Lẽ nào vợ tôi có con với người khác?
Tôi chưa bao giờ khẳng định con em sinh ra không phải con tôi. Tôi chỉ nghĩ ngợi lung tung và nói: “Không biết có phải con mình không nữa”, vì khi chúng tôi quan hệ vợ chồng có dùng biện pháp. Trong đơn l.y hô.n em có ghi chúng tôi không có con chung.
Lẽ nào vợ tôi có con với người khác?
Năm nay tôi 34, vợ kém 5 tuổ.i, có một b.é gá.i kháu khỉnh gần tròn 1 tuổ.i. Chúng tôi là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học, làm việc rồi quen nhau. Cuối năm 2010 chúng tôi chính thức là vợ chồng.
Em và tôi quen nhau 2 năm mới tiến đến hôn nhân. Lúc mới quen em, tôi chưa nghĩ nhiều đến việc lập gia đình và không nghĩ sẽ chọn em làm vợ. Tôi không yêu em như những chàng trai cô gái khác, chỉ thấy thương em, thương hại thì đúng hơn. Gia đình biết tôi có bạn gái và hối lập gia đình vì tuổ.i cũng lớn. Thời gian tôi nhận thấy mình không thích hợp với em, tôi và em khác xa nhau về tính tình, tôi chủ động nói lời chia tay nhưng em không đồng ý. Có những lúc tôi xúc phạm đến danh dự của em, hành động thô lỗ như người không có văn hóa nhưng em vẫn chấp nhận và theo đuổi tôi đến cùng.
Trước khi quen em tôi từng suy nghĩ sau này sẽ không bao giờ đán.h phụ nữ, đặc biệt là vợ mình. Tôi không làm được điều này khi sống gần em, tôi thường đán.h em khi nổi nóng. Em hứa sẽ thay đổi tính tình, tôi bỏ qua cho em và thầm nhắc mình không được đối xử như vậy vì em cần được yêu thương và che chở. Hết lần này đến lần khác em hứa và tôi suy nghĩ lại, có lúc nghĩ mình phải xa vì không yêu em, để em tìm người khác thích hợp hơn. Tôi và em có quá nhiều vết xướt sống gần nhau mà như cách xa nghìn trùng.
Em là người tốt, biết yêu thương và giúp đỡ mọi người. Em không đẹp về hình thể và khuôn mặt nhưng điều đó không quan trọng bằng tính tình và con người thật của em. Tôi quyết định cưới, em cũng chấp nhận lấy tôi làm chồng, khi mẹ hỏi “Con có hiểu hết tính tình của nó và chấp nhận được không”, em trả lời hiểu hết và chấp nhận được.
Cưới xong một hai hôm sau chúng tôi vào lại Sài Gòn tiếp tục công việc và lo cho nhau. Một thời gian giữa hai vợ chồng cũng hay xảy ra lục đục, hiếm khi tôi gọi được tiếng “Em ơi” hay “Vợ ơi” với em. Giữa hai vợ chồng ít có thời gian ngồi lại nói chuyện về những khuyết điểm và sai lầm của nhau, em không bao giờ chịu nhận lỗi về việc làm của mình. Chưa một lần em gọi điện về gia đình xin lỗi ba mẹ tôi. Em chử.i tôi những lời đắng cay, chua chát mà tôi chưa thấy một lần em hối hận về điều đó. Em cho rằng do tôi chử.i em trước, em đi so sánh với tôi để hết lần này đến lần khác tôi đán.h em và em lại chử.i tôi.
Nhiều lúc tôi nghĩ em cũng có cái được cái không, tôi cũng vậy, được cái này không được cái kia, em là người biết cố gắng, chịu khó, tằn tiện, biết nghĩ đến tương lai, không đua đòi phấn son quần áo đẹp, rồi tôi nghĩ đến mình và thấy mình cũng giống em. Tôi không rượu chè, thuố.c l.á, cờ bạc, trai gái, lo làm và nghĩ đến tương lai. Tại sao giữa chúng tôi hay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải cái tôi quá lớn trong con người của em và tôi? Em không bao giờ chịu nhịn trong lúc tôi nóng giận, em muốn giành phần thắng về cho mình vì nghĩ nếu nhịn lần sau tôi sẽ tệ hơn, em chử.i tôi những lời chua chát mà tôi không cho phép em làm điều đó.
