Lẻn vào đám cưới con gái để đưa 2 chỉ vàng làm của hồi môn, bà mẹ nghèo nhận ngay kết sốc
Bà đi tìm con gái, bà định chỉ trao cho con gái 2 chỉ vàng xong thì về, bà không muốn con bà thiệt thòi hay tủi thân trong ngày cưới. Đang đi thì thấy Mai bước ra trong bộ váy cô dâu trắng tinh, trông con gái bà rất xinh đẹp, cổ đeo đầy vàng
ảnh minh họa
Đang làm đồng thì bà Thuần nghe có tiếng gọi í ới trên bờ. Ngoảnh lên mới thấy bà Vân hàng xóm. Bà chạy lên rồi hỏi:
- Có chuyện gì thế hả bác?
- Cái Mai nhà bà gọi điện về, bảo là bà về gọi lại cho nó gấp. Hình như nó có chuyện gì cần nói hay sao ấy, nghe giọng có vẻ khẩn cấp.
Bà Thuần nghe thế bỏ luôn mảnh ruộng đang cấy dở, chạy về nhà bà hàng xóm, bà bảo:
- Bác cho em gọi nhờ cuộc điện thoại nhá, giờ mà đạp lên xã thì cũng xa quá, trời thì tối rồi.
- Ừ, bà cứ gọi đi, coi cái Mai có chuyện gì mà phải gọi gấp vậy. Có mấy khi thấy nó gọi về cho bà đâu.
Bà Thuần nheo mắt bấm số điện thoại của con gái. Chồng mất sớm, bà chỉ có được mụn con gái, cũng may là Mai xinh xắn, lại học giỏi nên không phải làm nông cực khổ như bà. Bà tự hào về con gái lắm, cứ khoe với xóm làng suốt. Thì trong làng cũng chẳng có mấy ai học giỏi rồi ở lại thành phố làm như con bà. Mai cả năm mới về quê một lần thăm mẹ vào dịp Tết rồi lại vội vã đi luôn. Bà Thuần năm nay đã ngoài 60 nhưng vẫn cứ ở thui thủi một mình, ngày thì đi bán rau, bán cá, làm đồng, đêm về cũng chỉ biết nói chuyện với con chó vàng, nhà chẳng có điện thoại nên dù có muốn nói chuyện với con gái cũng chẳng biết nói như thế nào.
Điện thoại đổ chuông, tiếng Mai cáu bẳn:
- Mẹ làm gì mà con gọi mãi không được thế?
- Mẹ đi làm đồng. Có chuyện gì thế con? Con bị làm sao à?
- Mẹ kỳ ghê, cứ mong con bị làm sao à? Con nói cho mẹ một tin là cuối tháng này con cưới chồng.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
- Hả? Con nói thật ư? Ôi mẹ mừng quá! Cuối cùng con cũng tìm được chồng. Thế cậu ta làm gì? Ở đâu hả con? Thế để mẹ bắt đầu chuẩn bị. Khi nào nhà trai về ra mắt đấy?
- Mẹ hỏi nhiều quá! Anh ấy ở thành phố, con nhà giàu. Thế nên con muốn mẹ biết cái này. Mẹ chỉ cần chuẩn bị cho con thứ này là được.
- Thứ gì hả con?
- Con kể với chồng con về hoàn cảnh nhà mình rồi. Thế nên bọn con dự định làm đám cưới trên đây thôi, nhà anh ấy toàn khách sộp nên con yêu cầu mẹ đừng lên.
Bà Thuần lặng đi một lúc, nhưng rồi bà cũng lấy lại sự bình tĩnh. Bà hỏi con gái:
- Thế nhưng con cũng phải cho mẹ biết địa điểm để mẹ còn báo cáo với tổ tiên chứ?
- Vâng, thế mẹ cứ bảo ở khách sạn X nhé.
Nói xong, Mai cúp máy. Trước khi cúp, cô còn dặn đi dặn lại mẹ mình không được xuất hiện ngày hôm đó, có gì rồi vợ chồng cô sẽ về quê gặp bà sau vì họ không muốn quan khách cười chê vì có một bà mẹ vợ nghèo khổ.
Bà Thuần nuốt nước mắt. Bà chào hàng xóm ra về mà lòng nặng trĩu. Nuôi con 28 năm trời, chỉ mong đến ngày nhìn con yên bề gia thất vậy mà giờ con gái bà lại thẳng thừng bảo bà đừng lên dự đám cưới chỉ vì bà xuất thân nghèo hèn, quê mùa, bảo sao không buồn cho được. Nhưng trái tim của một người mẹ khi nào cũng nghĩ cho con, suốt đêm hôm ấy, bà Thuần nằm ngủ mà cứ nghĩ miên man mãi. Cuối cùng, bà quyết định lôi hết số tiền bà tiết kiệm mấy năm nay ra để đi mua vàng.
