Lễ hội Carnival cho chó ở Brazil
Hàng năm, những con chó ở Rio (Brazil) sẽ được hóa trang bằng những trang phục sặc sỡ để diễu hành trong lễ hội chó trên phố.
Đây được coi là một lễ hội chó lớn nhất trên thế giới. Lễ hội này sẽ được tổ chức trên đường phố với tràn ngập màu sắc, âm nhạc, những điệu nhảy và cả những chú chó đáng yêu.
Lễ hội có tên là Blocao (trong tiếng Brazil đã được chơi chữ có nghĩa là lễ hội dành cho chó) được tổ chức với sự có mặt của hơn 100 chú chó và chủ nhân của chúng. Họ sẽ cùng nhau diễu hành để gây sự chú ý của mọi người. Đây là một trong hơn 500 lễ hội đường phố có thể gây tắc nghẽn giao thông ở Brazil.
Chủ sẽ cùng nhau xuống phố với những con vật 4 chân trong các trang phục rực rỡ sắc màu. Chú chó này được chủ “phối” cho bộ trang phục màu vàng sáng bóng cùng với bờm hai con ong xinh xắn trên đầu.
Hai người bạn đáng yêu Maltese và Golden Retriever tỏ vẻ rất hạnh phúc trong trang phục màu hồng và được rất nhiều người chụp ảnh trong lễ hội này.
Một “cô bọ rùa” dễ thương.
Chú chó pug này trông thật điệu đà với chiếc váy tutu màu vàng viền đỏ.
Video đang HOT
Một cô chó được chủ nhân bế trên tay để chụp ảnh.
Tham gia lễ hội này là những con chó đáng yêu. Con chó này được chủ nhân chọn cho trang phục của một siêu nhân.
Một trong những người tham gia lễ hội này là cô Ninna Mandin. Cô đã trở thành người tham gia các phong trào bảo vệ động vật ở Brazil sau khi đoạn video quay cảnh hai con chó Gucci và Victoria bị lạm dụng đã gây được sự chú ý rộng rãi hồi đầu tháng này.
Video đã bí mật quay được cảnh chồng chưa cưới đánh đập hai chú chó của cô thậm tệ. Ngay sau đó cô quyết định hủy hôn với người đàn ông này để bảo vệ những con vật nuôi yêu quý.
Chú chó Gucci đang đứng cạnh chủ nhân của mình trong lễ hội. Chủ nhân của chú chó này thậm chí còn có cả hình xăm một con chó đáng yêu trên bắp chân.
Một con chó đáng yêu khác được thắt nơ đỏ có các chấm bi sặc sỡ một cách rất cẩn thận.
Hai con chó Maltese ăn mặc như những con chuột Mickey được chủ nhân cho đi diễu hành bằng xe đẩy.
Gucci và Victoria thì lại được ăn mặc như những chú hề.
Những con vật được diện trang phục đáng yêu để trình diễn ở Rio de Janiero, Brazil.
Theo Danviet
Anh đuổi vợ như xua 1 con chó
Sống khó khăn, từ thạc sĩ tài chính, mình phải ra chợ bán hàng. Mình chỉ nói: 'Em nhịn lâu lắm rồi đấy!' vậy mà anh bạt tai, bóp cổ rồi lôi cu Tý đi.
ảnh minh họa
Đàn ông mà, ngay cả khi mình vẫn khỏe mạnh, cố gắng bươn chải để lo từng đồng cho cuộc sống nhưng cũng vẫn bị khinh ghét. Họ chỉ coi mình như cái công cụ, bàn đạp vững chắc để vững bước trên con đường đến danh vọng thôi.
Mình cũng có bằng thạc sĩ, bằng đỏ hẳn hoi, con nhà gia giáo, bố mẹ cũng không thiếu thốn gì, yêu thương, thậm chí say mê chồng, bằng mọi cách để lấy được nhau. Yêu 5 năm, chăm sóc, yêu thương đủ cả, chẳng có gì lăn tăn hay hối hận. Rồi học xong, mình đi làm trước, lương cũng cao, công việc tốt. Chúng mình tính đến chuyện lấy nhau và bố mẹ không cấm cản nữa, thậm chí yêu thương, chăm lo cho từng chút.
Rồi chúng mình cũng lấy được nhau. Mình vẫn đi làm, anh đi học, cuộc sống ngọt ngào không lo nghĩ. Khi đã dần có chỗ đứng trong công ty, mình có bầu cu Tý. Mình ốm yếu, nghén ngẩm, dọa sảy đủ cả. Vì mãi mới có nên mọi người giữ lắm. Bố thương mình đi làm vất vả, lại hay ốm nên bảo mình nghỉ ở nhà. Ừ thì hy sinh một chút để con mình khỏe mạnh, thế là mình xin nghỉ không lương với bao hứa hẹn thăng chức của công ty.
Mình thấy cũng bình thường, chẳng lo gì cả vì đã có mọi người rồi. Lúc đó mình đã 24 tuổi, chín chắn rồi nhưng vẫn ỷ lại vào bố mẹ quá. Mình sinh cu Tý trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của mọi người, của bản thân, cuộc sống vẫn vô lo, vô nghĩ. Khi con được 10 tháng thì mình nghĩ đến việc đi làm. Thế nhưng, chuẩn bị đi làm lại thì có bầu cu Bo. Mình đành nghỉ để chăm con, chăm chồng.
