Lễ Giáng sinh đã bóc trần vỏ bọc ngoan hiền của chồng
Trang trí cây thông Noel xong, hai mẹ con ngồi đợi bố về, nhưng mãi chẳng thấy bố đâu. Tôi đành phải nói dối con rằng bố đang bận công việc nên không về sớm được.
Chồng tôi không rượu chè cờ bạc, tụ tập nhậu nhẹt với bạn bè. Với anh sau những giờ làm việc thì bình yên nhất là được ở bên gia đình. Thỉnh thoảng anh về muộn cũng luôn báo cáo cho vợ và về nhà đúng giờ đã hẹn. Vậy nên tôi tin tưởng ở chồng tuyệt đối, hoàn toàn.
Vào ngày lễ Giáng sinh cũng là ngày sinh nhật con. Tôi dặn chồng chủ động về sớm để tổ chức sinh nhật và đưa con đi chơi. Đứa con 3 tuổi của tôi háo hức lắm vì con không biết rằng năm nào bố cũng đóng vai ông già Noel đến tận nhà tặng quà. Con vẫn tin rằng có ông già Noel thật trên đời này. Cả ngày con đã hồi hộp mong chờ đến tối để được nhận món quà từ ông già Noel.
Tôi cũng bận trông nom cửa hàng riêng, trước đó mấy ngày tôi không có thời gian chuẩn bị quà cho con trước. Biết chồng về muộn nên tôi tranh thủ vào siêu thị mua cho con mấy món quà con ước từ hôm trước.
Khi tôi đang loay hoay chọn mua đồ cho con với một số vật dụng để trang trí nhà thì bất chợt tôi nghe giọng của chồng ngay gần đó. Ở góc bên kia có một cô gái xinh đẹp đứng tạo dáng cho chồng tôi chụp ảnh. Nhìn họ ríu rít hạnh phúc như một đôi yêu nhau nồng thắm. Có lẽ cô ấy vẫn còn đang là sinh viên, gương mặt còn trẻ lắm. Tôi bàng hoàng run rẩy, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tôi lấy máy bấm gọi số điện thoại của chồng. Anh nhìn thấy vợ gọi thì tắt máy không thèm nghe. Họ tiếp tục vui vẻ với nhau mà không hay biết rằng tôi đã nhìn thấy hết. Tôi biết anh đang bận vui với nhân tình nên tôi không làm phiền anh nữa.
Video đang HOT
Tôi đi về đóng cửa hàng sớm để trở về nhà với con. Nghĩ đến con trai bé bỏng ở nhà đợi bố mẹ về tôi rơi nước mắt. Năm nay con chẳng còn được đón Giáng sinh ấm áp hạnh phúc có đầy đủ bố mẹ nữa. Nhìn cách anh quan tâm cô gái trẻ, có lẽ họ đã qua lại với nhau được một thời gian dài.
Tôi cố gắng nén nỗi đau, cố gắng cùng con trang trí cây thông Noel. Nhìn con vui vẻ, chạy lăng xăng đi lại mà quặn lòng. Tôi cố gắng kìm lại nhưng nước mắt đã rơi tự lúc nào. Con có hỏi thì cũng chỉ dám bảo là bụi rơi vào nên chảy nước mắt. Trang trí cây thông Noel xong, hai mẹ con ngồi đợi bố về, nhưng mãi chẳng thấy bố đâu. Tôi đành phải nói dối con rằng bố đang bận công việc nên không về sớm được. Với lại năm nay ông già Noel có một chú tuần lộc bị thương nên không thể đến sớm với con.
Tôi bảo con cứ thổi bánh và ước trước. Rồi bố sẽ trở về và ông già Noel sẽ tặng món quà như con mong muốn. Nhìn ánh mắt con rạng rỡ niềm vui, tôi lại thấy căm hận chồng. Tôi bấm gọi một lần nữa nhưng điện thoại anh tắt máy. Có lẽ anh còn phải đưa nhân tình đi chơi lễ Giáng sinh ở nhiều chỗ khác nữa.
Trước khi con ngủ lịm đi trong vòng tay tôi vẫn còn nói với theo: “Bao giờ ông già Noel đến thì mẹ gọi con dậy nhé, với lại con muốn được bố chúc sinh nhật con”. Tôi cố gắng mỉm cười, gật đầu với con mà lòng đau đớn.