Buồn đó rồi vui đó, khi biết em có thai, tôi hạnh phúc, lo lắng và suy nghĩ nhiều hơn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng đều dùng biện pháp vì nghĩ kinh tế chưa ổn định và hai vợ chồng hay cãi vã nên từ từ hãy có em bé. Tôi suy nghĩ nhiều nhưng không nói cho em biết suy nghĩ của mình, có lần em nói với tôi em không bao giờ “như vậy” với ai ngoài tôi và tôi tin em. Khi biết em có thai tôi không dám nói nặng lời dù có lúc rất giận, tôi âm thầm lo lắng và chăm sóc cho em, đều đặn đưa em đi khám thai định kỳ. Kết quả khám thai em sinh khó nên phải mổ, tôi càng lo lắng nhiều hơn. Ngày sinh cũng đến, em nhập viện chờ mổ, tôi hồi hộp lo lắng.
Em được bác sĩ đưa vào phòng mổ, tim tôi đậ.p nhanh, hồi hộp. Ngồi đợi tin của em, tôi cầu nguyện và suy nghĩ lung tung, khi thấy tên em xuất hiện trên bảng điện tử tôi mừng đến rơi nước mắt. Tôi được lên phòng gặp con, hạnh phúc và thương em nhiều hơn bao giờ hết. Được gặp con và làm thủ tục nhận con xong, tôi lại trở về phòng chờ, đợi gặp em. Bao nhiêu người đã được gặp vợ của mình còn tôi thì chưa. Một lần nữa tôi lại lo lắng cho em, không ngủ, không ăn uống, chỉ mong được gặp em. Em nhìn tôi và nở một nụ cười, tôi nghĩ mình sẽ làm tất cả để bù đắp lại những gì đã gây ra cho em, muốn tự tay chăm sóc em.
Video đang HOT
Thời gian hồi hộp, lo lắng, cầu nguyện đã qua, cãi vã lục đục lại đến. Tôi cưới em không phải vì vóc dáng xinh đẹp hay khuôn mặt khả ái, vậy tại sao hai chúng tôi hay xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, có phải vì cái tôi quá lớn trong em hay trong tôi? Em muốn thắng tôi, hơn tôi em mới chịu? Còn tôi thì không bao giờ chịu như vậy.
Tôi chưa bao giờ khẳng định con em sinh ra không phải con tôi. Tôi chỉ nghĩ ngợi lung tung và nói: “Không biết có phải con mình không nữa”, vì khi chúng tôi quan hệ vợ chồng có dùng biện pháp, em là người biết, vậy mà có bao giờ em chia sẻ hay nói ra điều đó với tôi. Sinh được hơn một tháng, em chử.i rồi đuổi tôi ra khỏi nhà trong khi có mẹ đẻ của em ngồi đó, bà chỉ biết nhìn tôi mà cười. Hơn một tháng rưỡi em viết đơn l.y hô.n, trong đơn em có ghi chúng tôi không có con chung, tôi đã đọc và ký. Sau này tôi cũng không thấy em cắn rứt lương tâm hay hối hận gì về việc làm của mình.
Gần đây công việc kinh doanh của tôi không thuận lợi, không đủ trả lương cho nhân viên và mặt bằng. Chị hai gọi điện đòi tiề.n lúc trước hai vợ chồng mượn, rồi đứa em dâu sinh đầy tháng tôi cũng không dám liên lạc vì không có tiề.n, phải tự mình xoay lấy mà không nói cho em biết, nghĩ em cũng cực khổ vì con nhiều nên không nói với em điều này. Từ công việc không thuận lợi, vợ chồng không sinh hoạt hay tâm sự gì với nhau, nhìn mặt mày xị ra cả bốn năm ngày nay của em, tôi lôi chuyện quá khứ ra đán.h em, rồi chúng tôi ly thân từ đó.
