Lo cho chồng mọi thứ, đến lúc vợ khó khăn anh trở mặt
Tôi vẫn đang lo cho anh từng cái ăn cái mặc đến tiền nhà, tiền trả góp xe, nợ nần gì một mình tôi gánh hết. Vậy mà khi tôi vấp ngã anh lại đòi đuổi mẹ con tôi đi.
Tôi và chồng quen nhau được 8 năm, sau đó mới tiến tới hôn nhân. Chúng tôi đã ở với nhau được 4 năm, có được một con trai gần 4 tuổi.Thời gian quen nhau đến lúc kết hôn tôi rất hạnh phúc, đôi khi có những cãi vã hay giận hờn vu vơ nhưng rồi cũng qua. Đến khi tôi mang bầu chồng tôi cũng rất thương tôi. Ngày con chào đời anh ấy đã hạnh phúc biết bao vì được làm cha, anh ôm tôi và nói: “Cảm ơn em đã sinh con cho anh, em giỏi lắm”.
Chồng tôi không có việc làm, từ lúc cưới nhau đến giờ anh chỉ ở nhà trông con cho tôi đi làm. Tính tình anh rất thiếu kiên nhẫn và mau nản chí nên không làm ở đâu lâu bền hết. Tuy nhiên, dù không đi làm, nhưng anh ở nhà chăm con. Đối với tôi vậy cũng không sao, chỉ cần gia đình luôn vui vẻ và hạnh phúc là tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, tôi không đòi hỏi gì hơn cả.
Lúc đám cưới dù anh rất nghèo chẳng lo được gì cho tôi, tôi cũng không oán trách anh, tôi yêu anh, rất yêu anh nên không cần vật chất xa hoa, không phân biệt trình độ hay đòi hỏi cao sang gì cả (tôi tốt nghiệp phổ thông thì quen anh, còn anh chỉ học đến lớp 5, lúc quen nhau, anh không muốn tôi học lên nữa vì anh sợ cách biệt trình độ xa quá thì tôi và anh khó hạnh phúc, tôi cũng nghe theo lời anh, chỉ lo kiếm việc làm thôi).
Thời gian đầu mới cưới nhau, tôi dành dụm tích cóp, làm việc không dám nghỉ, mong có thể đủ tiền trang trải cuộc sống cho hai vợ chồng và chuẩn bị cho đứa con sắp ra đời. Nhưng với đồng lương ít ỏi tôi phải nhờ vào sự giúp đỡ của ba mẹ mình để có đủ tiền sinh con. Dù không dư dả gì nhưng ba mẹ tôi cũng hỗ trợ hết mình cho hai vợ chồng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Thời gian êm đềm trôi qua, dù đôi lúc vì cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng cũng nhiều lần cãi vã nhưng tôi luôn là người chủ động làm hòa, vì tôi yêu chồng mình và tôi yêu con mình, yêu cái mái ấm đơn sơ do mình tạo ra. Vì vậy, dù cuộc sống khó khăn vất vả, tôi vẫn cố gắng lo đầy đủ cho anh và con, mọi thứ trong nhà đều một tay tôi lo, tôi sắm. Tôi chỉ cần anh thương tôi, thương con là quá đủ rồi.
Nhờ dành dụm tiết kiệm tôi đã sắm sửa không thiếu thứ gì hết, từ máy lạnh đến xe tay ga cho chồng. Khoảng thời gian đó hai vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Nhưng, cách đây một năm, tôi vì muốn ổn định cuộc sống hơn nên đã hùn vốn làm ăn với bạn, ai ngờ bị thua lỗ, bao nhiêu tiền bạc tiêu tan hết, tôi dứt ruột bán luôn chiếc xe anh yêu quý, lại còn mắc nợ nữa. Anh vô cùng chán nản, hụt hẫng. Tôi biết mình có lỗi với anh nhiều lắm nên đã mua trả góp chiếc xe khác cho anh.
