Li hôn vì vợ cứ mở miệng là ‘tiền… tiền’
Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng “tiền, tiền”. Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiền về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc!
Cưới nhau 3 năm, chưa lúc nào em để trong ví anh được quá 500 ngàn đồng. Lý do: nhiều tiền, anh sinh tật nhậu nhẹt, bồ bịch lăng nhăng!
Vậy mà anh cũng chịu đựng được ngót 3 năm ròng. Con giun xéo lắm cũng quằn, em có biết điều này không? Thế nên chia tay hôm nay anh không phải là người hối hận, lại càng không là người có lỗi.
Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng “tiền, tiền”. Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiền về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc! Vậy mà chẳng thấy em xì ra cho anh đồng cắt nào để gọi là rộng rãi. Có bao nhiêu em thâu tóm hết, để anh như thằng đàn ông bất lực, ăn bám vợ vậy! Nhớ ngày mới hẹn hò, đi đâu anh cũng là người chi, chưa bao giờ em san sẻ với anh một ly nước.
Anh không tính toan gì vì là đàn ông, “tình phí” đó anh phải chịu để cưa cẩm được người yêu. Nhưng có khi anh “cháy túi” cũng ráng mượn nợ đi chơi cùng em. Mấy khi đó dù em rủng rỉnh nhưng em chưa bao giờ “cứu” anh một lần… Giờ làm vợ, em cũng cứ thế “phát huy” và ngày càng kinh khủng hơn khiến anh như một chàng “ăn mày” trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi tháng anh kiếm được 13 triệu, vậy mà mỗi khi bạn bè tụ tập nhậu nhẹt, anh đều từ chối với đủ thứ lý do “có hẹn” chỉ vì trong túi không có đến 500 ngàn đồng, làm sao dám tham gia! Cũng đâu dám hé răng với ai chuyện anh “không có tiền” vì nếu nói ra, mất mặt một thằng đàn ông, trụ cột gia đình quá! Với gần ấy tiền nhưng mỗi tháng em chỉ cho anh… 2 triệu để tiêu. Em phát theo tuần chứ còn “chẳng dám” đưa một lần cho anh. Mỗi tuần em phát… 2 lần để số tiền trong túi anh tối đa chỉ được từ 200 – 300 ngàn. Muốn nhậu nhẹt à, thôi khỏi! Muốn bao gái gú à, làm gì có điều kiện!
Thế là anh cứ lủi thủi ngày đi làm, chiều về ăn cơm nhà. Cà phê cà pháo cũng hạn chế, mỗi ngày 1 ly cũng đã sợ tháng đó phải “nhịn đói” nói chi đèo bồng gì cho cao sang. Mỗi lần “phát tiền”, em lại ca bài ca tiết kiệm rồi dặn dò đủ điều nào là anh xài vừa thôi, tiền dư để dành cho con, để dành hữu sự sau này… em đâu biết là em đang ki bo, thu hết về mình còn đối với chồng thì “tiền phát gạo đong”. Em thử hỏi xem có anh chồng nào cam chịu bấy nhiêu đó sinh hoạt cho 1 tháng như anh không?
Video đang HOT
Đáng lẽ anh có thể “chịu nhục” mà sống hết quãng đời vợ chồng với em, vì suy cho cùng, có lẽ em lo nghĩ cho tương lai con cái, anh cũng yên lòng chút ít vì em biết lo xa. Nhưng em tính toán với tất cả mọi người nhưng hào phóng với bản thân mình. Em mua sắm tủ đồ, tủ giày dép không thiếu mẫu mới nào, còn tiền lo cho bố mẹ anh lúc đau yếu em cũng cắn đắn, ra vẻ ban ơn. Ba mẹ anh tuổi già sức yếu, có mình anh là con trai, đáng ra họ có quyền đòi hỏi nhiều hơn từ anh, từ vợ chồng mình.