Tại sao vợ làm giấy khai sinh cho con mà không hỏi ý kiến tôi? Tại sao phía gia đình ngoại đi làm giấy khai sinh cũng không báo cho tôi? Tại sao trong giấy l.y hô.n em viết chúng tôi không có con chung? Những câu hỏi này tôi sẽ để dành mà hỏi tội em mỗi khi bực tức chuyện gì. Cái tôi lo nhất bây giờ là đứ.a b.é lớn lên như thế nào khi không có tôi. Tôi đã nhắn tin cho em nhiều nhưng em không nghe máy và cũng không trả lời tin nhắn.
Trong tôi giờ đây tình thương dành cho em đã vơi đi dần, chỉ còn lại một tí mong manh không biết có kéo được tôi về lại với em không. Tôi xin mượn tựa một bài hát rất thích hát mỗi khi có em “Xin lỗi tình yêu”. Tôi cũng không nghĩ có một ngày tôi viết những dòng tâm sự này để mong có được sự góp ý thật chân thành từ phía độc giả để có quyết định cho cuộc đời mình. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có"
Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được.
Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá".
Tôi viết những dòng này khi đọc đến câu "Thật bất công quá mức" của anh. Nhưng thiết nghĩ dù gì cũng nên tôn trọng và suy nghĩ thật công tâm cho những lý lẽ mà người đàn ông tôi cho rằng "vô cùng ích kỷ" đã viết ra. Thế nên tôi đã quay lại đọc và cố gắng nuốt hết mớ lập luận khiến tôi thấy anh không chỉ ích kỷ, mà còn vô cùng hoang tưởng.
Tôi bỗng dưng thấy sợ hãi nếu một ngày nào đó anh hay ai đó giống anh dùng vẻ ngoài "sang chảnh" và xấp tiề.n "không biết là nhiều đến bao nhiêu" khuyến mãi thêm vẻ hiền lành, đạo mạo và lịch thiệp để theo đuổi tôi hay bất kỳ một cô gái bình thường nào khác.
Và điều khủng khiếp hơn là tôi hay cô gái xấu số nào đó không biết người đàn ông cũng ra dáng phẩm hạnh đó lại là người viết ra những điều mà bất cứ người con gái nào đọc được cũng cảm thấy khin.h b.ỉ.
Anh chỉ mới đi SH, anh mới chỉ đủ hào phóng để tặng một cái thẻ điện thoại 200 nghìn cho người mới quen. Và như những gì tôi nghĩ chắc anh cũng chỉ là một chàng thanh niên trẻ có chút thành công (với điều kiện những thứ mà anh đang có không phải là của ba mẹ hay anh chị anh cho).
Con gái chúng tôi đúng là thích hoa, thích quà. Tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai. Người con gái nào cũng muốn được yêu thương và việc tặng quà không hề có ý nghĩa là bòn rút, hôi của hay tham lam gì cả (Ảnh minh họa)
Nhưng những gì anh có và những điều anh nghĩ làm tôi có cảm tưởng như đang đọc một bài viết của người có tài sản cỡ vài trăm nghìn đô ấy chứ. Xin lỗi, thứ anh có so với nhiều người đàn ông bên ngoài bây giờ tôi gặp chẳng có gì nổi bật hơn, nhưng tư tưởng của anh thì quả thật là "ánh hào quang sáng chói" trong mắt mọi người. Kiểu như ánh đèn pin bình thường nhưng cứ chăm chăm rọi thẳng vào mắt người khác khiến ai cũng sợ chẳng dám nhìn ấy ạ!
