Lính tàu ngầm VN: Những lần nghẹt thở
Những người lính ngày đó thường gọi đùa nhau rằng, tàu ngầm là một cỗ “quan tài sắt”. Tất cả đều kín như bưng.
Ông Phạm Hồng Sâm (Thượng sĩ, ngành điện máy Hải đội tàu ngầm 182 VN) vẫn buồn cười khi nhớ lại chuyện sau mấy năm trời huấn luyện bên Liên Xô trở về. Bạn bè, người thân của ông hỏi: “Ở trong tàu ngầm, nhìn thấy cá và cảnh vật dưới đáy đại dương như thế nào?”.
Kỳ thực những người lính ngày đó thường gọi đùa nhau rằng, tàu ngầm là một cỗ “quan tài sắt”. Tất cả đều kín như bưng.
Người thủy thủ mô tả: Buổi sáng tàu khởi hành, lên đứng ở mặt trên tàu, ông cùng đồng đội có thể quan sát thấy chiếc đèn nhấp nháy trên ngọn hải đăng cách xa vài chục cây số. Nhưng kể từ khi tàu chìm xuống khỏi mặt nước, người trên tàu chẳng còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa. Ông cũng không biết tàu đã đi đến những đâu. Chiều về, lúc tàu trồi lên, ông lại nhìn thấy ngọn hải đăng ban sáng.
Tất cả thủy thủ đều không ai biết tàu đi đâu ngoại trừ thuyền trưởng và một vài chuyên gia trên tàu. Mỗi người có việc của mình, không được hỏi, không được biết gì hết. Bộ phận Acoustic của ông Vũ Hồng Hảo (Đội trưởng Đội nghe âm thanh dưới nước, Hải đội tàu ngầm 192) cũng vậy, họ chỉ biết lắng nghe, xác định mục tiêu xa gần. Tàu ngầm là vậy, đã xuống khỏi mặt nước là luôn luôn âm thầm, lặng lẽ.
Đó là những chuyến đi dài trong lòng đại dương đen ngòm. Sau này nhớ lại, ông Sâm vẫn còn cảm giác rờn rợn mà không kém phần thú vị. Xuống dưới mực nước biển sâu hàng trăm mét, đâu ai có thể nói trước được về sự sống và cái chết.
“Phòng ngủ” của các thủy thủ
Ở dưới đại dương trong “quan tài sắt”, tỷ lệ sống chết là 50 – 50. Ngày đó, những người lính Việt Nam sang Liên Xô huấn luyện luôn bừng bừng khí thế. Bởi vậy mà họ dường như quên hết mọi nguy hiểm chực chờ phía trước. Tâm thế của lớp thủy thủ ngày đó luôn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Một lần chết hụt
Đó là vùng biển Baltic rộng lớn. Tàu thường đi dưới độ sâu hơn 100m so với mực nước biển, có khi xuống đến 200m.
Trong tàu ngầm, không khí luôn yên lặng một cách kỳ lạ. Chỉ cần ai đó đánh rơi cái thìa cũng có thể phát ra tiếng động cực lớn khiến nhiều người giật mình.
Được gọi là “quan tài sắt” dĩ nhiên có cãi lẽ của nó. Bởi tàu ngầm, tự bản thân nó luôn chứa trong mình muôn vàn nguy hiểm rình rập.
Một mùa đông, sương mù dày đặc phủ trên mặt biển Baltic. Sau một ngày chìm sâu dưới nước, tàu trồi lên lấy khí tươi và nạp điện ắc quy. Chỉ mỗi khoang chỉ huy nổi quá mặt nước. Mấy viên chỉ huy tàu lên khoang trên ngồi tán gẫu. Khi tàu chạy chế độ này, từ khoang chỉ huy có thế nhìn ra xung quanh.
Phía dưới, đám lính tráng vươn vai, hít căng lồng ngực đón làn khí mới trong trẻo đang ùa vào. Đội trưởng Acoustic – Vũ Hồng Hảo, cũng bỏ ống nghe xuống mặt bàn tranh thủ tận hưởng phút thư giãn.