Bà đạp xe lên huyện mua 2 chỉ vàng, gói lại vào trong cái khăn rồi giữ khư khư bên người. Đến hôm con gái cưới, bà bắt xe lên thành phố rồi tìm đến đúng địa chỉ mà Mai đã bảo. Bảo vệ thấy một bà cụ ăn mặc quê mùa thì cứ tìm cách xua đuổi, bà Thuần phải nhờ một người khách bảo họ dắt vào thì mới lẻn qua được.
Bà đi tìm con gái, bà định chỉ trao cho con gái 2 chỉ vàng xong thì về, bà không muốn con bà thiệt thòi hay tủi thân trong ngày cưới. Đang đi thì thấy Mai bước ra trong bộ váy cô dâu trắng tinh, trông con gái bà rất xinh đẹp, cổ đeo đầy vàng. Bà Thuần bước tới gọi:
- Con ơi.
Mai ngẩn người nhìn mẹ. Mẹ cô chỉ mặc bộ đồ bà ba cũ kỹ, chân đi đôi dép tổ ong. Mai thấy vậy kéo ngay mẹ vào góc kín rồi hét lên:
- Trời ơi! Con đã dặn mẹ rồi cơ mà? Sao mẹ lên đây làm gì? Lỡ ai nhìn thấy thì sao? Nhà chồng con đang ở trong kia kìa.
- Mẹ… mẹ chỉ lên đưa 2 chỉ vàng cho con thôi rồi về.
- Vàng với vủng gì không biết, mẹ về nhanh đi, con không cần.
Nói rồi Mai đẩy mẹ mình đi, đúng lúc đó có vị khách trông rất sang chạy đến bắt tay chúc mừng Mai rồi hỏi:
- Ơ, ai thế? Người quen của cháu à?
- Dạ không, chẳng biết bảo vệ làm ăn kiểu gì mà cho cả bà ăn xin chạy vào đây thế không biết. Bà ra ngoài đi, trước khi tôi gọi bảo vệ vào.
Nói rồi Mai đẩy mẹ đi. Bà Thuần bị con gái đẩy mạnh, run rẩy lùi về phía sau, hai chỉ vàng đã lấy sẵn ra để trao cho con gái không may bị tuột khỏi tay, lăn lông lốc xuống đất. Bà tiếc quá cúi người xuống để tìm thì Mai hét:
- Còn cúi xuống làm gì đấy? Định ăn trộm thứ gì à?
Bà Thuần vẫn chưa tìm ra 2 chỉ vàng nhưng không còn kịp nữa. Đội bảo vệ đã vào lôi bà ra ngoài. Mai nguýt mẹ một cái rõ dài, mặt phừng phừng tức giận. Bà Thuần bị đẩy ra ngoài, chỉ biết nhìn vào phía trong. Bà tiếc 2 chỉ vàng thì ít mà buồn vì cách đối xử của con gái thì nhiều. Bà đã rứt ruột đẻ ra Mai, nhọc nhằn làm hết mọi việc để nuôi con vậy mà khi lớn, thứ duy nhất con gái bà trả cho bà là sự bất hiếu khó có thể tha thứ như thế này đây. Bà Thuần vừa lau nước mắt vừa lầm lũi bước ra bến xe về quê, phía trong khách sạn, con gái bà vẫn cười tươi như hoa, liên tục bắt tay các vị khách quý mà không nhớ gì đến mẹ.
Theo blogtamsu
Rưng rưng nước mắt khi nhận quà hồi môn của chị gái trong ngày cưới
Có người ác ý còn nói rất to "ngày trọng đại nhất của em gái mà chỉ cho có một chỉ. Sao tình cảm chị em lại bèo bọt thế".
ảnh minh họa
Khi nhận món quà hồi môn từ tay chị gái, Thư rưng rưng nước mắt. Cô nghẹn ngào không nói nên lời. Phải tới khi nghe thấy điều gì đó từ vị khách kia, Thư bỗng dưng có hành động khiến quan khách 2 bên ai cũng bất ngờ.
Thư sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Từ nhỏ, cô có tuổi thơ không mấy hạnh phúc khi bố mẹ cô lần lượt qua đời vì căn bệnh ung thư. Thư lớn lên nhờ sự chăm sóc của chị gái.
Vì không có điều kiện, lại phải chăm 2 đứa em nhỏ, hết lớp 11, chị gái Thư đã nghỉ học ở nhà bươn chải, kiếm tiền. Dù khó khăn, vất vả không có người thân hỗ trợ, nhưng chị gái Thư vẫn vượt qua tất cả để lo cho 2 đứa em cuộc sống tốt nhất.
Hết lớp 12, Thư ra Hà Nội học, còn em trai Thư cũng vào Sài Gòn làm công nhân. Khi các em trưởng thành, chị gái Thư mới nghĩ đến hạnh phúc riêng.