Tối muộn chồng tôi trở về nhà, anh ngỡ ngàng vì cây thông đã được trang trí. Bánh sinh nhật của con cũng được cắt.
Nhìn vẻ mặt tôi anh sà ngay đến bên cạnh để xin lỗi nhưng tôi chỉ im lặng. Nhìn khuôn mặt của chồng tôi lại thấy khó chịu. Tôi thấy đau đớn khi anh lại giả tạo với vợ con. Anh đi cặp với cô gái trẻ măng còn anh đáng tuổi cha, chú. Anh không biết rằng con đã mong anh về đến nhường nào.
Nhìn mắt tôi đỏ hoe, anh cố gặng hỏi xem đã có điều gì xảy ra nhưng tôi im lặng. Mặc dù tôi rất muốn hét vào mặt anh tất cả những sự thật tôi đã nhìn thấy nhưng tôi thấy ghê tởm anh. Ghê tởm một người chồng giả dối, đang cố đóng vai hạnh phúc trong gia đình. Ghê tởm người cha luôn dạy con những điều hay lẽ phải nhưng lại làm những chuyện xấu xa sau lưng gia đình. Tôi ghê tởm hai con người đó nhưng tôi không muốn làm lớn chuyện bây giờ.
Tôi sẽ tìm hiểu mọi chuyện thật kĩ trước khi anh phát hiện ra tôi biết mọi chuyện. Tôi biết sẽ rất khó khăn cho con khi phải lựa chọn một trong hai người. Nhưng làm sao tôi có thể sống mãi như một con lừa được. Rồi anh sẽ phải hối hận vì tự tay anh hất đổ hạnh phúc của mình, sẽ chẳng có hạnh phúc nào thực sự tồn tại được trong sự lừa dối trơ tráo như vậy. Tôi sẽ chờ ngày anh trắng mắt vì sự phản bội, nhẫn tâm này.
Theo Blogtamsu
Chồng phủ đầu tôi để chối tội lăng nhăng
Vì sợ con không cha, tôi không nỡ li dị nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn lại cãi nhau thêm lần nào nữa. Mọi người đọc những dòng này hãy cho tôi một giải pháp, một lời khuyên kịp thời chứ không tôi chết mất.
Tôi năm nay 38 tuổi, có 2 bé gái 8 và 9 tuổi, vừa sinh một bé trai 2 tháng tuổi. Chồng tôi năm nay 49 tuổi, là tài xế. Chồng tôi đã có vợ và 2 con trước khi gặp tôi. Tôi lấy anh ấy vì anh ấy đã nuôi Ba tôi bệnh trong suốt một thời gian dài khi tình cờ biết nhau do tôi hay đi xe của anh ấy để đưa Ba tôi đi khám bệnh. Khi Ba tôi mất cũng là lúc tôi về làm vợ anh ấy mà không qua tìm hiểu hay đi chơi riêng ngày nào. Ở nhà đã từ tôi vì tôi trẻ đẹp lại hiền lành (theo nhận xét của mọi người) sẽ không hợp với anh, người vừa già vừa xấu, lại có vợ và 2 con, được mệnh danh là HẢI LẦY ở đoàn xe anh đang chạy (Thuận Thảo). Lúc lấy anh, tôi không bận tâm anh như thế nào và không hề hiểu chữ LẦY là gì. Tôi chỉ biết mình lấy để trả ơn anh.
Tôi đắn đo suy nghĩ nhiều lắm, rằng nếu sau này anh có nhiều tật xấu đến mấy tôi cũng cam chịu vì anh đã quá cực khổ khi về nhà tôi nuôi Ba tôi từ ăn uống, dọn vệ sinh (Ba tôi bị liệt, phải tiểu tiện một chỗ không kiểm soát được, lại lở loét nhiều). Không ngờ suy nghĩ đó đã làm khổ tôi đến bây giờ và giờ đây đã quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi quá ức chế vì anh luôn phủ đầu để chạy tội của mình
Ngày đầu tiên về sống chung với anh tôi đã nhận ra anh là người thô lỗ, vũ phu. Chỉ vì tính tôi hay nhõng nhẽo, giận hờn vu vơ, tôi không chịu ăn cơm, thế là anh đòi đá mâm cơm (tôi và anh mướn phòng trọ ở riêng), tôi sững sờ và khóc rất nhiều. Khi còn con gái, tôi là người rất khó tính: không chịu con trai đa tình, nhậu nhẹt, chửi thề, vũ phu đánh vợ... Vì thế, tôi không hề có người yêu, nhìn ai đến với tôi, tôi cũng không đồng ý và có ý định đi tu vì tôi là phật tử rất hay đi chùa. Sau lần đó 2 ngày, tôi mới bớt bàng hoàng và tự an ủi mình anh ấy rất có hiếu với Ba của mình. Và rồi anh liên tục nhậu với bạn, chửi thề, tôi có góp ý thì anh bớt nhậu, không dám chửi thề trước mặt tôi, không hút thuốc vì tôi đang mang thai... Lấy anh, tôi phải lấy hết tiền của mình dành dụm trả nợ cho anh vì nghe anh nói vợ cũ của anh cờ bạc nên gia đình anh thiếu nhiều tiền. Tôi mang bụng bầu đi trả nợ khắp nơi và nuôi 2 con của anh, một đứa học lớp 10, đứa lớp 11.
