Lẽ nào tôi nợ nhà chồng…
Ngày trước, tôi không biết vì sao mẹ chồng và em chồng lại không có cảm tình với tôi. Bây giờ thì tôi đã biết, nguyên nhân đơn giản chỉ vì họ tự cho họ cái quyền không cần có cảm tình.
Ảnh minh họa
Ngày mới về làm dâu, tôi vẫn còn đơn giản, có sao nói vậy, mẹ chồng tôi kể với mọi người, làm đứa em chồng tôi đứng sau cười thoả mãn: “Con ấy tồ lắm”.
Sau mấy năm trời vâng dạ, không bao giờ dám cãi nửa lời, tôi đã “đóng đinh” trong đầu mẹ chồng tôi một nhận xét mà cứ hễ gặp ai, bà cũng nói ra: “Con vợ thằng Hùng (là tôi) chả biết cái gì, bảo ba cũng ừ, bảo tư cũng gật”. Về sau, mỗi lần có công việc, tôi nhẹ nhàng nêu ý kiến, chọn lựa ngôn từ cẩn trọng, nói năng thưa gửi dè dặt, không chạm tự ái của bất cứ ai thì bà lại đưa ra nhận xét tiếp theo: “Con ấy bây giờ giả dối lắm, nói năng khin khít từng chữ một không ai bắt bẻ được. Gớm, tôi thì nhà quê nhà mùa, cứ đơn giản xuề xoà thôi chứ cái kiểu ấy nhà tôi không theo được”. Tôi nghe thấy hết mà chỉ biết lặng yên, về nhà cứ thở dài sườn sượt.
Nhưng cô em chồng mới gọi là đáng mặt “giặc Ngô”. Cứ hễ sang nhà tôi là chê. Chị dâu sinh mổ, đau mệt, rồi bận bịu cháu nhỏ, ngay cả những ngày cháu ốm nằm viện, cô cũng không được lời hỏi thăm bao giờ, không nhờ cô giúp được việc gì. Nhưng chê bai tôi thì kinh khủng. Mẹ chồng tôi bảo, cô quan tâm đến cháu lắm, cô nhắc nhở mẹ cháu phải sạch sẽ vào, phải gọn gàng lên, tác phong phải nhanh nhẹn lên, thu xếp cho hợp lý. Cô dặn, cho cháu ăn đủ chất, cô bảo uống thuốc thì phải đúng giờ, phải dỗ cháu đừng để cháu uống thuốc xong rồi lại nôn ra. Cô nhắc mẹ cháu tập trung chăm cháu, hôm trước thấy mẹ cháu chăm con ốm vẫn đăng ảnh con lên facebook là cô giận. Cô nhắn lại là mấy nay đi qua thấy cháu lại gầy, mẹ cháu xem lại chế độ dinh dưỡng đi, không biết thì hỏi cô, cô bảo cho…
Mấy nay nghe tiếng bà mẹ chồng bên ấy đang trách em chồng tôi không biết nuôi con, đứa trẻ béo phì mà 12 tháng rồi không lẫy, không ngồi thẳng được, còn mẹ nó đi suốt không chăm con cái, cứ về nhà là lại quát osin không chịu nhồi con ăn. Mẹ chồng tôi bị “chạm nọc”, lại chạy sang nhà “tâm sự” với tôi: “Cô nó giỏi lắm, đảm đang cái gì cũng biết đấy, nhưng mẹ chồng bên ấy quê mùa dốt nát lại hay đồng bóng, làm khổ cô, cô khóc suốt, phải biết thương cô, mẹ cháu phải nhớ mua quà 8/3 cho cô khỏi tủi… Ơ kìa mua thì phải hỏi ý cô xem cô thích gì, chứ mua về không dùng được thì vứt đi à?… Ơ thế mấy nay gọi điện hỏi cô chưa? Khổ, chị dâu chả biết cái gì, việc gì cũng phải nhắc mới làm, nhà người ta thì mẹ chồng, em chồng còn được nhờ chứ nhà này thì…”.