Đầu tiên, anh nói là anh tin rằng: "Bạn yêu ai không quan trọng. Quan trọng là bạn yêu người đó trong bao lâu". Có lẽ vì anh nghĩ yêu ai không quan trọng, nên cuộc đời bạn đến nay chỉ gặp những người không ra gì. Một cô gái chỉ vì 200 ngàn để cho anh sờ mó khắp cơ thể thì thái độ và biểu hiện của cô ấy nếu có cố gắng chắc cũng không thanh cao được là bao. Và tôi chắc anh nhìn thấy điều đó nên mới buông lời "tán tỉnh bâng quơ".
Bản thân anh biết người đối diện không hề có nhân phẩm, anh lại tự trêu ghẹo, tự nộp tiề.n để được sờ mó, rồi lại buông lời khinh miệt kiểu như "Đời là thế, ông mày bỏ tí tiề.n ra là lòi mặt chuột ngay". Nói thật, anh nên đổi bút danh đi, nói về dại gái chắc anh là số một rồi đấy.
Ngay từ lúc bắt đầu anh đã tự hạ thấp bản thân mình rồi thì còn trách ai không có đạo đức. Anh biết người ta tham tiề.n mà tự dâng ra, rồi trách sao người ta lại lấy? Vì anh mãi mãi chỉ chăm chăm nhìn vào những người chăm chăm nhìn vào những thứ anh có - dù nó chẳng là gì - nên mãi mãi banh cũng không tìm được cho mình một người yêu đúng nghĩa.
Anh yêu chính anh. Anh cho rằng anh rất cao sang? Anh cho rằng ai vây quanh anh cũng chỉ vì thứ anh đang ve vãn nên sẽ chẳng bao giờ có được một tình yêu thật lòng vì chính anh chẳng bao giờ chân thành cả.
Đàn bà có nhiều hạng đàn bà, đàn ông cũng có nhiều hàng đàn ông. Anh khư khư giữ tiề.n của anh rồi hàng ngày ôm cái suy nghĩ nông cạn của mình và tìm đến với những người không ra gì mà đán.h đồng hết thảy con gái đều xấu xa như vậy. Có bao giờ anh dừng nghĩ rằng bản thân anh có tiề.n không?
Có bao giờ anh thử dẹp cái suy nghĩ hẹp hòi và lối mòn ấy để gặp gỡ và cư xử chân thành với những người khác không? Hay có bao giờ anh ngừng việc lấy tiề.n ra để thử người khác không? Nếu anh chưa từng, và sẽ giữ mãi tư tưởng ấy, thì xin chào mừng anh đến với "hội những người đàn ông hoang tưởng".
Anh nói: "Nhiều em gái tỏ ra thùy mị, dịu dàng lúc mới làm quen. Chúng tôi lại phải sấn tới lên lịch hẹn hò với em gái nhiều hơn nữa. Đồng nghĩa với ví tiề.n của đàn ông theo đó mà cạn vơi. Nếu chỉ chi trả tình phí thông thường thì e rằng đến mùa hoa quýt cũng chẳng xích lại gần hơn được với các em". Chắc anh có thói quen ghi chép và tính toán tình phí để sau khi chia tay ngẫm nghĩ coi vố này anh mất bao nhiêu tiề.n nhỉ? Hay là ghi lại để tính xem thứ anh bung ra với thứ anh nhận lại có song phẳng chưa?
Xin thưa với anh, con gái chúng tôi đúng là thích hoa, thích quà. Tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai. Người con gái nào cũng muốn được yêu thương và việc tặng quà không hề có ý nghĩa là bòn rút, hôi của hay tham lam gì cả. Việc tặng quà cho nhau vào những dịp đặc biệt chỉ là cách để thể hiện tình yêu và giá trị món quà đương nhiên phải nằm trong khả năng kinh tế của anh.
