Lén lút với đàn ông có vợ
Thường xuyên đi chơi với người đàn ông có vợ, có phải tôi đang làm kẻ thứ ba tội lỗi?
Anh đang có mái ấm hạnh phúc nhưng vẫn nói yêu tôi (ảnh minh họa)
Tôi năm nay vừa tròn 27 tuổi, chưa lập gia đình, công việc ổn định. Sau khi chia tay với mối tình đầu (cách đây hơn 1 năm) thì tôi chưa có ý định gắn bó với ai.
Vô tình gặp lại Bình sau hơn 4 năm mất liên lạc, cuộc sống của tôi đã đảo lộn hoàn toàn. Bình giờ đã là cán bộ cao cấp của Bộ X. Anh thành đạt, hơn tôi 8 tuổi, tâm lý và nói chuyện rất cởi mở. Thú thực, trong lòng tôi có sự ngưỡng mộ nhất định dành cho anh, phải nói rằng tôi thần tượng anh thì đúng hơn.
Ban đầu là vài lần đi uống cà phê, sau đó thì chúng tôi còn đi ăn trưa, ăn tối với nhau. Rồi những cuộc gọi và tin nhắn của anh đến dồn dập hơn. Tôi hồ hởi đón nhận và hãnh diện vì có một người bạn giỏi giang như thế (tôi luôn xem anh là một người bạn, một người anh trai). Cái đáng nói là anh đã có gia đình, con anh năm nay mới bước vào lớp 1.
Ý thức được điều đó nên tôi đã né tránh sự quan tâm và ánh mắt có lửa của anh. Nhưng chẳng hiểu sao chính ánh mắt ấy cứ cuốn hút tôi, làm tôi hoang mang. Đã nhiều lần tôi nói với anh rằng: “Em không muốn quá thân thiết với người đàn ông đã có vợ”. Nhưng anh vẫn mặc kệ, từng cử chỉ và lời nói vẫn quan tâm đến tôi.
Video đang HOT
Mới đây chừng một tháng, trong một lần say, anh gọi điện nói với tôi rằng: “Khi tỉnh táo anh sẽ là người của xã hội, chỉ khi say anh mới dám nói thật và sống thật. Khi gặp em lần đầu, anh nghĩ em sẽ là của anh. Cảm tính có thể đúng, có thể sai, nhưng anh vẫn tin rồi một ngày chúng ta sẽ đến với nhau…”
Tôi cự tuyệt anh: “Em đủ tự trọng để không cướp hạnh phúc của người đàn bà khác”. Anh thuyết phục: “Chúng ta hãy sống thật với chính mình, với tình yêu. Nếu anh hy sinh gia đình, em có cho anh cơ hội không?”. Tôi choáng váng vì đây là điều quá sức tưởng tượng.
Ngoài ra thì anh còn mời tôi đến nhà anh ăn cơm và gặp cả vợ anh nữa. Anh thường đưa tôi đến những nhà hàng sang trọng nhất, những quán cà phê lãng mạn nhất Hà Nội. Anh chuẩn bị sang Bắc Kinh làm việc 3 năm và ngỏ ý đưa tôi sang chơi (nếu tôi muốn).
Ban đầu tôi khá sốc, tự “răn” mình rằng đừng dao động trước lời yêu thương của những người đàn ông có vợ. Nhưng không hiểu sao sau bữa đó, tôi nghĩ đến anh nhiều hơn. Cứ đặt lưng xuống là nụ cười, ánh mắt của anh lại hiện ra trong đầu tôi. Có lúc tôi đã tự nguyền rủa mình là điên rồ, cố loại bỏ anh ra khỏi suy nghĩ nhưng không thể.
Tôi được gì khi làm kẻ thứ ba? (ảnh minh họa)
Tôi biết gia đình của Bình đang rất hạnh phúc và chính anh cũng ý thức rõ điều đó. Bao lâu nay anh luôn làm tròn nghĩa vụ của người chồng người cha. Vợ anh vốn là mối tình đầu, đến nay hai người họ đã có một cơ nghiệp ổn định, nhà cửa khang trang, kinh tế vững chắc. Có thể nói cuộc hôn nhân như vậy là niềm mơ ước của không ít người.
Anh bảo đang rất mâu thuẫn vì nhớ tôi, yêu tôi mà chỉ có thể để trong lòng vì sợ làm tổn thương đến vợ con. Chỉ đến khi say, anh mới dám sống thực với lòng mình. Và những lúc như vậy thì anh lại gọi điện cho tôi, muốn nghe giọng tôi nói…
Tôi cũng xin nói rõ là anh chưa bao giờ dám làm điều gì có lỗi với tôi dù say hay tỉnh, kể cả một cái ôm. Giữa chúng tôi luôn có một khoảng cách nhất định. Anh cũng chưa một lần chê bai vợ hay nói xấu vợ như bao người đàn ông đang “chán cơm thèm phở” khác. Chính điều đó càng khiến tôi ngưỡng mộ anh nhiều hơn.
Thi thoảng Bình lại đưa tôi đi ăn, đi uống cà phê thế này là không phải với chị ấy. Nhưng dường như ở anh có một luồng điện cứ cuốn hút tôi. Dù cho bây giờ chưa có điều gì xảy ra nhưng tôi không dám chắc còn giữ được mình bao lâu nữa? Lén lút đi chơi với anh thế này khác nào tôi đang làm kẻ thứ ba chen chân, đánh cắp hạnh phúc của người đàn bà khác?
Minh Thanh
Theo VNE
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...