Liên tục mơ thấy đứa trẻ cầm dao đứng đầu giường gọi bố, tôi hoảng loạn đến mức nhập viện và sốc chết khi được biết lý do
Nghĩ tới đây, tôi giật mình thảng thốt. Hoa báo mang thai, hình ảnh đứa trẻ cầm dao, tôi không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Giật mình tỉnh dậy, mặt tái mét, người ướt đầm đìa mồ hôi lạnh, tôi vẫn còn chưa thấy hoàn hồn. Lại là giấc mơ khủng khiếp ấy. Đã hai tháng trời nay, gần như đêm nào tôi cũng mơ thấy hình ảnh kinh dị ấy. Một đứa trẻ, nó chỉ chừng hơn một tuổi, trên tay cầm con dao sáng loáng, miệng cứ bập bẹ gọi bố. Là mơ mà tôi thấy nó thật, rất thật. Bởi nếu không thật thì tại lần nào tirnhh dậy, tôi cũng thấy lạnh sống lưng đến như vậy.
Thời gian đầu tôi cứ nghĩ nó chỉ là do tôi căng thẳng quá do chuẩn bị tổ chức đám cưới nên mới vậy. Tôi đã giảm bớt công việc, để việc cưới xin không còn quá áp lực với mình nữa, tinh thần đã có chút thoải mái hơn như giấc mơ kia, vẫn hiện về, ám ảnh.
Vợ tương lai của tôi cũng vô cùng lo lắng, khuyên tôi nên đến bác sĩ tâm lý kiểm trasức khỏe và tinh thần. Tôi nghe xong thì mắng cho cô ấy một trận tơi bời vì tội dám nghĩ tôi bị điên. Nhưng không đi, tinh thần của tôi càng xuống cấp trầm trọng. Tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì nữa. Cơn ác mộng kia mỗi lúc dồn dập hơn, thật hơn đến rợn người. Quá hoảng loạn, tôi buộc phải nhập viện khẩn cấp.
Giật mình tỉnh dậy, mặt tái mét, người ướt đầm đìa mồ hôi lạnh, tôi vẫn còn chưa thấy hoàn hồn. (Ảnh minh họa)
Bác sĩ thông báo sức khỏe của tôi hoàn toàn bình thường và khuyên tôi qua tìm gặp bác sĩ tâm lý. Nghe câu chuyện tôi kể, vị bác sĩ già trầm ngâm một hồi lâu, gấp lại cặp kính lão, ông nhẹ nhàng:
- Cậu thử nhớ lại xem trong quá khứ cậu đã từng làm chuyện gì có lỗi chưa?
Video đang HOT
Nghe xong câu nói ấy, tóc gáy tôi dựng ngược lên. Câu chuyện cũ hiện về, tôi vội vã cáo từ vị bác sĩ ấy và về nhà lục tìm lại địa chỉ của Hoa – Người con gái mà tôi đã từng vứt bỏ hơn một năm về trước.
Tôi không dám tin đó là sự thật khi người ta nói Hoa đã nhập trại tâm thần cách đây mấy tháng. Mua ít đồ vào thăm Hoa, tôi không dám nhìn cận mặt. Hoa, từ một người con gái phơi phới xuân sắc, giờ đây nhìn như cái xác không hồn. Người ta nói Hoa chẳng còn nhận ra ai, cả ngày ngồi ôm con búp bê khóc. Vậy mà không hiểu sao khi nhìn thấy tôi, Hoa lại lao lên, túm lấy cổ áo tôi gào thét:
- Tên giết người, sao đến giờ này anh vẫn còn sống kia chứ?
Phải vất vả lắm mọi người mới kéo được Hoa ra khỏi người tôi. Sau khi tiêm thuốc, Hoa chìm vào giấc ngủ với hai hàng nước mắt. Nhìn Hoa, tôi không khỏi xót xa. Dù gì thì tôi và Hoa cũng từng có một thời gian yêu nhau. Nhưng tôi là người có lỗi khi đã ruồng bỏ Hoa để chạy theo vợ tương lai của tôi bây giờ. Nhưng cũng khó mà trách tôi được vì khi ấy!