Bỗng nghe khoang phía trên quát thất thanh: “Đánh tay lái sang trái hết cỡ nhanh”. Tổ điện máy của ông Sâm không kịp nghĩ, vung mạnh tay tức khắc. Một tiếng rầm vang lên. Con tàu lắc lư chao đảo.
Ông Hảo giật mình té nhào. Tàu của ông vừa va vào cái gì đó. Giây phút đó, ông cảm giác được con tàu như con cá voi khổng lồ nghiêng mình, chúi mõm lặn xuống dưới mặt nước.
Viên thuyền trưởng chạy vội xuống quát lớn: “Acoustic! Tại sao không làm việc?”.
Lúc này, thủy thủ trên tàu không khỏi hoang mang. Con tàu đang lao rất nhanh xuống dưới. Phải chăng nó đang không kiểm soát được. Câu chuyện về những con tàu đụng phải đá ngầm, băng trôi vĩnh viễn nằm lại dưới đáy biển bất giác làm ông Hảo rúng động.
Dưới buồng máy, nhóm ông Sâm vẫn đang cố thao tác, lấy lại thăng bằng. Rồi thấy con tàu dần trở lại trạng thái như cũ. Mọi thông số kỹ thuật trên đồng hồ cũng dần ổn định. Thủy thủ đoàn thở phào nhẹ nhõm.
Mấy viên sĩ quan chỉ huy giận dữ. Ông Hảo lúc này mới đeo lại ống nghe. Tiếng chân vịt rõ mồn một đang ở ngay phía sau lưng. Chiếc tàu hàng hải cỡ lớn của Phần Lan đang rẽ sóng trên mặt biển.
Thì ra tàu ngầm vừa va phải tàu hàng. Mặc dù trên khoang chỉ huy, nhóm sĩ quan có thể nhìn thấy xung quanh trên mặt biển. Nhưng hôm đó, mặt biển toàn sương mù, cách xa mấy chục mét không nhận ra nhau. Mãi khi con tàu khổng lồ lù lù trước mặt viên thuyền trưởng mới giật mình.
Ông Sâm khi đó ở dưới buồng máy, nhưng sau nghe mấy viên sĩ quan kể lại giây phút đó. Ông cảm giác từ tàu ngầm nhìn con tàu hàng hải như đứng dưới sân ngước lên tòa nhà 5-6 tầng với nhiều phòng ốc nguy nga đồ sộ, choán hết tầm nhìn.
Sau này về nước, mỗi lần thủy thủ đoàn họp mặt, ông Hảo, ông Sâm cùng mọi người vẫn thường nhắc lại cú chết hụt năm xưa mà không khỏi rùng mình. May mắn thay, cú va chạm khá nhẹ nên họ mới có cơ hội để ngày hôm nay còn nhìn thấy nhau.
Video đang HOT
Nghẹt thở dưới đại dương
Ông Sâm nhớ, thời kỳ đội của ông huấn luyện ở Nga, đang là giai đoạn chiến tranh lạnh nên chưa phải chiến đấu thực sự bao giờ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những vụ tai nạn tàu thuyền. Những câu chuyện xảy ra dưới lòng đại dương xưa nay vẫn luôn là điều kỳ bí với thế giới.
Có những lần tập luyện ứng phó sự cố mà đến tận mấy chục năm sau, khi ngồi trong căn phòng nhỏ kể lại với chúng tôi, ông Sâm vẫn cảm thấy như nghẹt thở.
Đó là những lần tàu lặn xuống sâu hơn 60m, thủy thủ đoàn phải bơi ra ngoài theo đường phóng lôi để ngoi lên.
Nơi chứa vũ khí của tàu ngầm và chiếc ống phóng ngư lôi (Ảnh tư liệu)
Mỗi lượt ra là 2 thủy thủ, mang theo khí tài khoảng 50 cân. Đầu tiên, họ phải chui vào trong khoang của đường phóng lôi. Khi chui vào rồi, cửa lôi sẽ đóng chặt lại, lúc này trong khoang chưa có nước. Không khí được bơm vào tương đương với áp suất bên ngoài.
