Liệu anh có thể yêu cả những điều xấu xí trong em?
Em sợ nếu sau này mình sống chung, khi thời gian thổi tàn đi em – khi một em xấu xí và cuồng dại, già nua thay thế cho một em của những ngày tươi đẹp son trẻ. Thế nên, yêu em – anh hãy yêu cả những điều xấu xí trong em, có được không ?.
Cà phê phố cổ một ngày cuối tuần. Ngồi trên tầng cao, ngắm nhìn những dòng xe phía dưới tấp nập đi lại, ngắm những nếp nhà cũ kỹ phủ rêu thời gian của khu phố cổ. Để nghe thấy tiếng tí tách của những giọt cà phê…Và cảm nhận cuộc sống quanh mình. Đêm ướt sương, đêm trở lạnh, gió mùa về, quán mở một bài hát của Đỗ Bảo mà em rất thích – ” Những mùa đông yêu dấu “… Đêm nay không phải một đêm cuối đông, nhưng Hà Nội của những ngày tháng ba vẫn cứ chênh vênh giữa đổi thay chóng vánh của thời tiết, nên bất cứ lúc nào – người ta cũng có thể ngồi trong một góc và cảm thấy cái lạnh ùa vào trong lòng, tràn ngập khắp trong không khí – chỉ cần hít thở thôi cũng thấy buốt nhói, thấy hơi lạnh căng tràn lồng ngực.
Nhưng nếu không lạnh, Hà Nội sẽ chẳng còn là Hà Nội nữa! Và dường như càng lạnh, cà phê và những góc phố cổ mới càng trở nên nhỏ bé nhưng ấm áp lạ kỳ, bởi hơi ấm – luôn phảng phất trong những làn khói trắng mỏng manh, trong những bàn tay, trong những ánh mắt, trong những cái chun mũi khụt khịt.
Ngày cuối tuần, kết thúc bên anh trong một hạnh phúc giản đơn bên bàn cá ngựa. Mỗi cái xúc xắc đều ngập tràn tiếng cười của chúng mình. Ngồi chơi cá ngựa, nghe nhạc và tận hưởng không khí thành phố về đêm, trầm lắng, da diết, em thấy mọi thứ bình yên đến nhẹ nhõm.
Em nhìn anh tư lự, mắt đăm đắm nhưng tâm tư lạc vào miền khác. Nơi anh chưa từng được bước vào, đó là thế giới u uẩn của riêng em. Nơi em cất giấu những hoài nghi, ước mơ, vĩ mộng, khao khát của mình về những điều em mong ước trong tình yêu. Anh này, bao lần em tự hỏi lòng “Yêu em, liệu anh có thể yêu cả những điều xấu xí trong em?”.
Nhưng câu hỏi chưa thể cất thành lời, ván cá ngựa vẫn đang vô cùng thú vị. Với anh, tình yêu có lẽ đơn giản vậy, chỉ cần bên nhau và cười vui, phải không anh?
Cuối cùng, kết thúc vẫn là anh thắng, còn em thua trong ấm ức vì kém anh mỗi một nước đi. Anh cười sung sướng suốt cả đường về. Em ngồi sau vừa tức vừa thấy ấm áp trong lòng. Hạnh phúc là trong những điều giản đơn và cũ kỹ đã quen thuộc như hơi thở, người ta vẫn có thể ngồi cùng nhau chơi một cách say sưa và vui sướng, tựa như trẻ nhỏ tìm thấy món đồ chơi cũ sau bao nhiêu năm. Bởi chỉ ai đã gắn bó chân thành mới hiểu, không phải thứ cảm giác của niềm vui hả hê chiến thắng khi đã khám phá hết một trò chơi và mau chóng vứt đi, thứ hạnh phúc và niềm vui giản đơn ấy nằm ở những ký ức yêu thương gói trọn trong tim, yêu thương cuộn tròn.
Thật ra anh à, em sống rất bản năng. Bước vào tình yêu, hành trang em có cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ bản năng ấy. Yêu anh là bản năng. Lẽ đó, có một em ích kỷ, có một em ngang ngược, có một em bướng bỉnh, có một em giận hờn và có một em, yêu anh không cần lý lẽ.
Em không muốn phủ nhận chính mình, và không muốn những gì anh lưu giữ và ghi nhớ về em chỉ toàn những điều tốt đẹp. Em sợ nếu sau này mình sống chung, khi thời gian thổi tàn đi em – khi một em xấu xí và cuồng dại, già nua thay thế cho một em của những ngày tươi đẹp son trẻ.
Thế nên, yêu em – anh hãy yêu cả những điều xấu xí trong em, có được không ?
Video đang HOT
Cuộc đời em có một nguyên tắc, không cần làm một người luôn luôn có vị trí cao nhất trong bất kỳ mọi việc nhưng khi lấy một người đàn ông – với anh ấy, em phải là người được yêu thương và bảo vệ nhất. Nó giống như việc, em luôn nhỏ bé trên đường phố, mờ nhạt trong đám đông, nhưng trong thế giới của anh, em đủ cao để anh tìm thấy và quay về khi anh lạc đường.