Tôi có bao giờ đòi bạn trai tặng nhẫn, dây chuyền hay đồng hồ quý giá gì đâu dù anh ấy hoàn toàn có khả năng. Mà chắc cũng chỉ có mình anh mới nghĩ ra việc tặng mấy thứ giá trị đó. Vì đơn giản anh chỉ muốn làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì. Anh biết đối với những người ấy chỉ cần bao nhiêu đó thì đã có thể cùng anh lăn lộn trên giường.
Nhưng xin lỗi, không chỉ với tôi mà còn rất rất nhiều cô gái khác nữa, anh thử tặng cái gì đó quý giá hơn nữa rồi đề nghị vào khách sạn với anh thử xem anh có được tặng lại vài cái tát không? Anh nói: "Giá trị của con gái nằm ở việc cô ta được nhận quà gì, giá trị bao nhiêu từ người yêu", thì giá trị của các cô gái vì mấy đồng tiề.n không ngại lên giường với bạn tương đương với cái đồng hồ hay dây chuyền bạn tặng. Còn giá trị của người đàn ông như anh thì hết đếm được rồi, chắc là khoảng "âm vô cực".
Về quan điểm sống và yêu của anh, tôi đọc mà không nhịn được cười. Yêu nhau mà cứ như là đi đán.h giặc ấy nhỉ? Đó không phải là yêu, mà là lợi dụng nhau. Hai người yêu nhau mà mang cái suy nghĩ ấy thôi thì khi nào muốn anh cứ ra ngoài ăn bánh trả tiề.n tôi còn thấy anh có chút gì đó gọi là chấp nhận được đấy.
Đừng có nghĩ ai cũng tham tiề.n của bạn. Tiề.n thì dù là gái hay trai đều thích như nhau cả. Nhưng với một người con gái bình thường thì người đàn ông yêu thương cô ấy thật lòng mới là điều quý giá nhất. Còn những người con gái anh gặp thì có lẽ là "bất thường" giống anh nên tôi không tính.
"Đàn ông cũng chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được" (Ảnh minh họa)
Anh hãy thử một lần nào đó thôi nghĩ về tiề.n của anh mà khách quan đán.h giá một cô gái nào đó và yêu thương cô ấy thật lòng nếu cô ấy đáng được như thế - và đừng đem tiề.n ra để thử lòng ai nữa nhé. Chỉ cần như thế, anh cũng sẽ nhận được một tình yêu ngọt ngào và tuyệt đẹp.
Tôi biết anh đã từng yêu, nhưng trên đường đời ai mà không có lúc vấp ngã. Aạn cũng đâu thể vì những điều không đẹp đẽ trong quá khứ mà co.i thườn.g giá trị của những người thực sự tốt đang hiện diện. Như thế là không công bằng cho họ, và cho cả chính anh vì anh đang tự ngăn cản mình yêu và được yêu.
Cuối cùng, anh khẳng định: "Phụ nữ chỉ được chọn một trong hai. Có tí tình rồi, đàn bà đừng hòng dành được tiề.n của đàn ông nữa". Vậy thì tôi cũng xin nói luôn: "Đàn ông cũng chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém hay sợ bị người khác tham tiề.n của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được".
Đây chỉ là những gì tôi nghĩ. Còn rất nhiều hệ lụy khác từ cách suy nghĩ nông nổi của anh nữa mà bạn Shi Lí Lắc - Tác giả bài viết "Đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy" đã thay nhiều người nói ra rồi. Lời cuối cho bạn, hy vọng anh sớm cải thiện tư tưởng và tìm được cho mình một tình yêu đích thực.
Thân!
Theo VNE
Người thứ ba đừng hi vọng hạnh phúc! Tôi có một cô bạn, yêu người có vợ đã 3 năm. Cô ấy tính ra đã gần 30 tuổ.i, cái tuổ.i mà nếu không lấy chồng thì có thể sẽ bị liệt vào danh sách ế. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều rằng, đừng tin đàn ông có vợ nhưng cô ấy không chịu nghe tôi, cứ dấn thân vào...