Lĩnh trọn cái tát cháy má từ chồng khi anh nhìn thấy tôi bồng đứa trẻ mới sinh
“Cô dậy ngay và cho tôi biết nó là con thằng nào, cô lại định lừa thằng này sao”. – Vừa nói dứt lời chồng cũng tặng tôi cái tát như trời giáng.
Tôi và chồng cưới nhau được được hơn 1 năm thì phát hiện chồng tôi khó sinh con vì anh mắc bệnh yếu tinh trùng. Cũng may chị gái tôi làm ở bệnh viện nên chị khuyên chúng tôi đi khám sớm nên phát hiện ra nguyên nhân kịp thời.
Hai vợ chồng cố gắng chạy chữa thuốc thang, theo cả đông y và tây y nhưng suốt 3 năm ròng rã nhưng tôi vẫn chưa có tin mừng. Chồng tôi bắt đầu nản dần, tôi cũng đã định buông xuôi… Thế nhưng không ngờ đúng cái lúc ấy tôi phát hiện mình chậm kinh.
Chậm 5 ngày tôi vẫn chưa dám mua que thử thai. Tôi đợi tới 10 ngày mới dám mua và thử liên tiếp 3 que liền, kết quả lần nào cũng là 2 vạch đậm rõ ràng. Lúc đó tôi mới dám mang ra đưa cho chồng. Anh cứ nắm chặt lấy tay tôi run run: “Thật hả em? Mình có con thật hả em”? Khi thấy tôi gật đầu thì anh mới ôm chặt tôi vào lòng. Vậy là hơn 4 năm trông ngóng cuối cùng vợ chồng tôi cũng có niềm vui trọn vẹn.
Suốt thời gian tôi bầu bí chồng chăm sóc rất chu đáo. (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian tôi bầu bí chồng chăm sóc rất chu đáo. Mọi việc anh dành làm hết không để tôi phải động chân động tay vào việc gì cả. Ai bảo có món gì an thai, bổ cho bà bầu là anh ngay lập tức mua về hầm cho tôi.
Bầu đến tháng thứ 8 thì tôi nhập viện để theo dõi và chờ sinh. Suốt những ngày nhập viện mẹ chồng nghỉ bán hàng để vào chăm tôi. Phải nói rằng cả nhà chồng đều mong ngóng tới ngày tôi sinh con.
Vào viện được 3 tuần thì tôi trở dạ. Tôi sinh thường nhưng khó sinh, phải rặn đẻ khá lâu. Cùng vào phòng sinh khi đó cùng tôi có tới 4 sản phụ. Tôi và một chị nữa gần như sinh cùng nhau. Sau khi tôi sinh, bác sĩ đỡ đẻ có đưa con cho tôi nhìn mặt bé sau đó thì đưa ra để lau người và mặc đồ cho con rồi chuyển con ra ngoài trước, còn tôi ở lại khâu vết rạch tầng sinh môn.
Một lát sau tôi được đưa ra ngoài phòng sau đẻ. Khi đó chỉ có mẹ chồng tôi đang ở với con, chồng tôi thì bận họp chưa đến được. Tôi khá mệt vì mất sức nên khi mẹ chồng chuyển con lại bên cạnh thì tôi vẫn nằm mắt nhắm và vỗ con.
Đúng lúc tôi đang thiu thiu thì giật bắn mình vì tiếng gọi của chồng.
- Dậy, cô dậy ngay cho tôi.
- Có việc gì mà anh gọi to thế con vừa mới sinh giật mình khóc bây giờ.
Video đang HOT
- Khóc à, cho nó khóc. Cô dậy ngay và cho tôi biết nó là con thằng nào, cô lại định lừa thằng này sao . – Vừa nói dứt lời chồng cũng tặng tôi cái tát như trời giáng.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi. Tôi bất ngờ tới điếng người trước những câu nói và hành động của chồng. Tôi nhìn xuống đứa con bên cạnh mình, bế con lên khóc nức nở lúc này tôi mới để ý kĩ đứa con mới sinh. Tại sao con trai tôi tóc nâu trong khi vợ chồng tôi tóc đen? Và nhìn cái mặt thằng bé khác lắm. Tôi lấy hết tinh thần cố nhớ lại khuôn mặt con lúc bác sĩ đưa cho mình nhìn.
Vừa nói dứt lời chồng cũng tặng tôi cái tát như trời giáng. (Ảnh minh họa)
- Hình như bác sĩ giao nhầm con rồi anh ạ. Bé này không phải con mình.
Tất cả mọi người nhao nhao lên sau câu nói của tôi. Tôi bảo chồng mau chóng đi tìm bác sĩ phụ trách ca mổ vừa rồi và người phụ nữ sinh cùng lúc với chúng tôi. May mắn làm sao chúng tôi đã tìm lại được người phụ nữ kia đang nằm cách đó 2 phòng. Ngay lập tức chúng tôi quyết định thử AND.
Suốt thời gian chờ đợi, cả nhà chồng tôi như ngồi trên đống lửa. Đặc biệt gia đình kia thì nhất quyết nhận đó đứa trẻ họ nhận từ lúc sau sinh là con mình. Tôi thì bị nhà chồng nghi ngờ, những ngày tháng đó thật sự như địa ngục với tôi vậy.
