“Lên giường với gái còn mất tiền, với cô tôi không tốn một xu”
Anh tìm cách chửi rủa em với những câu mà sẽ không bao giờ em quên được: “Lên giường với gái còn mất tiền chứ lên giường với cô không tốn một xu”, “Tôi yêu người đó vì người ta chăm sóc tôi, còn cô chỉ biết đòi hỏi”…
Chào các anh chị trên mục!
Em có đọc bài “Anh không biết dạy vợ anh à, để nó làm phiền em” của chị HN em chợt thấy giống câu chuyện cũ của em. Em viết bài lên đây tâm sự với các chị để trút hết được nỗi lòng bấy lâu nay.
Em năm nay chỉ mới 24 tuổi, quá trẻ để hiểu hết được chuyện gia đình, chồng con. Tuy nhiên, em gặp khá nhiều chuyện cười ra nước mắt với lần yêu đầu.
Qua bạn bè em làm quen được anh. Chúng em nói chuyện bằng điện thoại và nhắn tin khoảng 2 tháng thì yêu nhau. Ai cũng cản bảo “xa mặt cách lòng”, nhưng tuổi trẻ mà, cao ngạo và bướng bỉnh, muốn chứng minh cho mọi người biết mọi người đã sai nên em vẫn cắm đầu yêu.
Quen nhau được 2 năm, nhưng hai đứa chỉ được gặp nhau 4 lần thôi. Chỉ có những dịp như anh về quê thì ghé ngang qua thăm, hoặc những dịp lễ được nghỉ dài ngày. Còn lại lễ tết hay sinh nhật của em đều không thấy bóng dáng anh. Em tủi thân lắm chứ, nhưng anh bảo anh còn nhiều việc để lo, tốn tiền lắm. Thế mà em cũng tin. Ngẫm lại thấy em đúng là trẻ người non dạ thật.
Mỗi lần đi chơi với bạn trai em, chị ấy lại nhắn tin kiểu như “Chị đi chơi với anhmột chút, em đừng nhắn tin cho anh nhé”. Chị còn kể 2 người đi cà phê rồi lén làm chuyện đó thế nào (Ảnh minh họa)
Quen nhau được hơn 1 năm, trong dịp lễ dài ngày, anh bay ra thăm em. Em vui lắm, hạnh phúc lắm, vậy mà cũng chính hôm đó em phát hiện ra anh lừa dối em.
Anh dùng điện thoại 2 sim, 1 sim liên lạc với em, 1 sim liên lạc với người con gái khác. Chị đó lớn hơn em, ở cùng dãy trọ với anh, và hình như trong mối quan hệ 3 người này thì em vô tình bị đặt vào vị trí người thứ 3.
Em ghen tuông, khóc lóc đủ kiểu. Anh bảo cho anh thời gian 2 tháng để chấm dứt với chị kia. Lại một lần nữa em tin. Nhưng trong thời gian 2 tháng đó, 2 người kia bám lấy nhau như sam, em ở xa nên không biết được.
Nhưng nhờ có chị ấy em mới hiểu tình yêu anh dành cho em thế nào. Bởi mỗi lần đi chơi với bạn trai em, chị ấy lại nhắn tin kiểu như “Chị đi chơi với anh một chút, em đừng nhắn tin cho anh nhé”. Em tức lộn ruột. Chẳng những thế, chị còn kể những kỉ niệm của 2 người với em. Chị kể 2 người đi cà phê rồi lén làm chuyện đó thế nào, kể được anh cõng ra sao…. Em thật sự ghê tởm!
Video đang HOT
Và rồi em nghĩ, vì sao em phải chờ đợi, vì sao em phải ngồi đây khóc 1 mình không có người dỗ dành, còn người ta ung dung được người yêu em chở đi chơi, ôm ấp, tình tứ? Thế là em dứt khoát chia tay! Xong, với em là xong, không buồn phiền, không hối tiếc.
Nhưng anh luôn tìm cách níu kéo, khóc lóc, năn nỉ, bay ra đòi gặp em. Em im lặng và tránh mặt luôn. Được một thời gian thì anh gọi điện, nói là quay lại với chị. Tốt thôi, em chúc mừng.
Thêm vài tháng nữa anh lại gọi nói giờ em mà quay lại thì anh sẽ bỏ người kia. Ô hay, thế anh nghĩ anh ta là ai? Anh ta đâu phải đại gia hay người nổi tiếng mà thích thì quen người này thích thì quen người kia. Thật nực cười!
