Lẽ nào anh không thể ở bên tôi!
Nếu yêu tôi nhiều như vậy lẽ nào anh không thể bên tôi, anh đâu có lỗi!
Tôi từng yêu một người ở Tuyên Quang sau đó chúng tôi chia tay vì người ấy quá đa tình. Một thời gian tưởng chừng tôi không thể quên nhưng tình cờ quen một người nhìn rất trẻ con, cũng hay cười nói giống người cũ, lại cùng quê với anh. Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là thay thế hình bóng người cũ nhưng thời gian trôi đi, tình cảm của anh dành cho tôi thật lòng, quan tâm tôi như thể chưa bao giờ có ai làm được như vậy.
Khoảng thời gian yêu nhau chỉ kéo dài 6 tháng nhưng rất nhiều kỷ niệm. Tôi cám ơn người ấy rất nhiều, anh đã mang đến cho tôi một cuộc sống mới, một tình yêu thật sự. Anh gọi tôi là “Kún”, chưa có người nào gọi tôi dễ thương như vậy. Tôi quen anh tại một nhà hàng vì anh là đầu bếp mới làm ở đó, còn tôi đang nghỉ hè đi tìm việc làm thêm để bắt đầu năm học mới. Rồi có những buổi đi hẹn hò, đi làm về muộn anh lại đi bộ cùng tôi và đưa tôi về. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, rồi những lần đi chơi cùng anh, anh rất lo lắng và hỏi tôi ăn gì. Tôi và anh đều thích ăn vịt nướng, đi bigc chơi, chợ sinh viên nữa, đám cưới bạn anh cũng rủ tôi đi cùng. Noel tôi cảm thấy là một ngày tràn ngập niềm vui. Ngày nào tôi và anh cũng nói chuyện dù xa nhau, trời rét anh vẫn thức đến 1-2 giờ sáng để nói chuyện với tôi. Vì anh sợ tôi giận anh, còn rất nhiều kỷ niệm khiến một đứa như tôi không thể quên đi. Vì tôi nhận ra mình yêu anh rất nhiều, lẽ nào vì điều đó mà anh khác một chút tôi biết là anh có chuyện. Tôi đã đi tìm sự thật và biết anh vô sinh. Anh ôm tôi khóc, tôi cũng vậy!
Tại sao ông trời không cho tôi được ở bên người tôi yêu (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng dù thế nào tôi vẫn chấp nhận anh, tôi không muốn mất anh. Trước kia chúng tôi đã hứa hẹn chờ tôi ra trường sẽ cưới, giờ đây tôi rất buồn. Dù thời gian xa nhau đã vài tháng, tôi không thể yêu người khác vì tình cảm của tôi dành cho anh vẫn không thể quên. Tôi thầm ngưỡng mộ một con người như vậy, anh chỉ cho tôi biết việc nào sai và sau này không được làm thế. Tôi rất nghe lời anh, anh bảo tôi để tóc dài vì vậy mà tôi cố nuôi và không cắt. Bởi tóc tôi ngắn mà. Nhưng tại sao ông trời không cho tôi được như ý, không cho tôi được ở bên người tôi yêu.
Các bạn nghĩ tôi nên làm thế nào để tốt hơn đây, thật sự trong thâm tâm tôi vẫn cần có anh, chỉ vậy là đủ. Dù biết cuộc sống sau này không con cái tôi vẫn cam lòng. Đối với người khác chắc tôi không bao giờ cầu xin tình cảm, còn anh thì khác. Liệu anh có hiểu cho tôi không, anh sợ tôi sau này sẽ khổ. Thật sự tôi không muốn xa anh, nhắn tin, gọi điện anh trước thì anh nhắn tin lại, giờ anh không trả lời. Anh muốn tôi quên anh đi, làm sao quên được chứ.
Nếu biết trước thế này thì tôi nghĩ trước kia anh đừng tốt với tôi như vậy. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên nên làm thế nào? Nên xa anh không? Tôi nghe bài nhạc chờ anh cài “Gọi tên em trong đêm” mà cảm thấy buồn. Vì nếu yêu tôi nhiều như vậy lẽ nào anh không thể bên tôi, anh đâu có lỗi!
Theo VNE
Tôi đã chán ngấy chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. (ảnh minh họa)
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Đau lòng bạn trai lợi dụng gái để có tiền Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...