Lẽ nào tôi phải bán thân để trả nợ cho ông “sếp già”?
Để thoát khỏi cảnh làm gái k.iếm t.iền, chẳng lẽ tôi phải làm bồ nhí của sếp để trả nợ?
Tôi 23 t.uổi, được gọi là có chút nhan sắc. Vừa ra trường, tôi may mắn đi làm ở một công ty lớn, môi trường làm việc rất chuyên nghiệp, thuận lợi cho việc học hỏi và phát triển bản thân. Sếp của tôi là một người đàn ông trung niên tài giỏi, điềm đạm, dễ mến.
Làm được nửa năm thì gia đình tôi gặp nạn, cần một số t.iền lớn (đối với thiên hạ thì số t.iền đó không quá lớn nhưng với gia đình nông thôn như nhà tôi thì đó là con số khổng lồ). Không còn cách nào khác, theo yêu cầu của gia đình tôi nhận lời cưới một người đàn ông để ông ta cho số t.iền chúng tôi cần.
Khi gặp sếp để xin thôi việc, trước đôi mắt chăm chú, ấm áp và câu hỏi tại sao rất ân cần của sếp khiến tôi òa khóc vì tủi thân, rồi nức nở kể lại mọi chuyện. Sếp nói, tôi không thể vì số t.iền không đáng kể đó mà tự vùi dập cả cuộc đời mình, vứt bỏ mọi cơ hội. Sếp nói sẽ cho tôi vay số t.iền đó, sau này tiếp tục làm việc, nỗ lực thăng tiến, khi nào có sẽ trả. Tôi lại òa khóc, coi sếp là đại ân nhân của mình.
Video đang HOT
Nếu không l.àm t.ình nhân của sếp thì tôi cũng chỉ có cách bán mình cho người khác mới có t.iền (Ảnh minh họa)
Không ngờ mới chưa đầy 8 tháng, sếp đã yêu cầu tôi thanh toán khoản nợ, lấy lý do là ông đang gặp khó khăn. Thực sự có g.iết tôi cũng không thể ra số t.iền đó. Sếp biết vậy mà. Tôi nói, tôi sẽ cố gắng làm thêm, bằng mọi cách để tăng thu nhập, nhưng vẫn chỉ có thể trả dần mỗi tháng một ít. Tôi hứa sẽ cố làm thật tốt để được tăng lương, và sẽ cống hiến cho công ty mãi mãi để trả ơn. Nhưng sếp không đồng ý, nói thời gian vừa qua cũng đủ lâu và ông không tính lãi là đã quá tốt rồi, tôi cần trả hết ngay.
Khi tôi không biết tìm cách nào thì sếp đề nghị tôi trở thành người tình của ông, ông sẽ tính lương cho tôi mỗi tháng 10 triệu đồng, trừ bao giờ hết thì thôi. Tôi nghe mà khuỵu xuống. Con người ân cần, nhân hậu, đại ân nhân của tôi, thoắt một cái biến thành quái vật ăn t.hịt n.gười. Nhưng tôi biết mình chẳng có quyền trách móc hay đ.ánh giá gì sếp. Đúng là ông ấy đã giúp đỡ tôi, không ai ngoài ông ấy giúp đỡ tôi. Và nợ thì phải trả.
Tôi hoàn toàn bế tắc. Nếu không l.àm t.ình nhân của sếp thì tôi cũng chỉ có cách bán mình cho người khác mới có t.iền. Có lẽ sếp biết chắc như vậy khi đưa ra tối hậu thư cho tôi. Lẽ nào để thoát khỏi cảnh bán mình làm gái, tôi phải bán mình làm bồ nhí của sếp sao? Liệu tôi có cách thứ ba nào không?
Theo TPO
Chê con rể kém vì mừng t.uổi bố mẹ có 50 nghìn
Đến ngày hôm nay thì câu chuyện ấy đến tai tôi. Điều đó khiến tôi thất vọng vô cùng về bố mẹ vợ mình.
Năm nay kinh tế kém, hai vợ chồng thưởng Tết cũng không đáng là bao nên hai chúng tôi phải vay mượn thêm t.iền tiêu tết. (ảnh minh họa)
Vì trước giờ tôi luôn coi trọng bố mẹ, nghĩ bố mẹ là người không tính toán, không chi li, không coi trọng vật chất và con nào cũng như nhau. Ai ngờ bố mẹ để ý và để trong lòng hết làm tôi phiền não vô cùng.