Nhưng hình như cú sốc quá lớn đối với người đang trong sung sướng như anh. Anh dày vò, trách móc tôi, rồi đòi ly dị. Tôi luôn cố gắng làm việc để hy vọng có thể kiếm lại cho anh cuộc sống sung sướng như trước. Nhưng niềm tin anh dành cho tôi đã hết, anh luôn lấy những sai lầm của tôi ra chì chiết, dằn vặt tôi. Đây là khoảng thời gian tôi khó khăn nhất, tôi luôn mong muốn anh là người cùng nắm tay tôi để vượt qua tất cả làm lại từ đầu. Nhưng trái với những suy nghĩ ngây thơ của tôi, anh không những không muốn cùng tôi vượt qua sóng gió này, mà chỉ muốn tôi và con hãy biến mất khỏi mắt anh cho khuất. Tôi tìm mọi cách để hàn gắn, xin anh cho tôi một cơ hội để hai vợ chồng làm lại từ đầu nhưng vô ích.
Anh xưng hô mày tao rồi dùng những lời lẽ thô tục nhất để chà đạp tôi, anh coi thường tôi ra mặt. Tôi buồn lắm, đôi khi muốn ly dị theo ý anh cho rồi nhưng nghĩ đến con tôi lại không muốn phá vỡ gia đình của con. Tôi đau lòng lắm, muốn chết cũng không được, sống cũng không xong, giờ chỉ nghĩ là chịu đựng sống vì con nhưng anh luôn tạo áp lực, kiếm chuyện gây gổ, đòi ly dị, đòi đuổi mẹ con tôi đi khỏi nhà trọ. Sao anh có thể vô tình tàn nhẫn đến thế? Tôi yêu anh nhiều lắm, yêu hơn cả bản thân mình, tôi không tiếc gì cả, sẵn sàng hy sinh tuổi xuân, hy sinh tất cả cho anh, luôn mong muốn anh được đầy đủ, luôn muốn đem lại niềm vui và sự ấm áp cho anh.
Hiện tại dù anh đối xử tệ với tôi nhưng tôi vẫn đang lo cho anh từng cái ăn cái mặc đến tiền nhà tiền trả góp xe, nợ nần gì một mình tôi gánh hết, anh còn nói với tôi: “tự làm thì tự chịu, đừng bắt tao phải gánh chung với mày, lo không nổi thì đi chết đi”.Sao anh có thể trở mặt với tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ anh không có một chút gì thương tôi sao?
Tôi đau khổ lắm, vừa bị mất về vật chất vừa bị tổn thương tinh thần. Giờ tôi phải làm sao đây? Làm sao để anh biết yêu thương tôi đây? Không lẽ trước giờ chỉ mình tôi yêu đơn phương thôi sao? Tôi phải làm sao đây? Có ai làm ơn chỉ giúp tôi dùm. Tôi đau lắm, rất rất rất đau…
Theo Ngoisao
Cưới được 3 tháng vợ đã bỏ nhà ra đi
Từ khi vợ bỏ nhà đi, tôi rất cô đơn và nhớ em, đích thân xin lỗi rồi bảo em về nhưng em không chịu. Em nói muốn tìm người khác có địa vị và lương 10 triệu trở lên.
Tôi và em đã yêu nhau được 5 năm, vừa cưới được ba tháng nhưng giờ em đang bỏ nhà ra đi. Lúc mới quen em, tôi thấy em là người con gái dễ thương, nhà nghèo, cha em mê cơ bạc, rượu chè, em lúc đó bị viêm gan. Trước đó có nhiều người con trai khác cũng quen em nhưng sau khi tìm hiểu và biết về em cũng như gia đình em, họ đều quay lưng đi.
