Lên thành phố phụ giúp con trai chăm cháu, nhưng khi nhìn thấy ảnh mẹ vợ nó trên mạng, nước mắt tôi lưng tròng
Lên ở với con trai tôi vui lắm, nhưng có điều cháu trai khá nghịch ngợm, suốt ngày nó chạy nhảy đủ mọi nơi khiến tôi bị đau lưng khi trông nom.
Tôi năm nay 66 tuổi, là một người nông dân bình thường. Tôi có 3 đứa con gồm hai gái một trai. Để có tiền nuôi các con ăn học đầy đủ, hai vợ chồng tôi phải cố gắng rất nhiều. May mắn là 3 con đều ngoan, đặc biệt là con trai út, nó đẹp trai, giỏi giang và học xong ra trường là có việc làm trên thành phố luôn.
Khi mới đi làm được 3 tháng thì nó về bảo với tôi muốn cưới vợ. Cô gái ấy người thành phố, gần nơi nó làm và cũng có công việc ổn định. Cưới xong, hai đứa nó cũng tự mua nhà trả góp chứ vợ chồng tôi không giúp được gì nhiều.
Cách đây một thời gian, con trai gọi điện cho tôi bảo muốn nhờ tôi lên chăm cháu. Tôi đồng ý ngay vì giờ các con đã trưởng thành, tôi cũng đỡ vất vả, áp lực về tài chính không còn nữa. Trước khi lên thành phố, con gái cả mua cho tôi một chiếc điện thoại thông minh, rồi hướng dẫn tôi sử dụng.
Nó tâm sự : “Con tặng mẹ cái này, con lập cho mẹ facebook riêng để lúc rảnh rỗi mẹ lên mạng xem ảnh các con cháu, có thể gọi điện thoại có hình cho con nữa mà không tốn kém gì”. Tôi nghe thích lắm nhưng phải mất 3 hôm tôi mới quen sử dụng điện thoại, học cách vào mạng đọc thông tin. Lâu nay tôi không biết, giờ chỉ cần lên mạng là có thể biết được ngoài xã hội đang diễn ra sự kiện gì.
Video đang HOT
Lên ở với con trai tôi vui lắm, nhưng có điều cháu trai khá nghịch ngợm, suốt ngày nó chạy nhảy đủ mọi nơi khiến tôi bị đau lưng khi trông nom. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng chăm cháu hết sức để con trai và con dâu an tâm đi làm.
Những ngày cuối tuần, con trai và con dâu tôi thường đưa cháu về nhà bà ngoại chơi. Tôi ở nhà một mình thấy chán nên đôi lúc đi dạo công viên gần nhà, chơi với mấy bà hàng xóm. Thấy những người thành phố ăn mặc sang trọng, tôi cũng rất thích. Trong lòng tôi còn có chút ghen tị với cuộc sống của họ, nghĩ lại bản thân cả đời hi sinh vì con nhưng đến giờ tôi vẫn chưa được đứa nào báo hiếu thực sự.
Vào một ngày cuối tuần, vợ chồng con trai tôi đưa cháu về ngoại như thường lệ. Con gái lớn của tôi ở dưới quê gọi điện lên nói rằng nay là sinh nhật cháu nội tôi. Tôi mới sực nhớ ra, với tư cách là bà nội nên tôi chủ động chạy luôn ra chợ mua đồ ăn, về làm những món nó thích.
Tôi đang nấu ăn thì con trai gọi điện về bảo hôm nay không ăn cơm ở nhà. Tôi hơi chút buồn trong lòng vì ban đầu nghĩ cả nhà được sum họp nhưng vợ chồng nó lại bận. Tôi gác lại mọi thứ rồi ra ghế sofa ngồi lướt mạng. Tình cờ tôi thấy trên trang cá nhân của bà thông gia đăng hình ảnh sinh nhật cháu trai tôi. Bức ảnh gồm có vợ chồng con trai, cháu trai tôi và bên ngoại đang ăn uống linh đình. Bà thông gia còn khen ngợi con rể hiếu thảo, hôm nay mua vòng, ngày mai mua quần áo rồi còn đưa bà đi nhà hàng sang trọng
Nhìn hình ảnh này, nước mắt tôi bỗng rưng rưng vì thấy tủi thân. Từ trước đến giờ con trai chưa mua cho tôi thứ gì, con dâu thì càng không. Bây giờ đến sinh nhật cháu trai, chúng nó cũng không cho tôi tham dự, để tôi thui thủi ở nhà một mình. Đêm hôm đó, tôi bị mất ngủ. Nghĩ mà thấy buồn, nuôi con khôn lớn có vợ có chồng rồi giờ nó chẳng quan tâm gì đến tôi. Tôi có nên nói điều này với con để nó thay đổi không?