Cuộc đời của những người phụ nữ như em, chẳng cần trở thành tâm điểm của ai, chỉ cần tỏa sáng ấm áp trong trái tim một người, để mưa bão vây quanh trên đường đời, người đàn ông ấy vẫn sẵn sàng tìm về nơi bình yên đang đón đợi… Như thế mới là hạnh phúc.
Theo Emdep
Em đã từng rất giận anh
Vì lời chia tay chưa nói nên em chẳng thể bước đi con đường mới mà cứ lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn anh từ xa thật xa...Em đã từng rất giận anh
Anh biết không...
Đau đớn nhất không phải là nói ra lời chia tay mà là sự ra đi trong im lặng khiến em đi qua nhiều năm dài mà chẳng biết bến bờ đó có còn thuộc về mình nữa hay không...
Vì lời chia tay chưa nói nên ta có thể nói với nhau bao lời nhưng chẳng một lần gặp lại...có lẽ ta sợ ánh nhìn trong mắt nhau...
Nhưng có lẽ mỗi mình em mãi ngây ngô như thế...
Sự thật là anh đã ra đi lạnh lùng nhất có thể...
Anh ra đi như một cơn gió thổi tung cánh cửa giữ những hạnh phúc, mọi thứ ùa ra và tan nhanh trên khoảng trời cao lồng lộng để em co quắp tự ôm lấy mình...
Anh chỉ tìm về em mỗi khi anh mệt mỏi hay thất bại ...
Khi anh trượt dài trong những cơn say...
Anh tìm chỉ về em như điều cứu rỗi cuối cùng vì anh luôn biết rõ em luôn đứng mãi một chỗ để đợi anh...(Ảnh minh họa)
Khi cô đơn chẳng ai kề cạnh
Anh tìm chỉ về em như điều cứu rỗi cuối cùng vì anh luôn biết rõ em luôn đứng mãi một chỗ để đợi anh...
Em đã từng rất giận anh và hận anh hơn mọi thứ trên đời...
Nhưng sau những ngày tự hành hạ và bỏ mặc bản thân, em nhận ra tình yêu nơi em còn lớn lao hơn ngàn lần những uất ức đau đớn mà anh dành cho em, bao la hơn muôn ngàn lần nỗi buồn mà anh dành cho em...
Nên em thôi trách mình, em học cách tha thứ cho bản thân mình vì đã yêu anh quá nhiều, yêu anh hơn cả bản thân mình...
Cũng đến lúc em và cuộc đời học cách tha thứ cho nhau...
Em sẽ thôi trách móc cuộc đời sao quá nghiệt ngã đẩy anh ra xa em...
Vì lời chia tay chưa nói nên ta có thể nói với nhau bao lời nhưng chẳng một lần gặp lại...có lẽ ta sợ ánh nhìn trong mắt nhau...
(Ảnh minh họa)
Em sẽ thôi giận hờn cuộc đời không cho ta bên nhau đi đến cuối con đường...
Vì em hiểu mọi việc xảy ra đều có lí do của nó mà chúng ta chẳng thể nào tránh được...
Như việc anh rời xa em hay như việc em yêu anh...
Yêu anh là lựa chọn của em, nào có điều gì ép buộc em, mà đó là con đường em quyết định bước đi...
Đâu thể đổ lỗi cho anh hay cuộc đời vì khi yêu một người là ta đã cho họ quyền làm tổn thương ta mà...
Nhưng giá như anh nói một lời dẫu là chia li ...
Giá như anh nói một lời dẫu là "Mình chia tay nhau đi"...
Rồi em với anh cùng đi về hai hướng khác... thì hẳn lòng em đã nhẹ nhõm hơn...
Những lời chưa nói ấy níu giữ bước chân em lại với ngày dài tháng rộng...
Những lời chưa nói ấy em tự ảo tưởng mênh mông cứ ngỡ là hơi ấm còn đây...
Những lời chưa nói ấy vô hình mà như lưỡi dao cứa nát vào tim...
Những lời chưa nói ấy như sóng biển theo gió buốt lòng em...
Có phải em đang tự làm đau mình, đúng không anh...?
Theo Blogtamsu
Chẳng gã đàn ông nào chịu "dâng" vợ mình cho sếp đâu Duyên cũng thừa hiểu rằng, chẳng thằng đàn ông nào có thể chấp nhận được việc "dâng" vợ lên cho sếp cả. Cô cũng dự định khi chồng mình ngồi vào vị trí tốt hơn, cô sẽ dừng lại. Cô không muốn đánh đổi gia đình của mình chỉ vì danh vọng. Duyên và chồng yêu nhau từ những năm đầu đại học....