Lộ bí mật của cha vợ tương lai
Liên – người tôi mới yêu – chưa biết tôi làm thám tử. Là vì tôi giấu cô ấy.
1. Khi nhận phân công của sếp, tôi hết sức ngạc nhiên vì thấy tên của Liên, số điện thoại của cô ấy. Ngạc nhiên hơn, Liên muốn biết sự thật về cha mình. Theo lời cô ấy, đó là một người đàn ông mà cô luôn thần tượng. Liên muốn phủ nhận những nghi ngờ của mẹ.
Ông Chiêu – ba Liên – là một bác sĩ nhi khoa. Ngoài giờ làm ở bệnh viện, ông có phòng mạch riêng. Công việc của ông bận rộn từ sáng đến tối. Tuy nhiên, gần đây khi đã nghỉ hưu ở bệnh viện nhà nước, ông dành thời gian để làm từ thiện. Ông tham gia các chương trình khám và phát thuốc miễn phí cho người nghèo ở những vùng sâu, vùng xa – nơi đó có nhiều người đang cần ông.
Xưa nay ông Chiêu là người sống chuẩn mực, trong nghề nghiệp cũng như ngoài đời. Khi ông tích cực làm việc thiện, mẹ con Liên đều ủng hộ việc làm của ông. Làm từ thiện một thời gian, tuy có vất vả nhưng không mệt mỏi vì áp lực công việc, lại được đi đây đó, được làm việc ý nghĩa nên ông khỏe ra.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tuy nhiên, gần đây mẹ Liên lên mạng xem mới thấy một số chương trình ông Chiêu tham gia, có sự tài trợ của nhiều doanh nghiệp nên có nhiều hoạt động khác nữa. Các thành viên tham gia chương trình, ngoài phát quà, phát thuốc, khám chữa bệnh thì còn giao lưu, vui chơi, tiệc tùng. Bà có thắc mắc thì ông Chiêu nói “họ tài trợ thì họ muốn tố chức thêm gì là quyền của họ. Việc của mình là chuyên môn thôi”.
2. Thám tử Thư tìm cách trở thành thành viên của nhóm từ thiện để dễ tiếp cận. Còn tôi chỉ âm thầm theo dõi, vì tôi không thể lộ mặt cho cha của người yêu biết. Theo chân ông Chiêu 1 chuyến đi, chúng tôi thấy Như – một nữ doanh nhân – tỏ ra quan tâm đặc biệt đến ông Chiêu. Như có chồng nhưng không có con, vì vậy cô ta khá thoải mái về thời gian. Chương trình nào ông Chiêu tham gia, Như cũng luôn có mặt. Buổi tối trước khi về Sài Gòn, kết thúc chương trình, Như gõ cửa phòng ông Chiêu, có vẻ cô ta muốn vào phòng nói chuyện nhưng ông Chiêu không đồng ý, vì vậy họ ra ngoài đi dạo. Sau đó ông đưa Như về phòng. Giữa họ không có gì xảy ra.
Chuyến đi thứ 2, thám tử Thư lúc này đã tiếp cận và làm quen với Như. Khi thấy Thư cũng có ấn tượng đẹp về ông Chiêu, Như tâm sự, cô ta rất thích ông Chiêu, nhưng ông ta không đáp lại tình cảm đó. Cô ta chỉ cần tình yêu, chứ không có ý định làm phá vỡ hạnh phúc của gia đình ông. Tuy nhiên, ông Chiêu vẫn khăng khăng không chịu.
Khi biết những thông tin này, tôi tưởng tượng ra vẻ rạng rỡ đầy hãnh diện của Liên về người cha đáng kính của mình. Giữ được mình trong hoàn cảnh như vậy không phải dễ. Đợi kết thúc chuyến đi, tôi sẽ đem tin vui đến cho cô ấy. Nhưng thật không ngờ, đến ngày cuối cùng, một nhân vật khác xuất hiện. Đó là bà Oanh.
3. Bà Oanh sống một mình với đứa con trai 15 tuổi. Trong khi các thành viên của đoàn còn đang giao lưu ăn uống thì ông lặng lẽ rời khỏi đoàn đến thăm bà Oanh. Ông ở đó tới sáng hôm sau mới về đoàn. Qua tìm hiểu, chúng tôi được biết họ đã quen biết nhau từ lúc bà Oanh còn con gái, khi bà đi thực tập tại bệnh viện mà ông Chiêu công tác. Sau đó bà Oanh lấy chồng, sinh con rồi ly dị chồng. Nghe đâu người chồng nghi ngờ đứa con không phải của anh ta. Thằng con trai càng lớn càng giống ông Chiêu. Sau này khi biết chuyện, ông Chiêu thỉnh thoảng lên thăm bà. Ông hứa hẹn với bà một thời gian nữa, khi Liên lập gia đình, ông sẽ dọn về ở với bà.
