chu đáo của Vân trong việc thu vén gia đình, chăm lo cho bố mẹ chồng không khác gì bố mẹ đẻ đã khiến cho bố mẹ Trung quyết tâm đẩy hai người lại với nhau.
Và ngay chính bản thân Trung cũng cảm nhận được sự chu đáo, đảm đang của vợ mình hơn thế lại hiểu nhau kể từ khi còn là đôi bạn thân nên chưa bao giờ Trung nghĩ mình sẽ bỏ vợ để chạy theo một người phụ nữ khác. Có chăng cũng chỉ vì nhu cầu giải quyết sinh lý khi xa vợ và "để bù đắp sự thiếu thốn tình cảm" mà thôi.
Ấy vậy mà đến khi gặp Lan - một cô tiếp viên trong quán bar đã khiến Trung hoàn toàn thay đổi. Ngày đầu gặp gỡ, Trung ngỡ ngàng bởi vẻ nhút nhát rụt rè, đúng với dáng điệu của một cô gái quê thuần khiết. Không giống những cô tiếp viên khác, Lan ăn mặc đơn giản, kín đáo và không hề trang điểm màu mè, lòe loẹt. Chính cái vẻ thuần khiết bên ngoài của Lan đã khiến Trung dao động. Trung lao vào cuộc tình vụng trộm với Lan như gã trai điên cuồng vừa tìm thấy được tình yêu đích thực của đời mình.
Trung đã tự tay gạt bỏ, phá hoại tất cả bằng một cuộc phiêu lưu tình ái... (Ảnh minh họa)
Thứ tình yêu mà Trung định nghĩa là bằng cả trái tim dành cho Lan dần kéo Trung ra khỏi mái ấm gia đình mà anh đang có. Sự vắng mặt của anh trong căn nhà ngày càng nhiều, những bữa cơm trong gia đình vốn thưa bóng anh thì giờ đây gần như là vắng hẳn. Với linh cảm của người phụ nữ, Vân dần nhận ra sự khác lạ ở chồng để rồi cuối cùng, khi cô ngập ngừng hỏi chồng thì anh không ngại ngần khẳng định: "Sự thật là anh đã yêu người phụ nữ khác!".
Những tưởng với bản tính yếu đuối của Vân, cô sẽ khóc lóc và gục ngã, níu kéo nhưng Trung đã nhầm tưởng. Bởi Trung không nghĩ rằng Vân lại có thể cứng cỏi và lạnh lùng trước tin anh ngoại tình như thế, cô không những không nhỏ một giọt nước mắt nào mà còn lẳng lặng kí vào tờ đơn li hôn rồi dẫn hai con về nhà ngoại một cách bình thản...
Xót xa cho cô con dâu hiền thảo bao nhiêu lại càng căm giận đứa con trai hư hỏng, tội đồ bấy nhiêu nhưng họ không thể nào ngăn cản được việc Trung đến với Lan. Như để xả giận cho nỗi đau đớn của cô con dâu và phải chịu xót xa khi rời hai đứa cháu nội, ông bà cấm không cho Trung và Lan bước vào nhà.
Ngày tháng đầu cuộc sống mới với Trung dường như trải đầy mật ngọt, Lan tỏ ra là một cô vợ chiều chồng. Công việc kỹ sư xây dựng của Trung lại vẫn quay vần nay đây mai đó. Sợ vợ mới cưới buồn, gần như ngày nào Trung cũng gọi điện mỗi khi vắng nhà. Thế nhưng tạo hóa trớ trêu, trong một lần có việc đột xuất phải quay lại nhà mà không báo trước, Trung bàng hoàng khi bắt gặp Lan đang ôm ấp, mặn nồng với một người đàn ông khác. Thì ra bây lâu, không thỏa mãn với những khoản tiền chu cấp của Trung, mỗi lần Trung đi công tác, Lan lại ngựa quen đường cũ lén lút tiếp khách và đưa khách về nhà ái ân...
Trung ê chề nhận ra tất cả thì đã quá muộn. Gia đình đang hạnh phúc, ấm êm, vợ đảm, con khôn nhưng cuối cùng chính Trung đã tự tay gạt bỏ, phá hoại tất cả bằng một cuộc phiêu lưu tình ái.
Theo VNE
Chỉ thấy "vui" khi được ở bên người tình Ở bên Hương, tôi mới có được sự thỏa mãn về dục vọng, cũng như một người luôn biết lắng nghe và chia sẻ trong cuộc sống... Tôi đã lấy vợ và có một cậu con trai rất thông minh. Một năm sau đó, tôi mới nhận ra mình chỉ yêu con, chứ không yêu vợ. Với tôi, cô ấy chỉ có nghĩa...