Lúc đó, anh đã ra trường và có công việc ổn định, tương lai đầy hứa hẹn. Mình vô tình thành người ăn bám nhưng cũng vô tư vì nghĩ, chồng yêu thương mình mà. Nhìn hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn, mình đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Rồi nhiều chuyện xảy ra, toàn chuyện lớn, mình phải tự lo và không nói với với ai cả, tình mình vốn thế mà. Thạc sĩ tài chính, bây giờ phải ra chợ bán hàng nhưng mình cũng thấy bình thường vì thời thế nó vậy, không có tiền, không chỗ dựa thì ai cho đi làm. Mình đành ra chợ bán hàng, kiếm tiền nuôi con vậy. Mình vẫn hạnh phúc vì tuy vất vả nhưng vẫn được chồng yêu và thật ra mình cũng ngoan lắm, chẳng bao giờ to tiếng hay cãi lại chứ làm gì dám nói láo với chồng. Mình cũng chẳng bao giờ trách chồng vô tâm, vô trách nhiệm với vợ con vì thật ra mình nghĩ chăm con, chăm chồng là việc của mình nên chồng không phải làm gì cả.
Mình nghĩ, chịu khó một tí để mọi người cùng vui vẻ thì có sao đâu. Mình vẫn cứ vô tư như thế cho đến ngày hôm nay, mọi thứ dồn nén tự nhiên lại nổ bung ra. Mình cũng nóng nảy, chỉ nói đúng một câu: "Em cũng nhịn lâu lắm rồi đấy!". Mình có nói gì sai không? Khi ai cũng có lúc bực bội và nhất là khi không phải lỗi của mình nhưng cứ lôi mình ra nói và tỏ sự khó chịu, mình không phải là đá. Mình nói ra, xong thì thôi nhưng chồng lại cho là láo và hai cái bạt tai đầu tiên trong đời, mọi sự vỡ vụn.
Cu Tý khóc váng lên nhưng chồng vẫn lôi con đi. Mình đi tìm chồng, muốn đưa con về cho nó đỡ sợ. Anh lại đánh mình một trận nữa, vặn tay và bóp cổ, chửi mắng, đuổi đi như một con chó đang tha thiết muốn theo chủ. Chẳng còn gì nữa, buồn đau, vỡ nát hết nhưng không khóc được vì sợ cu Tý khóc theo.
28 năm sống trên đời, mình chưa bị ai quát mắng chứ đừng nói là bị đánh. Bố mà biết chắc sẽ đau lòng lắm. Nhưng mình được cái ít than vãn, chẳng ai biết chuyện gì. Mình yêu chồng quá nên mọi chuyện đều quá nhu nhược, đến mức chồng bảo không muốn nhìn thấy mình nữa mình thấy cũng dễ thôi. Nhưng mình còn bố mẹ, hai đứa con yêu, còn gia đình nữa, đành phải trơ mặt vậy chứ biết làm sao. Mình bây giờ có thiết gì bản thân nữa đâu. Người đi rồi thì thôi chứ người ở lại phải mất công làm những gì mình còn dang dở, thế sao được. Mình còn trách nhiệm, nghĩa vụ của mình mà.
Mình coi đây như dấu mốc buồn, tự biết, gặm nhấm và vượt qua, giống như ngày trước bố dạy bơi ý, cứ vứt ra giữa sông, vài lần là biết bơi ngay. Cuộc sống cũng thế, cứ phải lăn xả vào, nhận nhiều sự tàn nhẫn mới tốt lên được. Đau thì đau thật nhưng mình vẫn yêu chồng lắm, chẳng gì thay thế được. Nhưng chắc chồng không thế. Anh có công việc, có những mối quan hệ khác và chẳng hơi sức đâu mà nghĩ đến vợ già, xấu, thất nghiệp, ăn bám, nhu nhược ở nhà. Bây giờ anh xứng đáng có một người phụ nữ khác tốt hơn vợ mình.
Mình thì sao cũng được, chỉ mong anh không bỏ con thôi, cứ sống với nhau để con được đủ đầy. Chắc mình cũng phải cố sống đến 30 năm nữa thôi cũng được. Con cái vững chắc rồi thì mình cũng muốn theo ông bà, chứ sống mãi trong sự khó chịu, ghẻ lạnh của chồng thì cũng mệt cho cả hai. Mà thật ra, mình cũng đâu đến mức tồi tệ, xấu xa mà lại bị chồng chửi "khốn nạn", đuổi như một con chó, lại cũng chẳng muốn nhìn mặt nữa. Vậy sao không nói thế từ trước? Mình không đáng để được yêu thương sao?
Theo VNE
Ăn thịt chó, hãy coi chừng Mặc nắng mưa, ruồi nhặng, bụi đường mù mịt, các sạp thịt chó tại khu vực đường Phạm Văn Hai, chợ Xóm Mới (TP.HCM)... vẫn ngày ngày phơi ra hè phố. Ảnh minh họa Tại những nơi này, người ta bán chó tươi, chó chết ươn lẫn lộn. Người ghiền thì ghé vào. Người không chịu nổi thì bịt mũi, nhăn mặt... Chợ...