Liệu như thế có đáng không anh?
Em điện thoại cho tôi vào lúc 12h đêm, đã vậy, còn là một đêm đông lạnh cắt da, cắt thịt. Thật may cho em là tôi chưa ngủ. Có lẽ vì em nắm được thói quen tôi thường làm việc khuya nên em mới gọi cho tôi lúc này. Hoặc cũng có thể em chẳng nghĩ được gì nhiều. Em đang đau khổ tột cùng, em làm sao còn nghĩ được là có nên gọi cho một chàng trai vào thời điểm ấy hay không.
Ảnh minh họa
Tôi nhớ, giọng em lúc đó run lên, nhưng tôi biết, không phải vì lạnh mà vì em đang tức giận khi phát hiện mình bị phản bội:
- “Anh Bình ơi, làm ơn hãy giúp em. Em không biết phải làm gì nữa. Anh Khánh… Anh ấy đang ở trong khách sạn với một cô. Em phải làm gì đây. Em sợ em không kiềm chế được… Anh đến đây giúp em được không?”
Thực sự là tôi cảm thấy lo lắng vô cùng khi nhận được cuộc điện thoại đó. Lí do không phải là lo cho em, mà là lo cho thằng bạn chơi thân bao năm qua của tôi. Cuối cùng thì cũng đã có cái ngày này. Tôi không thấy quá ngạc nhiên bởi vì chơi với hắn, tôi đủ hiểu con người hắn như thế nào. Nhưng tôi quan niệm, hãy đánh giá người đó theo cách họ đối xử với mình. Với tôi, hắn là một thằng bạn tốt. Vì vậy mà tôi chơi, tôi không quan tâm chuyện hắn là một thằng người yêu tồi đối với những cô gái khác.
Tôi khoác thêm chiếc áo nữa rồi lao ra khỏi nhà, dù sao, tôi cũng thấy mình cần có trách nhiệm giúp họ trong chuyện này. Cơn cuồng ghen của người đàn bà đáng sợ lắm. Biết đâu chừng, cô ấy lại làm càn. Và rồi sẽ có những hậu quả… Ôi thôi, chỉ nghĩ đến tôi đã cảm thấy sợ hãi quá rồi.
Tôi đến nơi và nhìn thấy Diệu Hương vẫn đứng đợi ở bên kia đường. Đôi mắt cô nàng đau đáu nhìn về phía khách sạn. Tôi có cảm giác Hương sợ, chỉ một cái nhắm mắt không chừng Khánh sẽ lọt qua cửa mà biến mất. Thế thì sẽ công toi cô nàng cả tối ngồi rình ở đây.
Tôi bước đến:
- “Sao em không vào tận nơi để bắt quả tang mà cứ đứng ngoài này cho khổ?”
Nhìn thấy tôi, Hương cười. Nụ cười của cô tỏa ra hơi khói vào màn đêm đông. Có vẻ như cô nàng đang run lên vì lạnh:
- “Cảm ơn vì anh đã tới. Có anh, em cảm thấy đỡ sợ hơn rồi. Thú thực, em cảm thấy lo lắng khi đứng đây một mình giữa trời đêm”.
- “Anh hỏi, tại sao em không vào tận nơi? Sao phải hành hạ mình đứng đây làm gì? Dù sao em cũng cần phải đối diện với Khánh cơ mà”.
- “Em sợ… em sợ phải nhìn thấy cảnh tượng ấy… Có lẽ cả đời em sẽ bị ám ảnh mất. Em biết anh ấy đã phản bội em, nhưng em chỉ cần một lời giải thích chứ em không muốn tận mắt nhìn thấy điều đó”.
Tôi đành im lặng và đứng đợi cùng Hương. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn nữa bởi vì tôi nghĩ lí do của Hương có lẽ cũng không hẳn là không thuyết phục. Cô ấy sẽ cảm thấy tồi tệ và như rơi xuống vực thẳm khi nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu thương, sắp lấy làm chồng lên giường với người đàn bà khác. Đã biết đó là điều không thay đổi, chi bằng đứng đợi bên ngoài còn hơn là hành xác, hành tâm mình bằng việc bắt tận nơi.