Ảnh minh họa
Tôi gặp em tình cờ vì ngày đó về nghỉ phép ở quê, tôi được một người bạn rủ uống cà phê, em là nhân viên quán đó. Hai đứa nảy sinh tình cảm. Em có kể tôi nghe chuyện gia đình, bệnh tình em đang gặp phải. Tôi xin nghỉ việc về quê làm để tiện được yêu em và lo cho em. Chúng tôi yêu nhau say đắm, tôi yêu em hơn cả bản thân, đưa em về gia đình giới thiệu, rồi kể chuyện gia đình em cho mẹ biết. Mẹ không phản đối còn thương em hơn.
Gần 5 năm, chúng tôi thương yêu nhau mặn nồng, đôi khi em hay khó chịu, cằn nhằn, chê bai nhà tôi này nọ, rồi so đo tôi với những người chồng của các bạn. Những lúc đó em thường khóc, có những hành động đập đầu vào vách. Tôi chỉ muốn chia tay em cho đỡ căng thẳng. Khi em bình tĩnh tôi có góp ý, em lại xin lỗi và có hứa không tái phạm. Tôi đoán do em bực bội chuyện học ở trường và gia đình nên cư xử như vậy.
Trong quá trình em học, mình tôi lo cho em. Ra trường tôi lại xin việc hộ dù lương không cao. Thời gian đi làm, người yêu cũ hay gọi điện cho em, tôi nghĩ họ chỉ là bạn bè nên tôi không quan tâm. Vậy mà tôi đã bắt được quả tang khi em phản bội tôi để đi nhà nghỉ với người yêu cũ. Lúc đó hai người chưa có chuyện gì xảy ra nhưng tôi rất bực tức, sau đó em về quỳ lạy xin lỗi. Tôi muốn chia tay ngay mà vì quá yêu em nên bỏ qua (chuyện này tôi không nói cho gia đình mình biết).
Trong thời gian đó tôi hùn vốn kinh doanh với bạn bè, bị thua lỗ một ít tiền cộng với việc lo cho tổ ấm trước khi cưới nên tổng số nợ lên đến 100 triệu. Tôi cũng nói trước với em và được em động viên, chia sẻ. Thực ra lúc đó tôi định hoãn tiệc cưới để lo làm và trả nợ nhưng em nói cưới rồi tính.
Chúng tôi tổ chức cưới với một bữa tiệc ấm cúng và đầy đủ, được hai bên gia đình chúc phúc, vui nhất là mẹ tôi. Cưới xong em đem vàng về nhà mẹ đẻ cất, tôi hỏi em nói là sợ để dưới nhà tôi không an toàn. Vợ chồng tôi có trích ra một ít để đi hưởng tuần trăng mật trong 5 ngày. Tôi hạnh phúc và nghĩ mình mãn nguyện về hạnh phúc đó.
Sau khi hưởng tuần trăng mật về, tôi bàn chuyện với em đem tiền trả nợ cho tôi. Em chỉ lấy số vàng và tiền mà gia đình tôi cho hai đứa trả, còn vàng và tiền phía em, em giữ. Tôi đi làm, hàng tháng để dành trả nợ nhưng em lại cằn nhằn, nói sao làm về không đưa lương hết cho em.
Tôi buồn và đi uống rượu, về đến nhà em không hỏi một câu, chỉ cằn nhằn la ó trong nhà. Tôi bực quá, nói nếu không sống được thì "đường ai nấy đi", vậy là em bỏ nhà ra đi. Tôi rất cô đơn và nhớ em, đích thân xin lỗi rồi bảo em về nhưng em không chịu, nói muốn tìm người khác có địa vị và làm lương 10 triệu trở lên. Tôi tuyệt vọng và chán nản dù trong tim vẫn còn yêu em. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Cưới được ba tháng vợ đã bỏ nhà ra đi Từ khi vợ bỏ nhà đi, tôi rất cô đơn và nhớ em, đích thân xin lỗi rồi bảo em về nhưng em không chịu. Em nói muốn tìm người khác có địa vị và lương 10 triệu trở lên. Tôi và em đã yêu nhau được 5 năm, vừa cưới được ba tháng nhưng giờ em đang bỏ nhà ra đi. Lúc...