Tôi chắc sẽ gặp khó khăn khi phải nói sự thật cho Liên biết. Ba cô đã lừa dối mẹ cô bao nhiêu năm mà bà không hề hay biết, giờ đây, ông lại toan tính bỏ rơi bà. Còn ông Chiêu, nếu biết tôi là người tìm ra sự thật, liệu ông có chấp nhận cho tôi lấy con gái ông? Tôi thật sự khó nghĩ vô cùng.
Theo PNVN
Bí mật không nói của chồng khiến vợ chết lặng khi biết sự thật.
Chị đã trách hờn anh sao vô tâm không để chị chia sẻ những đau đớn, khó khăn cho anh, anh lại biến chị thành người vô tâm. Anh chỉ nở nụ cười, xoa đầu chị mà bảo: "Em xứng đáng sống những tháng ngày hạnh phúc".
Anh bảo chị xếp đồ cho anh đi công tác TP Hồ Chí Minh. Chị không biết vì sao thời gian gần đây anh hay đi công tác đến vậy. Công việc có gì trục trặc mà sức khỏe, da dẻ anh xuống lắm. Chị lo lắng có hỏi anh cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Anh không nói, chị cũng chẳng dám làm căng. Từ đó, mỗi khi anh ở nhà, chị lại lo chợ búa cơm nước tẩm bổ cho anh. Vậy mà, có bữa phải tỏ ra hờn giận anh mới ăn được nhiều hơn tí.
Mật độ đi công tác của anh bắt đầu dày hơn. Chị có hỏi mà nhân viên của anh cũng bảo công việc ổn cả. Chị biết nhân viên có biết gì cũng không dám nói, phần sợ chị lo, phần anh rầy la nếu biết chuyện. Rồi chị chợt nghĩ hay anh có bồ cũng nên. Nhưng nhìn sức khỏe, gương mặt anh không giống lắm. Bởi có bồ người ta vui vẻ chứ đâu có buồn rười rượi như vậy. Vợ chồng sống với nhau hơn 30 năm, con cái lớn lập gia đình ở riêng hết. Chị ngẫm lại chưa có lần nào anh tỏ thái độ kỳ lạ như vậy. Mỗi ngày, ngoài giờ làm, anh đều về nhà đúng giờ. Dù là người có chức vụ nhưng anh ít khi "hết mình" ở các cuộc tiếp khách, nhậu nhẹt, chỉ vừa đủ. Anh không uống rượu, hút thuốc. Anh chỉ làm vài ly bia khi có việc gì trọng đại, khách quý hay ngày lễ, kỷ niệm của công ty.
Gần cả tháng nay, anh trở mình thức giấc nhiều hơn, ôm bụng mãi. Chị bảo anh ăn gì hay đau gì, mai chị đưa đi khám. Anh gạt đi, không chịu.
Rồi cuối cùng, bí mật của anh cũng bị lộ khi đêm trở mình dậy, chị thấy anh mồ hôi ướt trán, không nói nên lời rồi ngất lịm. Vừa đưa anh đến bệnh viện cấp cứu, các bác sĩ đã nhận ra người quen. Gần sáng, bác sĩ gọi chị vào, tiết lộ anh đang là bệnh nhân của các bác sĩ, anh bị bệnh ung thư. Chị ngất xỉu.
Trước đó, gia đình đã đưa anh đi TP Hồ Chí Minh nhưng cũng bị bệnh viện trả về. Không ai nói với chị điều này, vì anh dặn vậy. Anh biết bệnh cả năm nay và cố gắng chạy chữa nhưng không thể.
Chị đã trách hờn anh sao vô tâm không để chị chia sẻ những đau đớn, khó khăn cho anh, anh lại biến chị thành người vô tâm. Anh chỉ nở nụ cười, xoa đầu chị mà bảo: "Em xứng đáng sống những tháng ngày hạnh phúc".
Công Hiếu
Không còn trong trắng liệu có được tình yêu đẹp Tôi biết chuyện trinh tiết rất quan trọng nhưng lúc đó tôi cũng bị ép buộc, tin bạn trai một cách mù quáng. Giờ tôi có tình cảm với Nam rồi, sợ đến với anh ấy mình lại không xứng đáng. Tôi 23 tuổi, không xinh đẹp, học không giỏi, chỉ tốt nghiệp một trường cao đẳng. Tôi dễ thương và tính hay...