Liệu có ngu ngốc quá không anh khi … chờ đợi mãi một người…?
Người ta bảo em lụy tình cả không biết suy nghĩ. Nhưng mà em là người hiểu em hơn bất cứ người nào khác, quên anh là điều em không thể. Đã làm không được thì cố gắng bằng cách nào?
Em, cô gái vừa sang tuổi 22, em đang ở lưng chừng của tuổi trẻ và đứng mãi tại diểm dừng của cô đơn. Tuổi trẻ của em đang đi qua, bạn bè em thay phiên nhau lập gia đình và con cái đứa bồng đứa dắt, em chưa lỡ thì nhưng em biết thời gian dành cho việc yêu đương của mình đang ngắn lại và chẳng dài được bao lâu. Vậy mà em vẫn chững lại giữa dòng chảy của thời gian, chỉ để đợi một người mà em cho đó là định mệnh của cuộc đời mình.
Em muốn được yêu anh thêm một lần nữa dù em biết thế nào rồi em cũng sẽ nhận thêm một nỗi đau. Tình yêu của chúng mình bấp bênh mãi giữa những cám dỗ, những sự xô ngã của cuộc sống và đối mặt thường xuyên trước sự thay đổi của mỗi người. Yêu nhau rồi chia tay, đã bao nhiêu lần anh có nhớ?
Không phải là dỗi hờn rồi chia tay vờ vịt như tụi trẻ bây giờ, em với anh chia tay là hẳn ngày gặp lại phải đo bằng năm tháng. Vậy đấy, làm đau nhau nhiều lần vậy đấy, mà đẩy đưa thế nào chúng ta vẫn luôn muốn tìm về. Hẳn là chúng ta có duyên có nợ thì mới có thể gặp nhau và yêu nhau nhiều lần giữa thế giới đông đúc tình yêu như thế này.
Em tin vào sự sắp đặt của cuộc đời, và em tin anh sẽ là người cuối cùng em trao gởi yêu thương. Vậy thì cho đi một vài năm tuổi trẻ để đợi chờ người đàn ông của đời mình thì có gì gọi là quá ngu ngốc không anh?
Chuyện tương lai làm sao ai mà biết trước được, trong cái guồng quay bề bộn mà em và anh đang đứng, đâu ai dám chắc được em sẽ lại bắt gặp thêm lần nào hay không. Nhưng em tin vào hi vọng của mình, em lấy đó làm vốn để đặt cược tuổi thanh xuân của chính bản thân em. Có thể em thắng, em sẽ có được niềm hạnh phúc trọn vẹn như em ao ước, cũng có thể em thua, em mất anh và mất đi cả hạnh phúc của đời mình. Bởi lẽ, con gái ở tuổi sau 25 chẳng còn tha thiết một tình yêu nồng cháy, họ chỉ muốn ở một mình, quá lắm cái họ cần chỉ là một người chồng để làm vũ khí chống lại với cô đơn.
Người ta bảo em lụy tình cả không biết suy nghĩ. Nhưng mà em là người hiểu em hơn bất cứ người nào khác, quên anh là điều em không thể. Đã làm không được thì cố gắng bằng cách nào? Yêu rồi chia tay rồi yêu lại từ đầu, chỉ là hơi khác biệt nhưng đó cũng là một cách yêu.
Em tin rằng sẽ có một lần cuối cùng chúng ta yêu lại và không bao giờ chia tay nhau nữa.
Video đang HOT
Theo Guu
Thuê cái nhà cấp 4 dột nát để đưa bạn gái về thử lòng
Tôi đang tưởng tượng ra giây phút hạnh phúc ôm em trong vòng tay khi em đồng ý thì câu trả lời của em lại dội thẳng vào đầu tôi gáo nước lạnh.
Sao nghe những lời em nói tôi lại chẳng thấy vui. (Ảnh minh họa)
Mấy thằng bạn tôi nói trai giàu thường không tìm được chân tình. Bởi những cô gái đến với họ không phải vì tình cảm mà là vì tiền bạc. Tình cảm không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, tuyên ngôn của mấy thằng bạn tôi là như vậy. Nhưng với riêng tôi lại khác, thứ tình cảm có được bằng sự mua bán kia tôi không cần. Tôi muốn nó phải xuất phát từ trong trái tim đi ra.
Tôi thực sự ngưỡng mộ mấy bạn trai nghèo kia. Những cô bạn gái của họ có thể không xinh đẹp, không chân dài, không học thức nhưng một lòng một dạ với họ. Hình như cái nghèo, cái khổ khiến cho họ nhận ra được mình có thể chấp nhận, chia sẻ với nhau nhiều như thế nào.
Vắt tay lên trán, tôi trộm nghĩ hay là mình cũng thử trở thành một chàng trai nghèo để đi kiếm tìm chân tình xem sao. Quyết định này của tôi khá mới mẻ nên bạn bè ủng hộ rất nhiều. Chỉ có điều tôi chẳng nghĩ đến cái cảnh sống khổ cực lại khó khăn đến như vậy. Từ bỏ cuộc sống giàu sang, tôi tới một xóm trọn nghèo trong vai một anh chàng bốc vác đi con xe cà tàng.