Cho tới khi có kết quả AND thì tất cả mới ngã ngũ. Đúng là chúng tôi bị giao nhầm con và cuối cùng tôi đã nhận lại được con mình nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian gia đình chị kia mới chịu chấp nhận sự thật này. Vì không hiểu sao gia đình chị ấy rất quý đứa con của chúng tôi. Chồng rối rít xin tôi tha lỗi cho hành động nông nổi của anh lúc ở bệnh viện nhưng đúng là nếu anh không phát hiện ra kịp thời thì không biết chuyện gì sẽ sảy ra.
Theo Một thế giới
Lần đầu tiên nhìn thấy chồng sắp cưới tôi đã choáng váng và suýt ngất ngay tại chỗ
Mặt tôi chưa kịp trở lại như bình thường thì quán xuất hiện thêm người nữa. Lần này thì tôi choáng thực sự, cứ tưởng sắp xảy ra đánh nhau tới nơi rồi.
Khi bạn bè chơi cùng đã có đôi có cặp cả thì tôi vẫn đi về lẻ bóng. Không phải tôi là đứa kén cá chọn canh, nhưng có lẽ như các cụ nói, tôi là đứa lận đận tình duyên.
Cũng có một vài người yêu tôi nhưng cuối cùng lại nảy sinh mâu thuẫn, mối quan hệ không thể kéo dài nên tôi chủ động chia tay. Nhìn bạn bè đi chơi với người yêu mình cũng thấy tủi thật nhưng lại nghĩ thôi cứ kệ đi, tới đâu hay tới đó.
Tôi thì không tỏ ra lo lắng nhưng mấy đứa bạn thấy tôi cứ lủi thủi một mình trong phòng trọ những ngày cuối tuần nên chúng nó không đành. Vậy là chúng nó bắt đầu lên kế hoạch mai mối.
Mỗi ngày lại có một số điện thoại lạ nhắn tin làm quen rồi gửi hình. Có chàng tới tận nơi rủ đi uống nước. 1 tháng trôi qua, tôi chẳng ưng nổi anh nào. Anh thì tính trẻ con mãi không chịu lớn, anh thì cợt nhả thích bông đùa chả ra làm sao , anh thì tính gia trưởng đến phát khiếp... Đám bạn hùa vào bảo đã "ế" lại còn chảnh. Nhưng tôi chỉ cười: "tao sẽ chảnh tới cùng, ế cũng chảnh".
"Tao sẽ chảnh tới cùng, ế cũng chảnh". (Ảnh minh họa)
Thực ra biết tụi nó thương mình nhưng mà đúng là cái số rồi. Nhãng đi một thời gian, vụ mai mối có vẻ chìm đi thì một hôm thấy có số lạ nhắn tin. Lúc đầu tôi cũng cứ nghĩ đứa bạn nào lại ngứa tay cho số giới thiệu đây mà nhưng thật ra lại không phải thế. Anh ấy nhầm số vì cứ nghĩ số này là của một người bạn học cũ.
Sau vài tin nhắn nhầm và mọi chuyện sáng tỏ tôi nghĩ mọi chuyện đã dừng lại. Thế nhưng không ngờ, đêm hôm sau anh lại nhắn tin và hỏi là tôi có rảnh không nói chuyện với anh. Nhắn qua nhắn lại thấy cũng vui vui, rồi thì anh gọi điện hóa ra công ty anh làm cũng gần công ty tôi nhưng hiện tại anh lại đang công tác trong Sài Gòn, 1 tháng nữa mới ra.
Mấy đứa bạn tự dưng thấy tôi thay đổi 180 độ, bận bịu nhắn tin và thỉnh thoảng cầm điện thoại cười một mình thì chúng nó xúm vào hỏi:
- Mày đang yêu à. Anh ta ở đâu, làm gì khai đi?
- Yêu cái gì mà yêu, chưa gì chúng mày đã nhặng cả lên. Có thật tao sẽ báo.
Nhưng phải công nhận là anh mang tới cho tôi khá nhiều cảm giác mới mẻ, nói chuyện rất hợp và đặc biệt anh còn rất hiểu tâm lý con gái nữa. Gần ngày anh về, anh đã hẹn gặp và tôi đồng ý.
Suốt thời gian qua toàn nhắn tin gọi điện qua điện thoại, cũng không thấy anh hỏi face, zalo thì anh không dùng nên tôi nghĩ cũng chẳng phải là người ta có ý tán tỉnh gì mình. Chắc nói chuyện hợp thì muốn kết bạn thôi nên tôi cũng tỏ ra bình thường chứ chẳng xác định gì cả.
Hôm đó tôi định mặc quần bò áo phông như binh thường nhưng con bạn lôi lại bắt phải mặc váy rồi trang điểm đàng hoàng. Tôi ngồi cho nó phết phết một tí rồi đứng dậy ngay vì không quen, vậy nhưng con bạn cứ xuýt xoa khen xinh quá. Vì thực ra mặt tôi cũng có nét sẵn rồi.