Đứa trẻ cầm dao với tiếng gọi bố đầy ai oán kia phải chăng chính là đứa con mà tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ. (Ảnh minh họa)
Tôi và Hoa yêu nhau và đã trao cho nhau tất cả. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chọn Hoa làm vợ cho đến khi tôi gặp em, vợ tương lai của tôi bây giờ. Em có thể cho tôi một sự nghiệp ổn định, một cuộc sống sung túc nên tôi đã nói lời chia tay với Hoa. Hoa không níu kéo mà đồng ý để tôi ra đi. Nhưng 1 tháng sau đó, Hoa lại hẹn gặp tôi và thông báo Hoa đã mang thai con của tôi. Thú thực, lúc ấy tôi không hề tin, chúng tôi chia tay rồi thì làm sao mà tôi biết được đứa trẻ kia có phải của tôi không? Hơn nữa, tôi nghĩ đơn giản, Hoa bịa ra chuyện này để kéo chân tôi nên tôi đã sỗ sàng đuổi Hoa đi.
Sau đó, gần như ngày nào Hoa cũng liên lạc với tôi. Bị làm phiền tôi đã chửi mắng Hoa thậm tệ và thay luôn số điện thoại, chuyển nhà. Mấy mà cũng được một năm. Nghĩ tới đây, tôi giật mình thảng thốt. Hoa báo mang thai, hình ảnh đứa trẻ cầm dao, tôi không dám nghĩ nhiều hơn nữa. Tôi tìm về nơi Hoa từng sống. Phải khó khăn lắm vì Hoa là trẻ mồ côi, không họ hàng thân thích nên khi hỏi được người biết rõ câu chuyện của Hoa tôi mừng rơn để rồi nghe xong câu chuyện ấy, tôi lại thấy lạnh người.
Hai mẹ con Hoa sống vô cùng khổ cực. Bữa đói bữa no. Tưởng con là nguồn an ủi, ngờ đâu đứa trẻ lại mất trong một vụ tai nạn thảm khốc. Tôi đánh rơi cả cốc nước trên tay khi nghe tới đoạn ấy. Đứa trẻ cầm dao với tiếng gọi bố đầy ai oán kia phải chăng chính là đứa con mà tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ. Và tại sao Hoa không nhận ra bất kì một ai mà vừa nhìn thấy tôi đã hét lên kẻ giết người. Tôi thực sự hoang mang và lo sợ vô cùng. Đám cưới chỉ còn một tháng là tổ chức. Tôi biết phải làm gì lúc khốn khổ này đây?
Theo Một Thế Giới
Sau cái đêm ở nhà cùng anh trai chồng, tôi thấy vợ trở nên hoảng loạn và suốt ngày đòi...
Nhìn vợ ngồi co rúm như thế tôi thực sự bấn loạn. Tôi không hiểu nổi tại sao sau 1 đêm tôi vắng nhà mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ thế này. Và mọi lý do được sáng tỏ khi tôi đọc được dòng tin nhắn đó.
Mấy hôm nay tôi đang rất đau đầu, tôi không biết giữa vợ và anh trai có chuyện gì mà cô ấy có vẻ bấn loạn như thế. Vợ ngại về nhà và lúc nào cũng kè kè bên tôi, buổi tối tôi mà đi uống rượu với bạn bè thì cô ấy sẽ không cho đi như trước nữa.
Tôi và vợ vừa chuyển về Hà Nội được 2 tháng, chúng tôi định ra đây định cư rồi lập nghiệp luôn. Vì chưa thuê được nhà nên hai vợ chồng quyết định đến n hà anh trai ruột của tôi ở 1 thời gian ngắn. Anh trai tôi học và làm việc tại Hà Nội đã lâu, anh cũng đã mua được 1 căn hộ chung cư riêng. Tình duyên của anh lận đận nên đã 31 tuổi đầu vẫn chưa chịu lấy vợ.
(Ảnh minh họa)
Từ ngày vợ chồng chúng tôi về đây ở, anh trai cũng phấn khởi hẳn lên vì có người cơm nước và ngôi nhà có thêm người nên đông vui hơn. Từ nhỏ mối quan hệ của anh em tôi khá tốt nên cuộc sống khá hòa hợp.