Cuối cùng thì Khánh cũng bước ra khỏi khách sạn. Hương chạy vội tới, đứng trước mặt Khánh và cô gái kia. Cô gái đi cùng Khánh có vẻ hơi ngạc nhiên, còn mặt Khánh ban đầu thất thần nhưng sau đó giữ được vẻ trâng tráo lạ thường:
Video đang HOT
- “Anh giải thích đi, tại sao anh lại làm như vậy với em?”
- “Em đã thấy rồi đấy, anh chẳng còn gì để nói nữa cả. Nhân tiện đây anh muốn nói. Anh sẽ không cưới xin gì nữa. Chia tay đi, anh cần một người như cô ấy chứ không phải em. Mong em hiểu và thông cảm”.
Họ nói với nhau nhiều điều nữa, tôi giữ ý đứng từ xa. Tôi không muốn cả mấy người họ cùng khó xử. Tôi nghĩ, Hương cũng chỉ cần tôi đứng phía sau vậy thôi chứ không muốn tôi xuất hiện để rồi nghe thấy những điều sỉ nhục mà Khánh vừa dành cho Hương.
Nhưng rồi tôi không thể đứng yên được nữa. Tôi thấy Khánh dơ cánh tay của mình lên, chính bàn tay đã từng nắm lấy Hương, ôm Hương vào lòng mà giới thiệu với chúng tôi: “Đây là người yêu tao nhé”. Giờ đây, có vẻ như Khánh đang sắp sửa tát một cái trời giáng vào đôi má lạnh ngắt vì chờ đợi suốt đêm của Hương. Tôi chạy lại, giữ lấy tay Khánh:
- “Ông thôi đi, quá đủ rồi đấy. Hãy là một thằng đàn ông đúng nghĩa đi”.
- “Sao thế, ông đi theo Hương để rình tôi đấy à? À… à… hiểu rồi. Ông vẫn hay nói với tôi phải biết trân trọng cô ta. Chắc hắn ông đang rất vui mừng khi tôi nhả cô ta ra đúng không. Ông có được thứ ông thích rồi đấy. Mà làm ơn, hãy giữ cô ta thật chặt, đừng để cô ta tìm tôi đấy. Tôi chán lắm rồi”.
Khánh đi rồi. Lần này thì chính Hương là người ngăn tôi lại bởi nếu không tôi nghĩ mình đã đấm hắn một cách không thương tiếc cho những lời vô liêm sỉ vừa rồi.
Đêm hôm ấy, tôi đưa Hương về nhà. Suốt đường đi Hương không khóc:
- “Nếu em cảm thấy đau khổ thì cứ khóc đi… đừng cố kìm nén”
Hương nhìn tôi cười tươi tắn:
- “Anh nghĩ có đáng để khóc không?”
Hương chào tạm biệt tôi bằng một nụ cười. Sự can trường của Hương làm tôi cảm thấy cô ấy thực sự đáng quý.
5 tháng sau ngày Hương và Khánh chia tay, tôi và cô ấy gặp nhau nhiều hơn. Tất nhiên, với Khánh, thứ tình bạn rẻ rúm ấy tôi chẳng còn duy trì làm gì nữa. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu mình hay gặp Hương để làm gì. Trước kia, Hương là người yêu của Khánh – bạn tôi, nên tôi rất giữ kẽ khi gặp cô ấy. Quả tình, trong lòng tôi đánh giá, Hương là cô gái tốt, xinh xắn và có đạo đức. Nhưng tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tiếp cận hay gần Hương. Bởi vì nguyên tắc của tôi là:”Không bao giờ yêu vợ bạn”.
Nhưng từ ngày Hương và Khánh xảy ra chuyện, nhiều hôm tới nhớ Hương đến quay quắt. Tôi kiếm đủ cớ để gặp Hương. Tôi đưa ra lí do: “Cho em khỏi buồn, mau quên chuyện cũ” nhưng thực tế là vì tôi không chịu được khi không nhìn thấy cô ấy.