Anh hẹn tôi ở một quán cà phê. Tôi đến đúng giờ và ngồi đợi. 10 phút trôi qua chưa thấy có người lạ xuất hiện. Nhìn một lượt trong quán tôi đoán chắc anh chưa tới vì quán cũng không đông, chỉ có 2 cô lễ tân, 1 đôi đang ngồi nói chuyện với nhau. Bàn khác thì có 2 người đàn ông cũng đang bàn việc với nhau. Tôi đợi thêm 10 phút nữa thì lấy máy ra gọi, đúng lúc đó cũng có cuộc gọi đến của anh: "Em tới chưa, anh xin lỗi giờ mới đến quán vì anh bị tắc đường".
Tôi hồi hộp chờ anh, 2 phút sau thì thấy có người bước vào. Một chàng trai sơ mi trắng đúng chuẩn soái ca bước vào với nụ cười tươi roi rói, tim tôi đập thình thịch không ngờ anh đẹp trai cỡ này sao. Tôi nở nụ cười đáp lại đứng dậy định vẫy anh thì đứng hình khi thấy anh ta bước tới bàn của 2 người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Thực sự lúc đó tôi chỉ ước có cái lỗ để chui xuống cho đỡ thẹn mà thôi.
Em đợi anh lâu chưa? Anh xin lỗi vì đến muộn. (Ảnh minh họa)
Mặt chưa kịp trở lại như bình thường thì quán xuất hiện thêm người nữa. Lần này thì tôi choáng thực sự, cứ tưởng sắp xảy ra đánh nhau tới nơi hay sao mà giang hồ hùng hổ vào đây tới vậy. Anh ta mặc áo ngắn tay để lộ rất nhiều hình xăm . Tôi đã giữ chặt lấy túi xách chuẩn bị đánh bài chuồn lẹ vì nghĩ chắc chắn quán này có biến rồi đây. Mình không nhanh thì bỏ mạng như chơi.
- Em đợi anh lâu chưa? Anh xin lỗi vì đến muộn.
Trời đất như tối sầm lại trước mắt tôi. Tôi không thể ngờ được tên giang hồ ấy lại đang đứng trước mặt tôi và nở một nụ cười quyến rũ chết người.
- Tôi có quen anh đâu.
- Anh là Khánh mà.
- Hả?
Tôi ngồi thụp xuống bàn, tim ngừng đập mất mấy giây. "Anh biết nhìn thấy bộ dạng anh thế này em sẽ bất ngờ lắm. Thế nên suốt thời gian qua anh đã không gửi ảnh hay làm gì để em thấy mặt anh cả. Nhưng mà anh không phải là gian hồ hay gì gì đâu. Anh chỉ là... người thích xăm hình thôi mà".
Cuộc nói chuyện hôm đó đã không diễn ra như mong đợi. Cặp đôi bên cạnh cứ liếc nhìn anh, còn tôi không dám ngẩng mặt lên nữa cơ. Sau buổi gặp mặt cả lũ bạn cứ xúm vào hỏi tôi trông anh thế nào... Tôi nước mắt ngắn dài: "Dập tắt mọi hi vọng bọn mày ạ, nhìn phát gớm toàn hình xăm...". Chúng nó nghe thế hì phá lên cười, lấy điện thoại của tôi nhắn hẹn gặp anh để test lại.
Chẳng ngờ về đứa nào cũng bảo. "Mày không thích thì nhường cho tao. Kiếm được một ông thế này giờ hiếm lắm. Công việc ổn định, nhiều tiền lại ga lăng và hiểu chị em hết sức". Rồi chúng nó cứ đùn đẩy gán ghép tạo mọi cơ hội cho tôi và Khánh gần nhau. Dần dần tôi cũng quen dần với những hình xăm trên cơ thể anh và không còn hãi hùng như cái lần đầu tiên nữa.
Rồi thì yêu nhau và giờ chuẩn bị làm đám cưới. Nhưng mà tôi cũng phải mất mấy tháng để thuyết phục bố mẹ mình vì ông bà nhìn anh lần đầu cũng suýt ngất. Mấy con bạn cưới chồng cả rồi bảo: "Con Hà yêu muộn lại hóa sướng, giờ về nhà chồng thì thành bà hoàng luôn". Nghĩ thì âu cũng là cái số, cũng chưa biết sau này sướng cỡ nào nhưng lấy được ông chồng người hổ báo nhưng lại yêu thương mình hết lòng thì cũng hạnh phúc lắm rồi.
Theo Một thế giới
Nhìn thấy ô sin ngực trần bước ra từ nhà tắm, chồng đã có hành động khiến tôi sững sờ Chị giúp việc bước ra từ phòng tắm với cái ngực trần trong khi chồng tôi đang ngồi xem ti vi giữa nhà. Mặt tôi nóng ran, có lẽ nào tôi sắp được xem cái chuyện mà không bao giờ tôi tưởng tượng nổi rồi. Cũng như nhiều mẹ có con nhỏ khác tôi cũng phải thuê giúp việc về nhà trông con...