Chẳng biết có phải vì duyên phận không mà tôi nhanh chóng quen được em. Mới tiếp xúc một hai lần nhưng tôi đã thấy rất cảm mến. Tính em hiền lành, dịu dàng. Đặc biệt là nụ cười như hút hồn người đối diện. Tình cảm nảy sinh giữa cả hai, tôi và em đã có một buổi tối hẹn hò thật lãng mạn. Tôi nghĩ kế hoạch của mình nên bắt đầu, tôi e dè hỏi em:
Mấy thằng bạn tôi nói trai giàu thường không tìm được chân tình. (Ảnh minh họa)
-Anh nghèo như vậy, yêu anh em không sợ sẽ khổ hay sao chứ??
-Nếu sợ khổ thì em đã không yêu anh rồi!!
Em nhìn tôi cười khúc khích. Thú thật là khi ấy nghe được những lời đó từ em tôi thấy vui lắm, về đến nhà rồi mà vẫn cứ lâng lâng hạnh phúc. Tôi nghĩ mình đã kiếm tìm được chân tình của đời mình rồi. Tôi yêu thương, chiều chuộng em lắm và đương nhiên là trong khuôn khổ của một chàng trai nghèo rồi. Vậy mà em vẫn hào hứng hưởng ứng mọi chuyện càng khiến tôi tin rằng em chính là người con gái của cuộc đời tôi và tôi sẽ lấy em làm vợ.
Yêu nhau được một thời gian, tôi thấy chừng đã đủ để đưa ra ván cược cuối cùng. Tôi sẽ đưa em về căn nhà cấp 4 dột nát mà tôi thuê được em ra mắt những người cũng do tôi thuê giả làm bố mẹ tôi. Tôi muốn có được sự tin tưởng cuối cùng này trước khi công khai thân phận của mình. Tôi tin chắc nếu như em đã cùng tôi trải qua khó khăn như vậy thì khi đứng trước căn nhà dột nát mà tôi sống, em sẽ vẫn đồng ý lấy tôi mà thôi. Nhưng đúng là cuộc sống này chẳng ai biết trước được chữ ngờ.
Chỉ tay vào căn nhà cấp 4 trước mặt, tôi nhẹ nhàng:
-Đây là nhà của anh, sau này chúng mình sẽ cùng nhau sinh sống ở đây. Em có đồng ý làm vợ anh không??
Tôi đang tưởng tượng ra giây phút hạnh phúc ôm em trong vòng tay khi em đồng ý thì câu trả lời của em lại dội thẳng vào đầu tôi gáo nước lạnh:
- Anh không phải thử em đâu, em biết thừa anh có nhà biệt thự kia rồi!!
Tôi đứng hình trước câu trả lời của em. Lẽ nào bí mật của tôi đã bị lộ rồi ư??
-Tại sao em lại nói như vậy. Anh làm gì có biệt thự nào đâu, hay em nhầm với ai. - Tôi cô cứng giọng
-Anh này, cứ nghĩ con gái giờ đứa nào cũng ngu ấy. Em tìm hiểu về anh rồi, anh giàu có, anh chỉ giả nghèo thôi. Đương nhiên em biết lý do anh giả nghèo là gì. Anh yên tâm, em không phải yêu anh vì tiền đâu. Em yêu anh vì chính con người anh.
Em dứt lời thì lép đầu vào ngực tôi nũng nịu:
-Anh còn đợi gì nữa, mau đưa em về biệt thự nhà anh gặp bố mẹ anh đi.
Sao nghe những lời em nói tôi lại chẳng thấy vui. Phải chăng em đã biết trước hết tất cả mới đồng ý yêu tôi chứ không phải em yêu tôi vì tôi nghèo, vì tôi thật lòng với em, muốn tốt cho em. Biệt thự nhà tôi ư, hình như em chỉ quan tâm tới mỗi cái biệt thự thì phải chứ đâu có quan tâm gì đến tôi. Tôi nhẹ nhàng đẩy em ra, mỉm cười:
-Anh xin lỗi, có lẽ anh chưa sẵn sàng cho một cuộc ra mắt em ạ. Anh cần thêm thời gian!!
Tôi gọi xe để em về, còn mình thì ở lại nhìn căn nhà cấp 4 dột nát kia. Kế hoạch thử lòng người yêu của tôi đã thất bại. Lẽ nào cuộc sống này thực sự không hề có chân tình cho những kẻ giàu có hay sao?? Và nếu có thì tôi phải đi kiếm tìm nó ở nơi nao bây giờ??
Theo Blogtamsu
Không phải người thứ 3 nào cũng đáng trách Chẳng ai muốn làm người thứ ba cả, đó có thể là duyên phận, người kia có thể là một nửa của mình nhưng rốt cuộc lại gặp sai thời điểm. Yêu thì không có tội, con tim lấn áp lý trí. Người thứ 3 đáng thương hay đáng trách? Họ đang yêu, họ gặp được người họ đang tìm kiếm. Có ai...