Đáng ra em cũng phải biết điều đó mà chăm lo cho họ đủ đầy vì anh là người chồng “ngoan ngoãn” không chống đối em. Vậy mà em còn so đo từng đồng cắt. Hôm ba anh bệnh đột ngột phải nhập viện mổ, chỉ 10 triệu viện phí mà em đứng chóng nạnh nhăn nhó, càm ràm “bệnh chi để tốn tiền tốn bạc quá không biết!”. Mẹ anh nghe câu đó đã giận xanh mặt, không nói được lời nào, cũng chẳng buồn mắng em. Mẹ bảo với anh, mẹ không mong con dâu cung phụng đủ đầy, chỉ mong em có chút lễ nghĩa, đạo của dâu con. Mà em thì chỉ quý mỗi tiền thôi!
Anh hỏi em tiền kiếm lại được, làm ra được còn ba mẹ em có tìm được người thứ 2 không? Em không biết lỗi còn làm dữ lên, nói anh dù có làm ra tiền nhưng em ra công giữ gìn tiền của mới có ngày hôm nay, không biết ơn lại còn trách mắng… Em ham tiền đó thì sao, không thích thì ly dị đi!
Ly dị, anh không đòi bất cứ một đồng nào, để lại hết cho em đó! Anh ra đi bằng hai bàn tay trắng với 2 ba mẹ già. Anh tin rồi anh làm lại được, kiềm lại được, dù không nhiều tiền nhưng anh thấy nhẹ nhõm vì không phải sống cùng nhà với một người vợ chỉ biết đến tiền, bất chấp lễ nghĩa, đạo vợ tình chồng. Em hãy giữ đống tiền đó mà sống thật vui. Rồi một ngày nào đó em sẽ thấy tiền quý thật, nhưng không phải là tất cả. Tình nghĩa con người mới đáng quy hơn em à!
Theo VNE
Lấy chồng thì chồng là... trời
Nhiều lúc, anh nói đùa mà thật: 'Vợ ơi, em cãi anh một tiếng đi'. Thế nhưng,chị chỉ cười nhẹ nhàng nói "Lấy chồng thì chồng là trời, có ai dám cái lệnh trời đâu". Nhiều khi chồng sai lè lè mà chị cũng không cãi lại, chồng đi sớm về khuya cũng không thắc mắc.
Sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, nề nếp, từ nhỏ chỉ biết có học hành, cách xa mọi thứ sa ngã của cuộc sống. Vậy nên chị Mai giống như mẫu phụ nữ của thời phong kiến: Ngoan ngoãn- phục tùng và... kín đáo
Ngay cả khi đi học đại học, thoát khỏi sự "kìm kẹp" của cha mẹ thì vẫn không chàng trai nào rủ chị đi chơi được qua 9 giờ tối. Bởi với chị, chỉ có dạng con gái chơi bời, hư hỏng mới "theo trai" đi đêm về hôm.
Ra trường được 2 năm thì chị nhận lời yêu một anh ở cùng cơ quan. Hai người yêu nhau một năm mới làm đám cưới. Và suốt một năm ấy, người yêu không thể nào rờ động vào người chị, chỉ một nụ hôn đã là khó nhọc lắm rồi.
Ban đầu sống với nhau, mọi thứ cũng vui vẻ. Chị Mai ngoan, chồng bảo gì nghe nấy, ngoài giờ làm là "đóng đô" ở nhà, không giao du, không la cà hàng quán hay các shop thời trang.. Nhưng sau 2 năm chung sống, chồng chị Mai bắt đầu chán cái tính "bảo gì nghe nấy" của vợ.
Nhiều lúc, anh nói đùa mà thật: 'Vợ ơi, em cãi anh một tiếng đi'. Thế nhưng,chị chỉ cười nhẹ nhàng nói "Lấy chồng thì chồng là trời, có ai dám cái lệnh trời đâu". Nhiều khi chồng sai lè lè mà chị cũng không cãi lại, chồng đi sớm về khuya cũng không thắc mắc.
Vốn trước đã ít giao du, có chồng rồi chị Mai càng co cụm lại. Không những không tham gia vào bất cứ cuộc vui nào của công ty nơi chị làm việc, mà công ty chồng có tổ chức liên hoan, du lịch gì chị cũng thoái thác, với lý do là... ngại đám đông. Vậy nên nhiều cô làm cùng cơ quan chồng chị vẫn tưởng chồng chị là... trai tân.