Lúc này, mọi thứ xung quanh tối như hũ nút. Rồi cửa phía ngoài bắt đầu mở ra. Ông thấy nước ùa vào lạnh như băng. Ai chịu áp lực kém sẽ chết ngay trong khoang lôi. Sau một lúc quen dần, ông Sâm bắt đầu men dần theo đường lôi nơi nước ùa vào để chui ra.
Bởi tập trong tình huống chiến đấu nên không được mang đèn theo. Xung quanh là đại dương bao la không bến bờ mà ông cùng đồng đội chẳng nhìn thấy gì cả. Phía trên mặt nước có dòng sẵn một sợi dây xuống để thủy thủ leo lên.
Ở độ sâu 60m, áp lực nước mạnh, ông tức ngực kinh khủng. Ông cố hít thở đều, tay móc chiếc khóa đeo sẵn vào dây.
Họ ngừng lại một lúc để lấy tinh thần rồi bắt đầu men theo sợi dây nổi lên. Cứ lên được 10m, áp lực giảm tương ứng 1 atmosphere, ông dừng lại nghỉ 10 phút để cơ thể thích nghi rồi lại leo tiếp. Nếu ai mất bình tĩnh, buông dây nổi tự do lên trên đột ngột sẽ vỡ tim chết ngay lập tức.
Những ngày tháng rong ruổi, chìm nổi cùng con tàu ngầm ở vùng biển Baltic rộng lớn cứ thế lặng lẽ trôi qua. Cuốn nhật ký chàng lính trẻ Vũ Hồng Hảo mang theo chẳng mấy chốc đã kín mực.
Ngày ra đi, ông là chàng trai đang nồng cháy tình yêu của tuổi trẻ. Nơi quê nhà, cô gái ấy không biết có còn chờ ông? Dù từ xa xôi xứ người, đôi khi thủy thủ vẫn được liên lạc về nhà. Nhưng cuộc đời còn biết bao sóng gió khôn lường. Ngày về, chàng lính trẻ sẽ kể cho cô nghe những điều xa lạ nơi đất khách quê người. Những câu chuyện dài về những nơi ông đã đi qua, đã nhìn thấy mỗi khi tàu nổi lên ông được đứng nhìn ra biển cả.
Ký ức 30 năm ùa về
Khoảng giữa năm 1986, Hải đội tàu ngầm (khung tàu 1) kết thúc khóa huấn luyện từ Nga trở về.
Họ trở về ít lâu, đất nước khi đó còn nghèo, không đủ kinh phí đầu tư mua tàu ngầm, Hải đội tàu ngầm 182 cũng ngừng hoạt động. Các thành viên trong đội được phân công nhận nhiệm vụ ở những đơn vị khác nhau. Ông Phạm Hồng Sâm xin về công tác tại một đơn vị lái xe của quân đội ở gần nhà. Ít năm sau, ông Sâm xin chuyển sang công việc hành chính thuộc doanh nghiệp nhà nước. Ông Lưu Phương Bình và ông Vũ Hồng Hảo ra quân một thời gian sau đó. Có người xin giải ngũ về quê. Có người đi làm kinh tế, khá thành đạt trong sự nghiệp.
Một số thủy thủ tàu ngầm tiếp tục phục vụ trong quân đội đến tận khi về hưu. Hiện vẫn có người đang công tác trong binh chủng Hải quân. Thỉnh thoảng, Hải đội tàu ngầm một thời vẫn tổ chức họp mặt, ôn lại kỷ niệm xưa.
Từ đó đến mấy chục năm sau, họ vẫn biết, Việt Nam chưa bao giờ có tàu ngầm. Hồi cuối thế kỷ 20, Việt Nam mua của Triều Tiên 2 chiếc tàu ngầm nhưng là loại rất nhỏ và công năng sử dụng rất kém.
Đôi khi, nhóm thủy thủ vẫn thấy nhớ và tiếc về hải đội tàu ngầm của 30 năm trước. Họ là lứa cán bộ chiến sỹ đã được đào tạo về tàu ngầm rất bài bản, kỹ lưỡng, tinh nhuệ. Nhưng vì điều kiện nước nhà ngày đó, những người lính tàu ngầm đã không có cơ hội chứng tỏ kiến thức khoa học tiên tiến học tại Liên Xô.