Anh tìm cách chửi rủa em với những câu mà sẽ không bao giờ em quên được. Chẳng hạn như: “Lên giường với gái còn mất tiền chứ lên giường với cô không tốn một xu”, “Tôi yêu người đó vì người ta chăm sóc tôi, còn cô chỉ biết đòi hỏi”…
Đỉnh điểm là một lần em và chị đó cãi vã nhau. Chị đó gây sự trước nên em cũng chẳng nể gì nữa. Chị ta thua nên về mách lại với anh, nhưng lại không nói cho anh biết chuyện chị gây sự với em trước.
Anh gọi điện chửi em đủ điều và hù dọa “Cô đừng có đụng chạm đến người yêu tôi, cô đừng để tôi gọi điện cho mẹ cô”. Thật tình là sau lần cãi nhau đó, trong mắt em, anh còn thua cả người dưng, mất hết hình tượng.
Nghĩ về tình yêu thời nông nổi ấy, dù đau đớn nhưng em vẫn luôn mừng vì lúc đó em đã làm đúng, không để cho bản thân phải phí hoài tuổi xuân với kiểu người đàn ông tham lam ấy (Ảnh minh họa)
Anh vẫn luôn gọi điện, mặc dù em không nghe, nhưng anh vẫn ra sức níu kéo. Miệng thì bảo “Anh vẫn nhớ em, anh không quên được em, anh chờ em về” trong khi đó anh lại chuẩn bị đám cưới với chị kia. Thật là vui khi biết tin đó, 2 người đó hợp với nhau vậy thì lấy nhau là đúng.
Giờ em thật sự là cảm thấy nhẹ nhõm vì đỡ bị quấy rầy, đỡ mệt mỏi khi bị làm phiền. Một tình yêu thời nông nổi và lấy mất hết niềm tin của em. Nhưng em vẫn luôn mừng vì lúc đó em đã làm đúng, chọn cách chia tay, không để cho bản thân phải phí hoài tuổi xuân với kiểu người đàn ông tham lam ấy.
Mong các chị, các mẹ luôn biết nghĩ cho bản thân mình nhé. Đừng nên tin quá vào người khác, hãy giữ lại cho mình, để khi bị phản bội không cảm thấy hụt hẫng.
Theo VNE
Yêu lấy chính mình
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than... Tôi thường giật mình trong những cơn ác mộng, trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình chạy theo một cái bóng vô hình, đêm này qua đêm khác,... để khi bật dậy lại cảm giác như như mình vừa vuột mất thứ gì to tát, lớn lao lắm.
Tôi đã từng thất tình. Một cảm giác thật kinh khủng, ngột ngạt và mệt nhoài trong mớ nước mắt và tiếng thở than...
Thời điểm ấy, tôi cứ ngỡ điều quan trọng mà mình vừa mất chính là người đàn ông kia, người từng yêu thương và cũng không ít lần làm tôi đau khổ. Nhưng bây giờ, sau thời gian dài chìm trong thất vọng, khổ đau, tôi mới nhận ra mình thật sai lầm. Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác.
Tôi thường lượn lờ các các trang mạng, vào thăm những diễn đàn, nhan nhản những câu chuyện tình bi lụy, những cái chết vì tình mà không biết người đi kẻ ở - ai mới thật sự tìm được bình yên.
Tôi cũng từng nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật sâu, thật dài, bằng một mớ thuốc an thần quá liều, không mộng mị và không thức dậy nữa cũng chẳng sao. Tôi đã mua mớ thuốc đó về, từ nhiều tiệm khác nhau. Đặt chúng lên bàn, trải chúng ra khặp mặt bàn. Tôi ngồi nhìn những viên thuốc màu trắng, bé tí, uống nó chắc dễ như ăn kẹo... Chết - có lẽ không khó như người ta hù dọa.
Thì ra, cái ảo giác mơ hồ như đánh mất ai đó, thật ra chính là tôi, là tôi chứ không phải là một người dưng nào khác
Tôi đọc rất nhiều sách, đủ các thể loại tác phẩm văn chương kinh điển cho đến vài cuốn tiểu thuyết diễm tình mà người ta thường ví von "chỉ đáng 3 xu",... thế nhưng đến khi cần tìm một cái đó gì giúp ích cho mình thì bỗng dưng... quên béng!