Anh rể Thư làm công nhân lương 3 cọc, 3 đồng. Hàng tháng anh chị vẫn gửi tiền hỗ trợ Thư học hành. Vốn thương chị, lại có tính tự lập từ nhỏ nên ngày ra Hà Nội học, Thư đã đi làm thêm tự kiếm tiền trang trải cuộc sống và đóng học phí.
Thấy Thư xinh xắn lại chịu thương, chịu khó nên Minh, một chàng trai Hà Nội học cùng lớp đem lòng thương mến. Tình yêu chân thành, đầu đời của Minh đã khiến Thư xúc động. Không ít lần cô thầm cảm ơn anh đã đến bên cô, đã cho cô đã cho cô tình yêu thương chân thành nhất.
Không chỉ Minh mà bố mẹ Minh cũng rất quý mến Thư. Đặc biệt khi nghe Minh nói về hoàn cảnh của bạn gái, họ càng quý Thư hơn. Bởi từ nhỏ, Thư đã chịu không ít thiệt thòi nhưng đã nỗ lực vượt qua tất cả. Cô không chỉ mạnh mẽ mà còn rất biết trước biết sau. Mẹ Minh cũng muốn hai người sớm cưới nhau để bà có thể bù đắp cho con dâu của mình.
Mẹ Minh rất thương Thư, vì thế mỗi tuần bà đều bảo con trai đưa cô đến nhà ăn cơm. Trước tình cảm của gia đình Minh, Thư vô cùng hạnh phúc. Cô cũng tự hứa suốt đời yêu thương, không bao giờ rời xa Minh.
Hơn 2 năm sau ngày ra trường, Thư và Minh tổ chức đám cưới. Ngày cưới, gia đình Thư ở trong quê cũng neo người nên chỉ có anh chị, em trai và 2 người bác của Thư ra dự.
Nhìn thấy cảnh gia đình nhà gái neo người, lại từ quê ra không ít quan khách buông lời dị nghị. Nhiều người cho rằng Thư lấy Minh là vì thấy gia đình chồng giàu chứ cô chẳng yêu thương gì anh. Thế rồi lúc trao của hồi môn là giây phút khiến Thư cả đời không thể quên được.
Gia đình nhà trai trao của hồi môn nào nhẫn vàng, kiềng vàng, hoa tai ... còn chị gái Thư chỉ trao chỉ có vỏn vẹn 1 chỉ vàng trao cho em gái. Khi Thư nhận món quà ấy, cả hội hôn không ít người ồ lên, xì xào to nhỏ. Có người ác ý còn nói rất to: "Ngày trọng đại nhất của đời em gái mà chỉ trao có một chỉ vàng. Sao tình cảm chị em lại bèo bọt như thế".
Khi đó, mẹ chồng Thư có vẻ ngượng ngùng. Bà nhìn Thư không nói gì. Còn chị gái Thư đứng lặng im, đôi mắt ngân đẫm lệ. Bỗng dưng lúc đó, Thư thấy mình cần phải nói điều gì đó. Cô nghẹn ngào ôm lấy chị gái, rồi nói những lời khiến ai nghe thấy cũng cay cay khóe mắt.
Nhận món quà từ chị gái Thư nước mắt rưng rưng (Ảnh minh họa).
"Cảm ơn chị vì món quà ý nghĩa này. Từ ngày bố mẹ mất, chị đã không quản ngại vất vả để chăm lo cho chúng em. Chị đã hi sinh cả tuổi xuân, sự nghiệp dang dở của mình để nuôi chúng em khôn lớn. Em biết chị cuộc sống ở quê vất vả, khó khăn nhưng vẫn chu đáo chuẩn bị quà ...Với em, món quà quý giá nhất là anh chị và các cháu luôn khỏe mạnh. Tiền bạc nhiều khi có ý nghĩa gì đâu".
Khi Thư vừa dứt lời, mọi người im lặng. Mẹ chồng Thư cầm lấy tay chị gái cô, xúc động: "Cảm ơn món quà của cháu. Cảm ơn cháu đã chăm lo cho con dâu bác, cảm ơn những gì tuyệt vời nhất mà cháu đã dành cho Thư. Với gia đình bác, Thư là món quà tuyệt vời nhất rồi. Gia đình bác không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn cháu".
Lúc đó, không ít người có mặt rơi nước mắt. Họ lặng lẽ nhìn nhau và có lẽ, từ sâu trong đáy lòng, tất cả mọi người đều chúc phúc cho Thư và mong muốn cô sẽ mãi mãi hạnh phúc ở gia đình mới.
Theo Eva
Hoảng hốt với của hồi môn thông gia trao cho con gái đi lấy chồng mặc dù họ chỉ sống ở.... Cứ nghĩ nhà em nghèo lắm cho đến ngày cưới tôi mới vỡ lẽ được gia đình ấy lại trao cho vợ tôi một khối tài sản kếch xù. Ảnh minh họa Tôi vừa cưới vợ, một người phụ nữ đảm đang, xinh đẹp và tốt bụng. Tôi quen cô ấy qua một cô bạn học từ thời cấp 3. Trong cái lần...