Mãi mới đây, nghe báo đài đưa tin về chuyện Việt Nam nhập tàu ngầm từ Nga, kỷ niệm ngày nào của những ngày tháng trong lòng đại dương lại ùa về.
Bây giờ, nhìn trên bản đồ, nhóm thủy thủ vẫn nhớ chính xác vị trí trung tâm huấn luyện tàu ngầm, nơi mình học ngày đó. Những năm sau này, một vài người vẫn thỉnh thoảng có dịp quay trở lại nơi ngày xưa từng học tập gắn bó. Nay nơi đó đã trở thành một cảng biển của Latvia. Trung tâm huấn luyện tàu ngầm của Nga đã chuyển về Saint Petersburg.
Gần đây, Việt Nam mới mua tàu ngầm. Nhưng hơn 30 năm trước, Việt Nam đã từng có Hải đội tàu ngầm được đào tạo rất bài bản tại Liên Xô (cũ). Chúng tôi có dịp gặp lại những cán bộ, chiến sĩ thuộc Hải đội tàu ngầm 182 của Hải quân Việt Nam 30 năm về trước. Đó là những người đầu tiên của nước nhà được tiếp xúc với loại khí tài quân sự tối tân này. Ông Lưu Phương Bình (sĩ quan, ngành trưởng ngành ra đa dưới tàu ngầm), ông Vũ Hồng Hảo (đội trưởng đội nghe âm thanh dưới nước) và ông Phạm Hồng Sâm (ngành điện máy tàu ngầm).
Từ trái sang phải: Ông Phạm Hồng Sâm; vợ ông Nguyễn Văn Tuấn (quê Hải Phòng, thuộc tổ điện tàu thuộc ngành máy); vợ chồng ông Vũ Hồng Hảo (đội trưởng sonar); ông Nguyễn Văn An (quê Hà Tĩnh, là Đội trưởng đội Nạp ắc quy của trạm nổi); ông Nguyễn Văn Ngàn (quê Hà Tĩnh, là Đội trưởng hầm tàu – phụ trách toàn bộ việc lặn và nổi của tàu); ông Nguyễn Văn Tuấn
(Ảnh chụp tháng 6/2012 tại Quảng Ninh)
Tháng 6 năm ngoài, một số thành viên thuộc Hải đội tàu ngầm vừa có cuộc họp mặt khi những đồng đội từ Nghệ An – Hà Tĩnh ra Quảng Ninh chơi. Đây cũng là dịp ông Nguyễn Đôn Hòa (Đại Tá – Phó viện KT Hải quân ) nghỉ hưu. Dưới tàu ngầm, ông Hòa là trưởng ngành 5 (máy tàu), người duy nhất được thay mặt thuyền trưởng để chỉ huy tàu (nếu thuyền trưởng hy sinh).
Trên tàu nổi, người thay thế thuyền trưởng là thuyền phó hàng hải. Còn tàu ngầm, người có thể thay thuyền trưởng là máy trưởng. Vì vậy dưới tàu ngầm, phù hiệu tầu ngầm chỉ có 2 người được đeo trên ngực là thuyền trưởng và máy trưởng.
Theo 24h
Lính tàu ngầm Việt Nam ở xứ người
Sau gần nửa năm sang Liên Xô học lý thuyết kỹ thuật tàu ngầm, Thượng sĩ Phạm Hồng Sâm mới chính thức đặt chân xuống con tàu thật. Con tàu đen trùi trũi đỗ ở cảng biển Ri Ga (Latvia) to hơn chiếc máy bay boeing hiện đại.
Nghi lễ nhập môn
Cái cảm giác tanh tanh, nồng nồng khiến chàng lính trẻ hơi lợm trong cổ họng. Tàu ngầm vốn kín như bưng. Hơi người luôn đọng lại trong khoang không thoát ra được.
Những hành lang bằng sắt nối dài giữa các khoang. Xuống đến khoang dưới cùng, ngẩng đầu lên, ông chợt rùng mình trước dãy đồ người nhái treo thẳng tắp treo theo thứ tự trên chiếc giá dài ngoằng.