Tôi đang tìm gì nhỉ? Tôi lục lọi trong đầu óc - thứ đầu óc của một kẻ thất tình thường rối như những mớ vải dư thừa mà người thợ may quét dồn lại sau một ngày làm việc. À, tôi nhớ ra rồi, đó là một câu nói trong cuốn Hạt giống tâm hồn, hình như là "Trước khi tự tử, hãy chạy về chào mẹ". Đúng rồi, chắc đây là chút vải lụa đẹp đẽ còn sót lại và lẫn vào trong mớ vải mà tôi từng đem may áo.
Ngồi nhìn mớ thuốc rồi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bao người khóc lóc xót xa nếu "chẳng may" ai đó kịp lôi tôi vào bệnh viện, bác sĩ vội vàng phun vào họng cái chất xanh lè, đắng ngắt, rồi bao nhiêu thứ từ dạ dày lại trào ngược trở ra. Thật kinh khủng! Sao phải hành hạ mình và người khác thế làm gì...
Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối
Một buổi sáng thức dậy, tôi chợt thấy thương cơ thể mình hơn. Sau một đợt - thất - tình, nó trở nên ốm yếu, tong teo và chả còn sức sống. Tôi đứng trước gương, vẫn là khuôn mặt của cô gái tuổi 25 nhưng tâm hồn già nua như một bà cụ đã trải 52 "cái xuân xanh". Thế là tôi ngưng khóc. Tôi không muốn mặt mũi tèm lem còn trái tim thì dần héo úa. Tôi đã ở trong trạng thái này quá lâu và đã đến lúc phải nói với lòng "Buồn ơi, chào mi nhé!".
Tôi rửa mặt, điểm phấn nhạt, tô son hồng, nhẹ nhàng như hồi 17. Tôi mỉm cười trước gương rồi gọi bạn bè tụ tập cà phê, shopping, la cà đến tối.
Chúng tôi bàn tán về một anh chàng đẹp trai, một cầu thủ có body cực chuẩn rồi thích thú tám đủ các thể loại chuyện trên màn ảnh. Tiếng cười hình như đã giòn giã hơn và tôi cảm giác được hôm nay gió cũng mang theo mùi hương của một loài hoa quen thuộc...
Người đàn ông ấy quả nhiên là không đáng để tôi phải khổ đau nhiều đến thế. Giờ hắn đã có vợ và nghe đâu vẫn còn lùm xùm vài vụ scanal với các em trẻ đẹp trong công ty.
Nếu bây giờ mà gặp hắn, tôi sẽ tặng hắn một nụ cười - không phải để mỉa mai đâu, mà là để cảm ơn đấy! Cảm ơn người đã làm tôi đau khổ để biết yêu thương bản thân mình hơn. Sự bỏ rơi ngày nào giờ lại trở thành chất xúc tác để đứa con gái "sến" như tôi biết học cách mạnh mẽ hơn trên từng đoạn đường đời...
"Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài"...
"Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương" - hồi đó còn tôi nghĩ câu nói này là giáo điều, đầy tính chất "an ủi" và dường như là không tưởng cho những kẻ thất tình. Nhưng, điều kỳ diệu đã đến, quá khứ đã thực sự trôi qua và vết thương kia cũng hoàn toàn lành lặn. Oscar Wilde nói rằng: "Yêu chính mình là khởi đầu cho một mối tình lãng mạn lâu dài"... Đúng thât. Tôi học cách nâng niu, chăm chút, vỗ về bản thân nhiều hơn, hay ít ra cũng không để kẻ khác làm tổn thương trái tim một cách nặng nề khổ sở như nó đã từng.
Người bạn cũ ơi, tôi giờ đây sẽ không còn quá lệ thuộc hay bi quan về tình yêu đôi lứa nữa. Khi nó đến tôi vẫn sẵn sàng đón nhận, vì tôi đã biết tự yêu chính mình. Nếu chẳng may bị thứ tình yêu trai gái kia phản bội thêm một lần nữa thì tôi cũng sẽ không phản bội chính mình. Chắc chắn là như thế!...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em muốn yêu một chàng trai Có thể giả bộ chê bai em con gái gì mà vụng về hậu đậu, nhưng rồi lại xót xa ngồi thổi vào ngón tay bị đứt khi tập gọt hoa quả của em rất lâu... Em à, nếu em muốn yêu, hãy yêu một chàng trai... Có thể cười ầm lên khi thấy em trong bộ dạng bù xù lúc vừa chui...