Tôi chỉ thấy rằng, nụ cười đêm mà Hương phải gánh chịu những lời cay nghiệt từ Khánh là thứ ám ảnh tôi, cứ khiến tôi muốn gần mãi người con gái này. Nhưng gần đấy mà tôi lại không biết thứ tình cảm trong mình là gì…
***
Một năm trời qua đi, tôi và Hương gần như ngày nào cũng bên nhau, gần nhau. Tôi cảm nhận được tình cảm trong lòng Hương. Có lẽ cô ấy đã yêu tôi. Nhưng tôi hoài nghi tất cả. Hoài nghi tình cảm ấy là vì cô ấy đang u buồn nên tìm người lấp chỗ trống hay vì cô ấy yêu tôi thật lòng.
Hương hẹn gặp tôi ở một quán cà phê nhỏ. Hôm nay, trông Hương có vẻ hơi buồn buồn:
- “Anh Bình. Em có chuyện này muốn nói với anh. Em… em yêu anh. Em không biết anh có chấp nhận điều đó hay không nhưng đấy là tình cảm thật trong lòng em”
Hương nói xong được những lời đó, tôi cảm giác cô ấy còn run hơn cả buổi tối hôm đi rình Khánh ở trong khách sạn. Tôi thấy lòng mình ngổn ngang, có chút gì đó vui vui, hạnh phúc nhưng cũng có gì đó đầy ích kỉ, hờn ghen:
- “Anh xin lỗi, nhưng nguyên tắc trong tình yêu của anh là không bao giờ yêu tình cũ của bạn. Anh không thể”.
Tôi đèo Hương về nhà. Suốt đường đi, cô ấy cũng vẫn nói chuyện như bình thường. Đến trước cửa nhà, em chào tạm biệt tôi.
- “Em có giận anh không? Tại sao em không trách cứ hay đau khổ khi bị anh từ chối như vậy?”
- “Anh thấy… có đáng không?”
Một lần nữa, Hương lại trả lời tôi bằng câu như vậy. Dường như tôi đang bị xếp vào cùng một hạng bỉ ổi như Khánh.
Đêm hôm đó tôi về nhà, tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều. Có lẽ Hương nói đúng. Tôi không phải là kẻ Sở Khanh như Khánh nhưng tôi lại là một thằng hèn. Tôi yêu, tại sao không thể nói mình yêu. Tại sao tôi lại phải tự làm khổ mình, khổ Hương chỉ vì chuyện cô ấy đã từng là người yêu của Khánh. Hắn có đáng để một lần nữa khiến tôi và Hương đau khổ không.
Nguyên tắc trong tình yêu là “không yêu tình cũ của bạn” ư? Vô lí thật…
Ngày mai, tôi sẽ tìm cô ấy, để nói với cô ấy rằng: “Nguyên tắc trong tình yêu rất đơn giản, chỉ cần trái tim đập cùng một nhịp mà thôi. Những thứ khác không còn quan trọng nữa”.
Theo Iblog
'Đau đẻ, ngứa ghẻ, hờn ghen' giờ tôi đã thấm hết
Cô ta rất xinh đẹp, đã có 2 con rồi mà nhìn nuột nà như gái chưa chồng, liệu có khi nào chồng tôi rung động và cố tình say để cô ta phải chăm sóc?
Ngày trước, tôi vẫn nghe mẹ nói câu 'đau đẻ, ngứa ghẻ, hờn ghen' nhưng thực lòng mới chỉ biết có hai điều là đau đẻ và ngứa... ghẻ, chứ còn hờn ghen, cho đến trước đây 1 tuần, tôi mới biết.
Vốn tôi rất tin chồng, vì chúng tôi yêu nhau 8 năm rồi mới cưới và đến nay con lớn đã tròn 16 tuổi. Hơn 25 năm qua, anh ấy luôn chứng tỏ mình là một người chồng, một người cha tốt, có trách nhiệm với gia đình, cả nội và ngoại chứ chưa nói đến việc yêu chiều vợ con hết mực.