Máy móc, động cơ hàng trăm chi tiết đang nổ ran để nạp điện cho động cơ. Không khí trong khoang vốn nóng nực, ngột ngạt mà ông vẫn thấy hơi lành lạnh.
Ông Sâm biết, rồi đây, mình sẽ có những ngày dài sống trong "cỗ quan tài sắt" này. Ông là lính bộ phận ngành điện máy. Những cỗ máy với hàng ngàn chi tiết kia sẽ do ông và một vài người trong đội điều khiển, nắm giữ.
Phòng điện máy, nơi ông Sâm làm việc
Một trong những nghi lễ nhập môn của lính tàu ngầm là nâng ly dưới khoang tàu. Nhưng không phải ly rượu mà là ly nước biển mặn chát. Luật bất thành văn. Mỗi người tự mở vòi chắt ít nước biển vào ly của mình rồi cùng nhau uống cạn.
Đó là ly nước muối duy nhất trong đời mà ông Sâm không thấy mặn. Cái cảm giác thiêng liêng, trang trọng làm ông quên đi mọi cảm giác trực quan. Từ nay, Thượng sĩ Phạm Hồng Sâm và hơn 50 cán bộ chiến sĩ của khung tàu 1 đã chính thức là lính tàu ngầm.
Người giữ trái tim tàu ngầm
Có nhiều bộ phận làm các nhiệm vụ khác nhau bên trong tàu ngầm gồm các ngành: vũ khí dưới nước, ra đa, điện máy, thông tin và hàng hải... Hồi đầu, nhóm cán bộ, chiến sĩ của Việt Nam xuống tàu, mỗi bộ phận đều có ít nhất một cán bộ người Nga kèm cặp, sẵn sàng xử lý những tình huống khó. Nhưng sau nhiều chuyến, dần dần, họ rút hết. Cuối cùng họ chỉ để lại một, hai chuyên gia trong tàu để giám sát. Để đội ngũ sĩ quan, thủy thủ Việt Nam thực hiện mọi thao tác.
Ông Sâm đã trải qua những ngày dài sống trong tiếng ồn ào của buồng máy. Đến nỗi mỗi lần trở lại bờ, tiếng bùng nhùng bên tai vẫn ám ảnh không dứt. Ngành điện máy của ông Sâm chịu trách nhiệm về mọi vận hành chìm nổi, động cơ máy móc của tàu. Tàu vũ trụ thì ông chưa biết, nhưng tàu ngầm có lẽ là loại phương tiện phức tạp nhất mà ông Sâm từng biết cho đến nay.
Làm trong tổ điện máy tàu ngầm, mỗi người phải phụ trách một máy và thao tác chính xác từng chi tiết một. Ông Sâm phải nhớ tới cả ngàn chi tiết động cơ, trong đó có khoảng 100 chi tiết phải thuộc nằm lòng. Đến nỗi nhắm mắt, ông cũng phải sờ thấy đúng vị trí từng chi tiết đó. Mắt ông luôn phải cố căng ra để theo dõi đồng hồ đo nhiên liệu, điện máy, nồng độ khí, tỷ lệ nước trong khoang...
Chỉ cần sai một thao tác, giá phải trả là cực kỳ đắt. Tàu ngầm luôn có hai lớp vỏ bọc. Giữa hai lớp vỏ là các khoang để hút và xả nước. Khí được lệnh chìm xuống, bộ phận điện máy sẽ mở van nạp nước vào. Tất cả phải cùng thực hiện một lúc.
Nếu hai bên thân tàu chưa có nước mà phía đầu tàu nước đã đầy, ngay lập tức mũi tàu sẽ đâm thẳng xuống dưới như bị một quả tạ ngàn cân lôi xuống. Lúc đó, tàu sẽ không thể lấy thăng bằng trở lại được nữa. Hoặc bên trái có nước mà bên phải chưa kịp bơm vào, tàu cũng sẽ bị lật mà không có cách nào cứu vãn nổi.
Bởi vậy, lắng nghe và làm theo mệnh lệnh tức khắc dưới tàu ngầm là phản xạ thường trực của tổ điện máy.