Rồi 1 hôm, tôi đi phải đi Sóc Sơn với sếp hai hôm để khảo sát đất đai trên đó. Vợ ở nhà với anh trai, tôi tin tưởng cả hai nên đi làm mà không hề lăn tăn gì. Hôm sau thấy vợ cứ nhắn tin: "Chiều anh qua đón em nhé, em muốn về cùng anh". Chiều đó tôi qua thì cô ấy đòi đi ăn ngoài không muốn về nhà. Nhìn mặt vợ mặt mũi bần thần tôi hỏi: "Em có tâm sự gì à" thì vợ lắc đầu nhưng tôi biết rõ cô ấy đang có tâm sự.
Hơn 9 giờ chúng tôi về nhà vừa thấy mặt anh trai, cô ấy chào qua loa rồi về đóng chặt cửa phòng lại. Cô ấy không ra ngoài mà tắm và ngủ luôn trong phòng. Tôi thấy hơi khó hiểu, lúc đó sợ anh trai nghĩ ngợi tôi còn nói: "Anh thông cảm cho vợ em nhé, chắc công việc của cô ấy không được suôn sẻ". Anh tôi cười: "Có sao đâu, anh không để ý đâu, chú đừng lo".
Đêm ấy vợ ôm tôi chặt cứng: &'Từ nay anh đừng để em ở nhà 1 mình nữa nhé, em nhớ anh lắm". Tôi xoa lưng vợ: "Anh đi em mất ngủ phải không?". Cô ấy ngập ngừng: "Chồng à, anh Phúc... à mà thôi không có gì đâu?". Em sao vậy từ chiều giờ anh thấy em khác quá. Vợ lấy lý do mệt nhưng tôi có cảm giác cô ấy đang giấu tôi chuyện gì đó.
Mấy hôm sau cô ấy liên tục đòi ra ở riêng, với lý do là ở chung thế này cô ấy thấy bất tiện. Tôi khá bất ngờ vì cách đó mấy hôm tôi thấy vợ còn hào hứng mua bao nhiêu thứ về trang trí căn hộ cho anh trai mình, giờ lại thế này thì thật là khó hiểu.
(Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu để ý hơn, thú thực không biết có phải tôi nhạy cảm hay không nhưng vài lần tôi thấy anh trai nhìn trộm vợ lúc cô ấy tập thể dục, phơi đồ. Hơn nữa sau cái đêm hai người ở nhà cũng nhau đó tôi thấy vợ có vẻ trốn tránh anh ấy, cô ấy không hồn nhiên cười nói như trước nữa. Đêm nào cũng đòi chuyển gần đến chỗ làm dù căn hộ không cách xa là bao.
Tôi trằn trọc đâm ra nghi ngờ: "Chẳng lẽ anh trai mình có gì mờ ám với vợ". Rồi 1 lần nỗi lo sợ đó lại tăng lên khi tôi thấy tin nhắn anh ấy gửi cho vợ: "Anh xin lỗi về chuyện tối hôm đó, anh uống hơi nhiều nên mới như vậy, mong em tha thứ và cố gắng quên nó đi".
Tôi phải nghĩ chuyện này theo hướng nào đây, vợ mình thì bấn loạn còn anh trai thì như thế. Càng nghĩ tôi càng thấy chuyện này nực cười, giờ tôi nên làm gì đây? Nếu cái chuyện mà tôi đang tưởng tượng đến nó là thật vậy thì tôi phải đối diện với hai người mình yêu thương ấy như thế nào, càng nghĩ tôi càng bấn loạn.
Theo Một Thế Giới
Bước vào căn phòng đó, chồng tôi đã tái mặt đi khi nhìn thấy cô gái đang bồng đứa trẻ trên tay Bước vào căn phòng ấy, chồng Hương đã tái mặt đi khi nhìn thấy cô gái đang bồng đứa trẻ trên tay. Anh đứng sững lại chân tay không nhúc nhích. Chồng Hương làm ra tiền, có ngoại hình dễ nhìn nhưng tính cách vô cùng khô khan, khó chịu, động tí là quát tháo. 5 năm sống bên anh cô đã phải...