Sau khi sinh đứa con đầu lòng, vợ chồng tôi về nhà mẹ tôi ở vì nhà tôi rộng, gia đình đi Mỹ hết chỉ còn Mẹ và vợ chồng một người anh ở. Anh về ở cảm thấy tù túng kiếm chuyện hoài nên tôi lại ra ngoài ở trọ. Tôi theo anh ở trọ hết chỗ này đến chỗ khác, dọn nhà đến nay là 9 lần rồi, sinh thằng Cu nhỏ này tôi lại dọn về Mẹ vì anh trai tôi vừa mất, Mẹ ở nhà 1 mình rộng thênh thang không ai chăm sóc vì Mẹ bị bệnh lại gần 80 tuổi.
Cách đây 3 năm tôi bắt đầu phát hiện anh lăng nhăng bên ngoài khi nghe nhiều người nói nhưng quả thật tôi không phát hiện được gì qua điện thoại, cũng không hề thấy 1 giọng nữ nào điện thoại cho anh hoặc anh lén lút nghe điện thoại... Tôi đã cho qua nhưng hầu như sống lạnh nhạt với anh. Chịu không nổi, anh xin tôi cho anh làm lại từ đầu, rằng anh sẽ bỏ bớt tật xấu. Tôi đã nghĩ lại vì thấy anh tiến bộ nhiều: anh đem tiền về đều hàng tháng cho tôi, về nhà là dọn dẹp nấu ăn, không nhậu nhẹt. Vậy mà được gần 2 năm, khi anh chạy xe hợp đồng đi du lịch phải thường xuyên đi xa vài ngày thì anh bắt đầu thay đổi: nhậu nhiều, cãi nhau với tôi bắt đầu chửi thề, xưng hô mày tao nữa chứ. Điện thoại bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện những tin nhắn không đầu không đuôi, tôi điện thoại lại đều là giọng phụ nữ. Những lần như vậy anh đều gọi lại cho người ta bảo là người ta gọi nhầm số nhưng những số đó đều có lưu tên, khi thì tên viết tắt, khi thì tên đàn ông. Tôi gặng hỏi thì anh chửi, la hét phủ đầu rằng tôi ghen bóng gió, rằng mai mốt đừng xem điện thoại của anh nữa.. mà không lần nào anh chịu nhận mình có lỗi. Tôi uất ức vô cùng, lần nào cuối cùng rồi cũng như tôi sai, anh đúng, mà làm lớn chuyện thì tôi sĩ diện với hàng xóm xung quanh.
Anh rất hay, đi thì thôi, về nhà là điện thoại bỏ lung tung không giống những người có bồ, không bao giờ lén nghe và gọi điện thoại. Những ngày tôi ở cữ, anh không chạy xe nuôi tôi, ngày đi chợ nhiều lần và cũng thỉnh thoảng đi nhậu với bạn bè nhưng nhanh lại về. Anh vừa đi xe lại gần tháng nay và thường đi Đà lạt, Nha trang, Vũng tàu; 3, 4 hôm là chuyện thường. Từ xưa đến giờ, đi xa anh thường chủ động gọi về nhà ngày mấy lần, còn ở nhà thì điện thoại cho anh bất kỳ lúc nào anh cũng nghe máy, không bao giờ khóa máy.