Kỳ nghỉ đông tại Le-nin-grat của các chiến sĩ tàu ngầm
Tàu ngầm của Liên Xô mà Hải đội tàu ngầm 182 học tập ngày đó vẫn còn thô sơ hơn nhiều so với loại tàu lớp Kilo Việt Nam đang mua về. Hầu như mọi thứ vẫn được thao tác thủ công.
Mặc dù trong tàu có hệ thống lọc khí nhưng lâu nhất là 48 tiếng đồng hồ phải nổi lên mặt nước để lấy khí tươi. Những khi đó, máy móc lại nổ râm ran để nạp điện cho máy.
Ắc quy chính là trái tim của tàu ngầm. Dù động cơ máy móc chạy bằng bất kỳ nhiên liệu gì diesel hay tàu ngầm nguyên tử thì mục đích vẫn là để nạp điện cho ắc quy. Bất cứ tàu ngầm nào cũng chạy bằng điện. Ắc quy hết điện thì máy diesel phải nạp.
Tàu ngầm phải luôn luôn chạy chứ không bao giờ đứng im một chỗ. Nếu muốn đứng, buộc phải tháo nước khỏi lớp vỏ, bơm khí vào để trồi lên. Tàu ngầm càng hiện đại, tiêu tốn càng ít nhiên liệu để hoạt động. Có những tàu bây giờ có thể ở dưới nước hàng tháng trời không cần nổi lên.
Nhiên liệu là yếu tố quyết định sự sống và cái chết. Tàu ngầm hết nhiên liệu thì ắc quy không có điện để chạy động cơ. Điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Máy bay hết nhiên liệu vẫn có thể bay theo quán tính rồi lượn tìm chỗ bằng phẳng đáp xuống. Riêng tàu ngầm, hết nhiên liệu, không thể bơm khí vào khoang giữa hai lớp vỏ để trồi lên. Cũng không thể đứng một chỗ vì không còn lực nâng. Buộc tàu phải chìm dần xuống. Chìm xuống một độ sâu nào đó không còn chịu được áp suất, tàu sẽ bị bóp nát vụn.
Trên thực tế, từng có những tàu ngầm của Đức gặp sự cố này và đã bị vỡ nát, vĩnh viễn nằm lại dưới lòng đại dương. Bởi vậy, tổ điện máy của ông Sâm luôn phải biết được điều đó.
Ảnh chụp tại phòng học Acoustic, thiết bị là hệ thống sonal GAX 100 và GAX 200 của model 613 và 877
Sau những chuyến đi dài ở lâu dưới nước, đôi khi ông Sâm cũng cảm thấy mệt mỏi, ức chế thần kinh. Mắt ông đờ đẫn. Người lính tàu ngầm đôi khi cũng như chính con tàu của họ. Cứ âm thầm làm việc miệt mài. Những lúc đó, ông dễ sinh cáu bẳn. Khi tàu vừa trồi lên mặt nước cập cảng, ông bước từng bước uể oải về phòng nằm vật ra giường. Ông nhớ, mình đã chìm vào giấc ngủ hơn 1 ngày mà không ăn uống gì.
Những cái tai của tàu ngầm
Một bộ phận cực kỳ quan trọng quyết định sự sống còn của tàu ngầm chiến đấu chính là Acoustic. Những người trong tổ Acoustic được ví như cái tai của tàu ngầm.
Người ta thường nói đến các loại sóng ra đa của tàu ngầm có khả năng phát hiện mục tiêu dưới nước. Nhưng kỳ thực khi xuống nước, mọi thiết bị trên tàu cũng như các loại máy phát sóng thăm dò đều phải tắt. Chỉ có 2 thứ hoạt động là chân vịt và cái tai của tàu.
Đơn giản một lẽ, sóng âm dưới lòng đại dương là loại sóng cực kỳ dễ nhận biết. Cho nên, tàu ngầm luôn hoạt động âm thầm lặng lẽ dưới đáy biển. Tiếng chân vịt vẫy nước cho tàu chạy cũng phải phát âm thanh cực nhỏ.