Là người phụ nữ cổ điển, nên chị Mai không bao giờ ăn mặc hở hang, không váy ngủ sexy, không quần lọt khe, lúc nào trông chị cũng nghiêm túc. Những đêm vợ chồng bên nhau, chồng muốn ngắm vợ một chút thì y như rằng chị không chịu, nhất quyết đòi tắt điện vì ngượng. Sex với chị cũng cổ điển tuyệt đối, chỉ có một tư thế duy nhất: chị nằm dưới chồng nằm trên. Không cần dạo đầu, không cần vuốt ve nhiều. Sex với chị chỉ là thứ nghĩa vụ, khi chồng ngỏ ý muốn, chị vén váy lên, chấm hết.
"Em mà cứ ngoan kiểu này dù có lấy cả chục chồng thì họ cũng không sống được với em lâu" (ảnh minh họa)
Đừng bao giờ nói chuyện oral với chị. Có lần chồng bày tỏ thì chị nhảy ngược lên bảo sao anh bệnh hoạn thế?
"Nếu không phải trước đây từng yêu, từng sex, và từng được khẳng định chính mình thì bây giờ tôi sẽ nghĩ hay là mình tệ quá khiến cô ấy phải chán? Nhưng hoàn toàn không phải thế. Chỉ là vợ tôi quá ngoan, quá cổ điển trong cả sex mà thôi. Với cô ấy, sex có lẽ chỉ quan trọng để sinh ra những đứa con....", chồng chị Mai phàn nàn.
Cuộc sống bình lặng mà nhạt nhẽo của vợ chồng chị Mai kéo dài được 3 năm thì chồng chị chủ động đề nghị chia tay, lí do mà anh đưa ra là: Anh không thể ăn đời ở kiếp với một người vợ sống mà như cái bóng của chồng, như thế không phải là cuộc sống.
Chia tay chồng thứ nhất, hơn 1 năm sau thì chị đi bước nữa với một người đàn ông hơn chị cả chục tuổi, người này cũng đã qua 1 đời vợ và có 1 cậu con trai riêng.
Vì chồng làm kĩ thuật cho một công ty viễn thông nên thường xuyên đi công tác xa, dân kĩ thuật lại hay ăn nói bỗ bã, đùa cợt với nhau nên mấy lần anh đưa chị đi gặp bạn bè là y như rằng chị ngồi &'mặt nhăn như đít khỉ", hoặc chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo chỉ vì... bạn bè của anh trêu nhau chuyện phòng the.
Nhưng cảnh rổ rá cạp lại của chị lần này cũng chỉ "thọ" được nửa năm thì tan vỡ. Từ tòa án đi ra, chồng thứ 2 nói với chị "Em mà cứ ngoan kiểu này dù có lấy cả chục chồng thì họ cũng không sống được với em lâu.
Em không giống một người vợ. Em hiền, em ít nói, em chăm chỉ việc nhà. Nhưng em không bao giờ có thể chia sẻ cùng anh bất cứ việc gì, vì em chẳng biết gì mà nói cả. Em im lặng và cam chịu, ngay cả lúc sinh hoạt vợ chồng, em cũng cam chịu như anh là người dùng vũ lực để ép em. Em làm vợ, nhưng anh lại có cảm giác em chỉ là cái bóng, là ô sin trong nhà. Cứ như thế năm này qua tháng khác, anh không chịu nổi. Nhiều lúc anh muốn em dữ dằn lên, ghen tuông lên, hay làm cái gì cho bớt nhạt cũng được. Nhưng em vẫn cứ im lặng như thế. Anh xin lỗi, nhưng em hãy thay đổi mình đi, nếu không em sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, dù em hiền và xinh. Nghe anh, học cách hư một chút đi em ạ...".
Khi chồng cũ đi rồi. Chị vẫn ngồi đó. Câu hỏi day dứt trong đầu chị bao lâu đã có câu trả lời. Nhưng suốt mấy chục năm trên đời đã quen sống vậy, được mẹ dạy dỗ như vậy. Bây giờ, muốn thay đổi, thì biết làm thế nào?.
Theo VNE
Nghèo thì hạnh phúc, giàu thì... li dị Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng... Mình và chồng đến với nhau khi cả hai đều không có gì trong...