Lên lịch vi vu, để chồng con biết nhớ
Sáng chàng đương nhiên đi làm trước, con vợ đưa đi học, chiều chàng đương nhiên đi uống bia, con vợ đón, cơm vợ nấu…
Hai năm qua, hết con nhỏ vào lớp 1 lại đến con lớn cuối cấp 2 mà tôi không thể ra khỏi nhà.
Trách nhiệm làm mẹ, mà lại là cô giáo buộc tôi phải thu xếp công việc để ở bên con trong những mốc quan trọng này. Những chuyến tập huấn trong nước ngắn hạn, khóa Tiến sĩ 3 năm ở Úc hay các chương trình tham quan – giao lưu vài tháng ở nước ngoài tôi đành gác lại.
Đôi lúc, tôi chợt thấy mình giống như một người đàn bà xoay vòng vòng như chong chóng, ăn nhanh đến mức không còn biết vị, đi nhanh đến nỗi không còn biết có người bên cạnh.
Tôi bắt đầu thấy bản thân mình nhạt nhẽo và cuộc sống gia đình là gánh nặng.
Tôi cảm thấy mình chỉ còn là một cái “1 – 1″ – cái tôi bạc phếch, xộc xệch và mệt mỏi. Cho đến khi tôi quyết tâm thay cái “1 – 1″ xốc xếch, xộc xệch, bu lông ốc vít long xòng xọc kia bằng cái “1 1″ mới toanh là chính tôi.
Ảnh minh họa
Cấp độ 1: Một chút chểnh mảng
1. Thi thoảng lượn phố, mua sách, chọn đĩa nhạc thay vì đâm nháo đâm nhào về nhà sau giờ tan sở, để bố con nhà kia phải tự quấn lấy nhau.
Video đang HOT
2. Thi thoảng cả nhà đi ăn ngoài một bữa thay vì hì hục nấu cơm rửa bát. Tôi cũng làm mọi việc chậm hơn và chịu nhìn mình nhiều hơn trước gương mỗi ngày. Tất nhiên, tôi cũng chẳng dại gì thanh lý tủ quần áo bằng những đồ mới tỉnh tình tinh, nhưng nghĩ kỹ hơn mỗi khi chọn đồ để mặc.
Cấp độ 2: Những chuyến đi xa
1. Công tác ở nhà quê. Tôi nhảy xe khách về Hải Dương dạy học. Cơm bụi ở trường nghề và xe khách 45 chỗ lèn 70 khách nồng nặc mùi mồ hôi và nước ói, làm tôi thấm cái vất vả của những người ngược xuôi kiếm cho đủ sống hàng ngày.
Dạy cho những đứa trẻ đạp xe 15 cây số đến lớp rồi lại đạp xe về nhà, cặp sách tòng teng cặp lồng nhựa đỏ lèn chặt cơm và đu đủ xanh xào mỡ lợn, tôi thấy mình sao tham lam khi đi làm xe đưa người đón, cơm trưa 50 nghìn một suất vẫn còn chê.
2. Đi học thêm dăm khóa tập huấn xa nhà. Lúc này, tôi mới thấy mình tự tin hơn vì không quá già nua cũ kỹ, thấy đời vui hơn vì học thêm được điều gì đó mới, phát hiện thêm một sai lầm.
Mà học là phụ, lượn lờ mới là phần chính. Tôi lượn quanh những nơi tôi đến, trò chuyện với những người mới tinh, ăn những món ăn lạ lùng bản địa, và gạt phắt những mối lo cơm nước, dầu đèn, con cái ra khỏi cái đầu trong vài ngày ngắn ngủi.
3. Thi thoảng vác ba lô lên rừng xuống biển. Đơn giản là được ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây, lãng đãng thấy mình giữa lưng trời hay ngay trước biển vỡ ào vào biển, thấy mình gần với mình hơn, thân mình hơn, thật thà, ngớ ngẩn, hồn nhiên.
Đơn giản là thấy mình đang được làm điều mình muốn, chỉ riêng mình với mình, nằm đọc sách bên khung cửa rộng nhìn xuống ruộng lúa non.
Đơn giản là được trải nghiệm điều gì đó khác.
Và điều kỳ diệu đã xảy ra!
Ảnh minh họa
Sau mỗi chuyến đi, bọn trẻ như đã lớn hẳn. Chúng nhớ mẹ – đã đành, nhưng chúng cũng ngoan hơn.
Chúng biết quý hơn những lúc mẹ hối hả lạch cạch mở cửa đón con. Chúng thèm bữa cơm nóng có canh cá chua mẹ nấu. Chúng nhớ mùi tóc mẹ, áo mẹ và vòng tay mẹ ôm ngang.
Chúng giống như người đã quen no quen đủ, giờ biết thế nào là đói khát, nên biết quý những lúc no đủ hơn nhiều. Thằng anh biết đón em ở trường về hộ mẹ, và ông chồng vốn vô tư bóng bánh mỗi chiều, bỗng đảm đang tháo vát chăm con.
Sau mỗi lần đi xa, thấy chồng thương vợ hơn những lúc sớm chiều bận bịu cơm nước, nhà cửa con cái. Chỉ lúc phải làm việc vợ, chồng mới biết việc ấy cần rất nhiều yêu thương và cần rất nhiều kiên nhẫn.