Theo lý thuyết truyền âm, âm thanh "sục sục" của chân vịt phát ra ở bên Nam Phi thì bên Úc châu có khi cũng phát hiện được. Nếu để đối phương nghe được sóng âm từ tàu mình phát ra sẽ không có cơ hội sống sót.
Thuyền trưởng K1 anh Phạm Tân và Thuyền phó HH anh Đinh Hải Huy đến thăm lớp học ngành 3 rada tại phòng thiết bị rada - sonar
Những cựu thủy thủ tàu ngầm đánh giá, tàu ngầm lớp kilo của Nga (Việt Nam đang đặt hàng) được gọi là "hố đen đại dương" chính vì điều này. Chân vịt của loại tàu này hoạt động cực êm, lúc chạy cũng như đứng yên. Nếu nó không phát sóng sona thì rất khó thiết bị nào có thể phát hiện ra.
Chính vì vậy, ở dưới độ sâu hàng trăm mét đại dương, rất cần những cái tai như của tổ trưởng Acoustic Vũ Hồng Hảo. Đến giờ, ông Hảo vẫn thừa nhận được trời phú cho đôi tai cực thính.
Khi con tàu lầm lũi bước đi dưới bóng tối của đại dương, mọi thứ trở nên lặng lẽ với người trên tàu. Chỉ duy nhất bộ phận Acoustic phải nghe đủ thứ âm thanh dưới đáy biển đập vào tai. Tiếng cá lội, tiếng máy tàu hàng, tiếng chân vịt của một chiếc tàu ngầm dò thám nào đó cách xa hàng chục cây số.
Ông Hảo đã được học về lý thuyết sóng của từng loại âm thanh dưới đáy biển. Nhưng có nghe và phân tích được chính xác hay không lại là chuyện khác. Đó là thời kỳ chiến tranh lạnh. Không có những cuộc chiến đấu, rượt đuổi nhau. Nhưng đi dưới độ sâu hàng trăm mét của biển Baltic tối tăm, mọi bất trắc đều có thể xảy ra.
Ông Hảo phải nhuần nhuyễn mọi thứ âm thanh đó. Nếu xảy ra chiến sự, Thuyền trưởng ra quyết định bắn hay không là tùy thuộc vào khả năng phân tích âm thanh của những người như ông Hảo.
Khi tàu ngầm quyết định phóng ngư lôi, bộ phận Acoustic luôn phải xác định loại tàu to lớn cỡ nào, tương ứng với loại đạn có sức công phá bao nhiêu, hướng đi, tọa độ thế nào. Khi đã xác định đúng mục tiêu, tọa độ, chắc chắn không bao giờ bắn trượt. Dù tàu địch có chạy quả lôi vẫn sẽ đuổi theo mục tiêu đến cùng.
Sĩ quan và thủy thủ của Hải đội vẫn nhớ, các chuyên gia nước bạn ngày đó rất khâm phục tài nghe của đội trưởng Vũ Hồng Hảo. Họ nói rằng, Việt Nam có khoảng chục người như vậy thì đảm bảo không có loại tàu địch nào có thể thâm nhập được vùng biển Đông.
"Những chuyến đi trong lòng đại dương luôn ẩn chứa muôn vàn nguy hiểm. Những lần thủy thủ chui ra khỏi tàu ngầm dưới độ sâu gần trăm mét, trong lòng biển tối tăm lạnh lẽo càng đáng sợ bội phần. Ai không có tâm lý vững vàng, khó lòng vượt qua nổi."
Đón đọc kỳ tiếp theo: Tàu ngầm: Cỗ quan tài sắt vào 10h00 ngày 17/3
Theo 24h
Lính tàu ngầm Việt Nam khổ luyện Trong căn phòng nhỏ, nơi đang làm việc tại một khách sạn ở Hà Nội, ông Phạm Hồng Sâm kể cho chúng tôi nghe về những ngày khổ luyện cùng Hải đội tàu ngầm 182. Ánh mắt ông Phạm Hồng Sâm - người lính tàu ngầm năm xưa - chợt lóe niềm vui khi nhớ về những đồng đội cũ, những cuộc bơi,...