Hôm rồi mùng 1 Tết, tôi có đưa các cháu qua nhà bố mẹ vợ chúc Tết. Thì năm nào cũng như năm nào. Mọi năm, tôi mừng t.uổi bố mẹ 100 nghìn mỗi người, đó là chưa kể chuyện mua quà Tết. Nói cho cùng thì đâu cũng vào đó vì ông bà cũng mừng t.uổi các cháu. Nên dù có mừng t.uổi ông bà thì ông bà mừng t.uổi lại cũng chẳng thua thiệt gì. Tôi không tính toán cái chuyện thiệt hơn nhưng câu chuyện là vậy.
Năm nay kinh tế kém, hai vợ chồng thưởng Tết cũng không đáng là bao nên hai chúng tôi phải vay mượn thêm t.iền tiêu tết. Có lẽ, trong số các anh chị em thì chúng tôi là người kinh tế yếu nhất. Hai vợ chồng chỉ làm công việc bình thường, mức thu nhập cũng không cao. Mùng 1 Tết, đưa các cháu tới chúc Tết và mừng t.uổi bà với ông mỗi người 50 nghìn. Thái độ thì không có gì, ông bà còn bảo để t.iền mà tiêu pha, mừng t.uổi làm gì. Nhưng mà, không ngờ sau đó, bà có đi nói chuyện với hàng xóm rằng, con rể út của bà kém, thua xác các anh chị khác. Họ còn mừng t.uổi được bố mẹ những 2 trăm mà anh con rể út lại mừng t.uổi ông bà có 50 nghìn. Tính ra ông bà mừng t.uổi lại các cháu thì nhà tôi lãi, hoặc là cũng chẳng thua thiệt đồng nào.
Mẹ vợ tôi chê con rể kém cư xử vì đằng nào ông bà chả mừng t.uổi các cháu nên không biết dùng nhiều t.iền để lì xì, coi như là lịch sự. Bảo là con rể tính toán không khéo. Thực ra, tôi nào nghĩ cái chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ, mừng t.uổi là thủ tục, 5 chục hay 100 nghìn cũng là tấm lòng cả. Mừng t.uổi để lấy may chứ ai tính là thiệt hơn làm gì. Nếu như tính chuyện thiệt hơn, thua kém thì đúng là ông bà đã quá rồi. Thời đại nào rồi còn chi li vài đồng t.iền mừng t.uổi.
Mấy hôm nay, nghe người ta nói ra nói vào như vậy, tôi chán hẳn. Trước giờ tôi quý bố mẹ vợ lắm, thế mà giờ bố mẹ lại có thái đọ với tôi như vậy, khiến tôi rất phiền lòng. Thế mà trước giờ, tôi luôn lo lắng cho bố mẹ, thi thoảng gọi điện hỏi thăm, rồi lại đưa t.iền cho bố mẹ lo chữa bệnh, hay tẩm bổ mà bố mẹ không nghĩ đến sao. Có vài đồng bạc mà ông bà còn tính toán cả với con cháu. Chả lẽ, cái chuyện anh chị mừng t.uổi nhiều hơn là tình cảm nhiều hơn.
Điều này khiến tôi thất vọng vô cùng. Lần này về nhà vợ chơi, bố mẹ cũng không hỏi han, niềm nở với tôi như trước nữa. Không biết có phải vì chuyện này mà bố mẹ thay đổi không, hay là còn có chuyện gì nữa. Thật tình tôi buồn và mệt mỏi lắm. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Người yêu cũ dù sắp cưới người khác vẫn đeo bám tôi Anh chưa bao giờ hết yêu em, bây giờ vẫn vậy nhưng "cô ấy" có thai và cả đôi bên gia đình ép cưới. ảnh minh họa Tôi và anh là bạn thân rồi yêu nhau ngót nghét gần 10 năm. Trải qua bao nhiêu sóng gió bao nhiêu lần chia tay rồi lại quay đầu hàn gắn nhưng anh vẫn cứ không...