Chê bai trách móc tôi thế, chứ hễ việc gì cũng đến nhà tôi. Em chồng đi học tại chức, mẹ chồng qua xin cho em mấy kỳ học phí. Bố chồng tôi nằm viện, chồng tôi là anh cả phải lo. Tôi hoàn toàn không tính toán đến chuyện chia chác hay tranh chấp gì với em chồng nhưng mẹ chồng tôi thì cứ ráo: “Sau này cái gì cũng của các con”. Nhưng sau hôm bố chồng tôi mất, mẹ chồng tôi dặn kỹ: “Nếu mẹ nằm xuống mà không dặn lại, thì các con cứ nhớ, mẹ rất công bằng, trai gái như nhau, cái nhà này của em một nửa”.
Video đang HOT
Tôi bạc mặt vừa làm việc văn phòng vừa lo buôn bán, vì tôi có cửa hàng tạp hoá trong chợ huyện. Mười năm trời, tôi chu cấp đến khi chồng tôi bảo vệ xong luận án tiến sĩ, thì vợ chồng gắng gượng chuyển nhà ra thành phố cho con cái có cơ hội học hành. Vốn liếng khó khăn, tôi dự định bán ngôi nhà dưới quê đi để góp lại mua chung cư thì mẹ chồng tôi dợm: “Để bán rẻ cho cô nó với, có thương cô nó không? Đi làm dâu ở chung ở đụng, mẹ chồng hành hạ”. Tôi không hiểu mẹ chồng tôi gọi thế nào là bán rẻ, cả ngôi nhà trị giá tỷ bạc chỉ bán có 500 triệu mà em chồng còn nợ 3 năm nay chưa trả được đồng nào. Tôi nhắc em chồng thì mẹ chồng hét lên: “Tao cắn lưỡi chết ngay bây giờ đấy, cho chúng mày bán nhà tao đi mà lấy tiền chứ, đừng đòi con tao nữa”. Chồng tôi thì tốt tính, xuề xoà, thực lòng anh thương tôi nhưng cũng không nói được mẹ và em. Mà chính tôi cũng không muốn đẩy chồng mình vào thế bí, mâu thuẫn với gia đình bên nội.
Tôi nghe người ta bảo, con dâu là người mà kiếp trước đã nợ nhà chồng. Không biết, món nợ của tôi lớn đến đâu và trả đến đâu rồi…
Theo Dân Trí
Em chồng dựng chuyện làm tôi khốn đốn từ nhà đến công ty
Em chồng còn dựng chuyện nói tôi hay bị chồng đánh vì dám lên mặt dạy đời chồng, ăn ở dơ bẩn, thiếu trách nhiệm với con cái...
Vợ chồng tôi từ khi cưới đã chuyển lên thành phố sống cho tiện việc đi làm. Một tuần, chúng tôi lại dẫn con về chơi với ông bà nội. Nhà chồng tôi ở quê nhưng cũng thuộc diện khá giả, nhà cửa ổn định.
Vì ở riêng nên cuộc sống của tôi khá thoải mái. Mẹ chồng tôi tâm lý, tuần nào cũng đưa lên không biết bao thứ rau, trứng, cá đồng ở nhà nuôi. Mỗi tuần về, tôi cũng hay mua quà cho mọi người. Khi thì cái áo mới cho em chồng, khi thì thang thuốc bổ cho mẹ chồng, khi thì vài lạng trà ngon cho bố. Vì thế, mối quan hệ của tôi với mọi người rất tốt.
Mọi chuyện chỉ đảo tung lên khi em chồng tôi chuyển lên sống và làm cùng công ty với tôi.
Chẳng là em ấy tốt nghiệp đại học xong thì xin không được việc theo đúng chuyên nghành. Thấy trong công ty còn thiếu một chân kế toán, tôi mới cố xin cho em ấy vào làm. Em chồng tôi mừng lắm, cứ rối rít cảm ơn.
Những ngày đầu, em chồng tôi đi đi về về. Nhưng được 1 tháng thì mẹ chồng bảo tôi cho em ở lại vì đi lại xa quá. Tôi không vui lắm nhưng cũng đồng ý.