Mới hôm qua đây, tình cờ điện thoại của anh có tin nhắn nhắn đến với tên lưu là Ăngoc. Tôi mở ra xem thì thấy nội dung: "anh về Sài Gòn chưa?". Tôi điện thoại lại thì đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ. Anh lấy điện thoại gọi lại ngay nói là "chị nhầm số rồi, tôi là Hải - bạn của anh Ngọc chồng chị". Bên kia nhắn tin lại: "xin lỗi chú, tôi nhầm số". Vì sợ mẹ biết chuyện, mẹ buồn tôi biểu anh chở tôi đi chợ, đi một đoạn tôi bắt anh ngừng lại điện thoại cho số máy đó, anh cũng điện thoại nhưng cằn nhằn và bảo rằng người ta đã nhầm số, 2 vợ chồng xài chung 1 điện thoại mà tôi ghen bóng gió, anh quá bực mình. Điện thoại 3 lần nhưng bên kia không nghe máy nữa. Tôi lấy điện thoại của tôi gọi thì người phụ nữ đó nghe, vừa nghe tôi nói: chào chị, em là vợ anh Hải, em mới sinh con nhỏ, thế là bên kia cướp lời tôi, chửi tôi phiền phức, nhằm số rồi cúp máy. Vậy mà nhắn tin lại bảo tôi giữ chồng đi đừng điện thoại nữa. Tối về tôi mượn điện thoại chồng gọi thì anh la hét nói phiền phức, đập điện thoại khiến mẹ tôi phải đi xuống xem vợ chồng tôi nhắn tin. Anh đi lên đi xuống chửi thề không xem mẹ ra gì, bảo tôi từ nay đi làm theo anh, rằng anh xấu như ma ai thèm, rằng anh nghỉ chạy xe luôn. Mặc kệ mẹ bảo nói nhỏ thôi kẻo hàng xóm nghe thấy, anh vẫn to tiếng làm tôi rất buồn và bị ức chế vì không dám đôi co, sợ mẹ biết mẹ bệnh thêm. Tôi nhắn tin: "xin lỗi chị! Tôi chỉ sợ chồng tôi lăng nhăng bên ngoài khi con tôi còn quá nhỏ", thì bên đó nhắn tin lại: "chồng chị đã ngủ với tôi rồi!". Tôi tức quá, nhắn tin: "nếu chị dụ được chồng tôi về ở với chị thì tôi tặng chị một số vốn để chị làm ăn". Người đó trả lời: "ăn bánh trả tiền thôi, chị nhầm rồi". Cả đêm tôi không ngủ được, sáng ra mẹ đi tập thể dục tôi nói anh nghe những tin nhắn thì anh nói vì tôi quá dữ nên người ta nhắn tin cho bõ ghét. Anh vẫn không chịu nhận lỗi, và hình như bây giờ cái tội như thuộc về tôi...
HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH ơi! Hãy giúp tôi! Từ hôm qua đến hôm nay, đầu tôi đau như búa bổ, tôi bỏ con nhỏ cho Ngoại giữ đi lang thang ngoài đường mấy tiếng đồng hồ, cắt đi mái tóc dài thành tóc tém, tôi định cạo trọc nhưng nghĩ đầu chỉ trọc cho ba và mẹ nên tôi cắt như con trai. Tôi bắt đầu định ăn chay trường... Tôi quá ức chế vì anh luôn phủ đầu để chạy tội của mình, tôi chán nản vì anh côn đồ, thô lỗ. Bao lần bảo anh bỏ tôi đi vì anh chửi tôi như tôi là đàn bà thấp hèn, không ra gì, anh nói anh còn mắc nợ tôi. Vì sợ con không cha, tôi không nỡ li dị nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn lại cãi nhau thêm lần nào nữa. Mọi người đọc những dòng này hãy cho tôi một giải pháp, một lời khuyên kịp thời chứ không tôi chết mất. Xin cám ơn rất nhiều!
Theo Hanhphucgiadinh
Một lần đi chơi về khuya, bất thình lình gặp vợ đi cùng người đàn ông lạ và cái kết không ngờ Thấy vợ và gã kia bí mật to nhỏ gì với nhau, hình như họ còn trao cho nhau tờ giấy nào đó. Lòng tôi sinh nghi, lẽ nào vợ... Cuối tuần vừa rồi là sinh nhật thằng bạn thân. Tối hôm đấy cả nhóm bạn tôi đi ăn uống, nhậu nhẹt đến gần 12 giờ đêm mới về nhà. Lái xe trong...