Nhiều người còn khen tôi tốt số, lấy được người chồng tốt, vừa phong độ, đẹp trai lại kiếm ra tiền. Ngoài mặt thì tôi hay gạt đi, cố nêu ra mấy điểm xấu của chồng như tính hay quên, bận bịu, ít dành thời gian cho vợ con nhưng trong bụng tôi hãnh diện vô cùng. Vì tự thấy bản thân không có điểm gì quá xuất sắc, thế mà vẫn khiến chồng say như điếu đổ.
Nhưng đúng là '30 chưa phải tết', mới tuần trước, tôi phát hiện ra chuyện chồng mình ở cùng phòng với một cô trưởng phòng marketing khi đi công tác. Tôi rất sốc nhưng vẫn cố điềm tĩnh để điều tra mọi việc trước khi nói chuyện với chồng.
Ảnh minh họa
Theo như những gì tôi biết được thì người phụ nữ đó cũng đã có gia đình và khá hạnh phúc. Cô ấy cũng không có điều tiếng gì ở cơ quan mà lại được mọi người đánh giá là đứng đắn.
Tôi đem chuyện ra hỏi chồng, anh ấy không có vẻ quá bối rối mà chỉ kể lại rằng tối đó mình say quá, có dấu hiệu sức khỏe không tốt nên cô trưởng phòng kia lo lắng và phải ở lại để chăm sóc.
Tôi hỏi sao anh không đến bệnh viện thì anh nói lúc đó mình đi còn chẳng được, nói gì đến việc đề nghị được đến viện. Anh cũng bảo có biết chuyện cô ấy chăm sóc mình nhưng hai người chỉ như anh em, không hề có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng tôi không thể tin được chuyện hoang đường như thế và cơn tự ái nổi lên nên đã đến ở một căn hộ khác - gia đình tôi có 1 nhà riêng đang ở và 2 căn chung cư gần đó sắm trước cho các con.
Hai ngày sau đó, tôi không đi làm, cũng không chịu nghe điện thoại của chồng. Anh ấy nhiều lần đến tận nơi nhưng tôi không cho vào nhà. Thậm chí, anh còn nhờ bạn thân của tôi liên hệ giúp, nhờ cả em gái tôi nữa nhưng cũng chẳng ăn thua, vì tôi cảm thấy tổn thương nặng nề khi chồng giấu mình việc tày đình như thế.
Tôi phải thú thật với mọi người là tôi có tật thù dai, ai làm gì không hay là tôi nhớ mãi và cứ nghĩ về chuyện đó không thôi. Chồng tôi càng lo lắng, tôi càng cảm thấy rõ ràng anh có vấn đề, vì nếu chẳng làm chuyện gì thì sao anh sợ đến thế.
Cuối cùng, chắc không kiên nhẫn hơn được nữa, anh ta còn đưa cả cô trưởng phòng kia và chồng cô ấy đến để thanh minh. Theo như anh chồng đó nói thì bản thân cô ta trong lúc ở lại phòng chăm chồng tôi bị say rượu cũng gọi điện về cho chồng để hỏi kinh nghiệm.
Anh ta nghĩ nếu vợ mình như thế thì không đời nào có chuyện gì xảy ra được. Khi ấy, tôi cũng nguôi ngoai và cám ơn họ, rồi chịu để chồng đón về nhà. Nhưng chẳng hiểu sao, mối nghi ngờ của tôi vẫn còn ở đó, cứ khi nào thấy chồng là lại nghĩ về cô gái kia.
Cô ta rất xinh đẹp, đã có 2 con rồi mà nhìn nuột nà, trắng xinh như gái chưa chồng, liệu có khi nào chồng tôi rung động và cố tình say để cô ta phải chăm sóc như thế?
Tôi rối bời quá, mong các chị em giúp đỡ, vì cảm giác ghen tuông đúng là khó chịu hơn bất cứ điều gì.
Theo Đất Việt
Có người yêu hay không đâu quan trọng, chỉ cần hạnh phúc là được Em xinh đẹp cũng được, không xinh đẹp không được, chỉ cần em tự tin với những gì mình đang có. Có được tự tin, em chẳng cần món trang sức đắt tiền nào thêm nữa Mặc đẹp cũng được, theo xu hướng thời trang mới nhất chẳng sao , mà đơn giản mỗi quần jeans áo phông lại càng thanh thoát. Chỉ...