Ảnh minh họa
Dọn lên ở chung, ngày hai chị em đi làm cùng. Thời gian đầu cũng tạm ổn. Nhưng càng sống lâu, tôi càng ngán tận cổ cô em chồng lười biếng, ham ăn, lại nhiều chuyện.
Em ấy gần như không giúp tôi bất cứ chuyện gì. Đi làm về, tôi quay cuồng với con cái, nấu nướng, giặt giũ. Còn em ấy thì nằm trên phòng xem phim hoặc vi vu đi chơi. Đợi khi tôi dọn cơm, em ấy mới xuống. Đến quần áo, em ấy cũng không chịu bỏ vào máy giặt giúp tôi, cứ vứt lung tung trong nhà tắm, nhìn bừa bộn không sao chịu nổi.
Nhiều khi, bận quá, tôi nhờ em ấy trông cháu giúp thì em ấy nhăn nhó. Chơi cùng cháu được 5-10 phút là nạt nộ, đánh mông cháu. Xót con, tôi lại vừa tự trông, vừa nấu nướng, dọn dẹp.
Tôi nói với chồng, anh cũng góp ý nhiều lần. Nhưng đâu lại vào đó. Thậm chí, có lần em chồng còn gọi điện khóc lóc kể tội tôi với mẹ chồng. Em ấy nói tôi khó khăn, bắt bẻ em ấy. Rồi em ấy đòi dọn về. Mẹ chồng tôi tin con gái nên lại mắng tôi. Ức chế không để đâu cho hết. Lắm lúc chỉ mong em ấy dọn đi thật đi cho rồi.
Đó là chưa kể em chồng thường xuyên nói xấu tôi trong công ty. Tôi là tổ trưởng, quản lý gần 20 nhân viên cấp dưới. Em chồng làm khác tổ, nhưng cứ tìm cách đến tổ tôi chơi.
Rồi em ấy bắt đầu làm quen thân với vài người và kể xấu về tôi. Tôi chẳng biết gì, cho đến khi một chị đồng nghiệp lên tiếng, bảo tôi cẩn thận với em chồng.
Ảnh minh họa
Hóa ra, em chồng thấy tôi được cấp trên ưu ái nên ganh ghét. Em ấy nói tôi xấu tính, lươn lẹo, mồm miệng lanh lẹn nhưng xảo trá... Em nói tôi sống ở nhà chồng chẳng ai ưa vì kiêu căng, lúc nào cũng cho mình đúng. Em dựng chuyện nói tôi hay bị chồng đánh vì dám lên mặt dạy đời chồng, ăn ở dơ bẩn, thiếu trách nhiệm với con cái...
Nói chung, em biến tôi thành người vô cùng xấu xa, xấu đến mức không còn gì để nói tới nữa trong mắt mọi người. Cũng may nhưng chị em trong tổ đã quá hiểu tôi nên chẳng ai tin những lời em chồng tôi nói. Nhưng những người ở tổ khác thì bắt đầu tin. Họ khen em chồng tôi ngây thơ, dễ thương. Còn nói tôi chảnh chọe, ỷ có sếp quan tâm nên khinh thường người khác... Mấy lời đó đến tai sếp, anh ấy gọi tôi lên làm việc khiến tôi càng thêm bực bội cô em chồng mình.
Hỏi thẳng em chồng thì em ấy thủng thẳng nói chỉ nói sự thật. Trời ạ, sự thật là em ấy đang muốn leo lên vị trí của tôi thì có. Giờ tôi phải làm gì để em chồng tự giác rút lui khỏi công ty đây? Nếu em ấy còn ở lại, phá bĩnh thì chắc tôi không trụ lại được mất.
Theo Netnews
Uất nghẹn vì bố mẹ chồng bắt góp tiền 'khủng' mua nhà cho em chồng Huyền nghẹn ngào thốt lên với chồng: 'Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?'. Huyền và Thiện đều là người tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại làm...