Mỗi lần đi xa, ta bỗng biết nhớ nhau những lúc trời lảng bảng, chồng bỗng thấy cái giường sao trống trải và bếp sao lạnh hơi người. Hắn mới phát hiện ra rằng vợ mình vốn như một phần cơ thể, ngày thường không thấy thừa cũng không thấy thiếu, nhưng vắng đi rồi sao nhớ quắt nhớ quay.
Thế nên, thi thoảng hãy đi xa bạn nhé, khi thấy mình bắt đầu thành “1 – 1″, để trút đi phần bon chen, ngột ngạt của những mưu sinh, để khi lại trở về lại là “1 1″: mới tinh khôi và biết ơn cuộc sống tuyệt đẹp này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã đến lúc em buông tay
Tạm biệt nhé! Sao Chổi, nhờ có anh em biết, mình vẫn còn có thể biết nhớ, biết thương, hồi hộp đợi chờ, để biết mình vẫn còn nhói đau thêm lần nữa...
Cuối tháng 3 rồi, biết hắn tròn 5 tháng, kết thúc rồi bắt đầu lại 3 lần, lần nào cũng nghĩ là thực, lần nào cũng định buông tay đến phút cuối hắn nắm lại... lần này thì không thật sự, quay lưng lạnh lùng đầu không ngó lại nữa rồi. Cái hẹn "khi nào ổn định anh sẽ liên lạc với em" sao mà xa vời quá!
Tự nói với mình là không nghĩ, không buồn, không nhớ, cứ để cho đầu óc trống rỗng vô cảm. Vậy mà hắn là người đầu tiên nghĩ đến mỗi khi thức giấc, vẫn là những băn khoăn trước khi chìm vào giấc ngủ dài... vẫn muốn kể những chuyện lặt vặt, những cảm xúc xảy ra quanh mình. Lẩn thẩn thật rồi H ạ, cứ như anh chàng "tôi" trong "một mình" của Nguyễn Nhật Ánh, cười gượng với cả lọ hoa để trên bàn...
Chẳng biết làm sao... nhớ lắm dù gặp nhau không nhiều, dù chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt, những cử chỉ cùng nét mặt "nham nhở" rất đáng yêu. Hai đứa dắt nhau lội quanh hồ, nắng cháy rát, cái lều tạm cứ dựng rồi sập vì gió, nắng, bụi... không gian bát ngát của những vạt rừng cao su, thương lắm dù tất cả những khó khăn mình chỉ biết qua những câu chuyện kể, mình tin và cứ ước được san sẻ, được bên cạnh hắn trong những lúc cô đơn như thế...
Sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng bỏ vào trong ngăn tủ nhỏ của ký ức... (Ảnh minh họa)
Cố làm quen, chỉ để quen, chỉ để bạn bè cho qua mau những tháng ngày tẻ nhạt... cuối cùng lại nhớ, mong hắn nhiều, để liều mình đi với hắn về tận Đồng Nai dù cho bao nhiêu người cản, dù trong lòng cũng lo sợ, cũng lấn cấn nhiều lắm. Đi chơi về rồi, vui nhiều, nhấm nháp niềm vui ấy. Tự nhiên thấy mình khang khác, vui vẻ, yêu đời, may quá! Vẫn còn cảm xúc, vẫn muốn san sẻ, yêu thương, cố gắng vì một ai đó ngoài động lực gia đình, cứ nghĩ từ giờ sẽ có người đồng hành với mình, cố gắng với mình, thấy nhẹ nhàng ấm áp khi nghĩ về nhau, vậy mới biết mình vẫn còn cảm xúc vẫn còn nghĩ tới người khác bằng tất cả tình cảm, tất cả trân trọng...
Gần 2 năm trời âm thầm lặng lẽ vui buồn với những trang nhật ký, mở lòng ra, vui sướng ngỡ gặp nắng ban mai ấm áp rồi lại ngỡ ngàng vì không phải, khi đó có mây che nên nắng trở nên dịu dàng, mây tan đi rồi mới thấy bỏng rát đến tận tim... Tạm biệt nhé! Sao Chổi, nhờ có anh em biết, mình vẫn còn có thể biết nhớ, biết thương, hồi hộp đợi chờ, để biết mình vẫn còn nhói đau thêm lần nữa... cái vệt sáng dài anh để lại sẽ mờ dần rồi tắt lịm thôi... "Không cái gì tự nhiên mà có..." phải vậy không anh?
Tự kê đơn thuốc cho mình vì tưởng mình "say nắng". Giờ thì sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng bỏ vào trong ngăn tủ nhỏ của ký ức, khóa chặt lại rồi ném cái chìa khóa xuống sông. Sẽ chẳng sao cả. Một đứa con gái giàu nghị lực, luôn biết tạo niềm vui cho mình sẽ chỉ dành lại những khoảng lặng cần thiết thôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời yêu đến muộn Em, thât lạ, trước đây anh chẳng hê biêt đên trang web này, nhờ em chỉ mà anh mới biêt. Chuyên mục này thì anh lại chẳng bao giờ ghé thăm cả. Anh chỉ chăm chú đọc tin thời sự và những tin khác thôi. Vây mà hôm nay, anh ngôi đây viêt những dòng này cho em hay là tự sự của...