(lehoa…@gmail.com)
Chồng mất, mẹ chồng đến chăm cháu, tôi đã khóc khi đi ngang qua chợ rau sau giờ tan sở
Chồng rất yêu tôi, nhưng anh sinh ra trong gia đình không được khá giả, anh chưa có nhà riêng, trong khi bố mẹ tôi lại yêu cầu tối thiểu đối với chàng rể tương lai là cần phải có nhà mới được cưới.
Chính vì vậy, để mua được căn nhà cho con trai lấy vợ, mẹ chồng tôi đã phải vay mượn họ hàng ở quê rất nhiều. Nói thật là tôi cũng hơi áy náy về chuyện này, dù sao thì mẹ chồng tôi cũng đã có tuổi rồi nhưng bà nói không sao cả, bà còn trẻ, ở quê vẫn kiếm được tiền, miễn sao vợ chồng các con sống hạnh phúc hòa thuận là được.
Sau khi chúng tôi kết hôn, mẹ chồng tôi không chuyển từ quê lên thành phố sống với chúng tôi, bà nói rằng bố mẹ sống ở quê cũng ổn và không quen sống ở thành phố. Thực ra, sau này chồng tôi có tâm sự với tôi rằng không phải mẹ chồng tôi không muốn lên ở với chúng tôi mà chỉ sợ làm phiền vợ chồng tôi và cảm thấy hai thế hệ chắc chắn sẽ nảy sinh những điều không hài lòng khi sống chung, bà không muốn xảy ra những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không đáng có.
Thời gian trôi đi êm đềm tưởng như cuộc sống của chúng sẽ mãi hạnh phúc, nhưng khi con gái tôi được hai tuổi thì chồng tôi bị tai nạn qua đời. Lúc đó tôi choáng váng như trời sắp sập, tôi không thể chấp nhận sự thật, thực tế quá phũ phàng. Sau khi chồng tôi mất, dù có một khoản tiền bảo hiểm nhưng tôi và con gái không thể trông chờ vào khoản này cả đời nên tôi quyết định phải đi làm.
Đúng lúc tôi đang lúng túng không biết phải làm gì với con gái còn nhỏ của mình thì mẹ chồng đến giúp tôi chăm sóc con, điều này giải quyết được một vấn đề lớn đối với tôi. Sau khi chuyện của con gái tôi được giải quyết, tôi xin tiếp tục làm việc ở công ty cũ, tuy đã nghỉ làm hai năm nhưng cũng là việc tôi đã làm từ trước khi nghỉ nên khi đi làm lại tôi bắt đầu khá nhanh.
Mẹ chồng không chỉ giúp tôi chăm con mà còn giặt giũ, nấu nướng và quán xuyến mọi việc trong nhà. Bà rất tiết kiệm trong việc ăn uống, trên bàn ăn lúc nào cũng chỉ có một đĩa thịt để dành riêng cho tôi và con gái ăn, bà chỉ ăn cơm rau, thỉnh thoảng tôi có mời bà ăn món thịt nhưng bà từ chối. Sau khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi vẫn đối xử tốt với tôi như vậy, tôi rất cảm kích.
Một hôm như mọi khi, sau giờ tan sở tôi đi ngang qua chợ mua thức ăn, khi vừa bước vào khu vực bán rau, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi nhặt lại những ngọn rau héo mà người ta đã bỏ đi, người đó chính là mẹ chồng tôi.
Hình ảnh này khiến tôi rất bất ngờ, trong lòng bỗng cảm thấy áy náy và hơi xấu hổ. Vì vậy tôi vội bước tới, kéo mẹ chồng lên và nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Nhà mình không thiếu những loại rau này". Lúc này, mẹ nhanh chóng giải thích với tôi là con đừng bận tâm, mẹ đã mua rau tươi rồi, nhưng thấy mớ rau héo họ bỏ 1 bên phí quá nên mang về, bà sẽ ăn rau héo còn rau tươi để dành cho con và cháu.
Lúc này tôi mới nhớ ra tại sao mỗi lần ăn cơm mẹ chồng tôi chỉ ăn đĩa rau riêng, hóa ra là bà nhặt những mớ rau đó ở đây. Mẹ nói mẹ biết nhà mình không thiếu mấy loại rau này, nhưng tình hình bây giờ đã khác, mẹ góa con côi cần phải sống tiết kiệm một chút đề phòng bất trắc. Nghe mẹ nói mà tôi bật khóc, không thể tin được rằng chồng tôi đã mất mà bà vẫn quan tâm lo lắng cho tôi như vậy.
Độc giả giấu tên
Con trai 37 tuổi vẫn ăn bám bố mẹ già, thái độ của con dâu càng khiến tôi bế tắc Tôi năm nay đã gần 60 nhưng vẫn luôn trăn trở, lo lắng về con trai 37 tuổi của mình và gia đình của nó. 37 tuổi không còn trẻ nhưng con trai tôi vẫn chưa có việc làm ổn định, chưa biết gánh vác trách nhiệm với gia đình. Con dâu tôi cũng vậy, công việc lông bông, thích thì làm không...