Lấy vợ rồi, anh có nhớ em không?
Có phút giây nào anh nhớ tới em? Còn em thì vẫn nhớ anh da diết!
100 lần em nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống, tim em đập rộn ràng, tay còn run run khi bấm số anh. Nhưng chưa lần nào em đủ can đảm để làm điều đó. Em biết, có thể sau giây phút ấy, em lại ân hận, lại tự hỏi tại sao mình làm như thế khi biết anh đã có gia đình, có con. Rồi em sợ anh sẽ cho em là con bé dở hơi, cứ bám riết lấy anh dù đã mấy năm trời rồi.
5 năm xa nhau từ ngày anh nói lời chia tay, em chưa gặp lại anh một lần. Vậy mà, mỗi lần ai đó nhắc tên anh, mỗi lần nhìn ai đó hạnh phúc bên gia đình, người yêu, em lại chạnh lòng tới thế. 5 năm rồi, em ôm trọn mối tình, chưa yêu một ai. Cũng có đôi lần em cố gắng mở lòng mình, biết thích, biết rung động trước một người đàn ông nào đó, nhưng rồi cảm xúc lại qua rất nhanh. Vì khi ngồi trước họ, em luôn nghĩ về anh và so sánh họ với anh. Em đã hiểu, tình yêu em dành cho anh lớn nhường nào. Biết bao lần hẹn hò mà em lại khóc vì nhớ anh. Có phải em đã quá nặng tình?
5 năm xa nhau từ ngày anh nói lời chia tay, em chưa gặp lại anh một lần. (ảnh minh họa)
Hôm nay, khi lần giở lại những kỉ vật cũ, em thấy nhớ anh cồn cào da diết, nhớ lại tất cả những ngày tháng chúng mình bên nhau, vui vẻ và đầy hứa hẹn. Anh quay đi lấy người con gái khác, không mảy may nghĩ tới cảm xúc của em. Em biết, tình yêu không thể gượng ép, tình yêu không thể bó buộc nhau. Nhưng em buồn lắm, vì tại sao ông trời bất công, để em phải yêu anh nhiều thế, khiến em không thể tìm bến đỗ cho mình.
Video đang HOT
Có giây phút nào đó anh nhớ tới em không, hay anh đang quá viên mãn với hạnh phúc của mình? Nhiều đêm em vẫn mơ, anh cãi nhau với vợ và gọi điện cho em, anh nói hối hận vì đã rời xa em. Khi tỉnh dậy, nước mắt em đầy gối. Em biết, suy nghĩ đó của em thật sự ích kỉ. Nhưng chỉ vì em quá yêu anh mà thôi.
Lúc này, em đang rất cô đơn. Cô đơn rồi lại càng nhớ anh hơn. Giá như ngày đó em mạnh mẽ hơn một chút, giá như ngày đó em không thờ ơ với anh, em đừng dối lòng, mạnh dạn nói với anh những lời yêu thương, thì giờ đây em đâu phải khổ như vậy. Em biết, mình đã thất bại trong cuộc tình này và yêu anh nhiều lắm!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Con rể "mê" mẹ vợ tương lai
Với tôi, anh ấy luôn thờ ơ, lạnh nhạt. Nhưng mỗi lần gặp mẹ tôi, anh ta lại vồn vã, thân mật quá mức.
Tôi quen anh ấy qua lời giới thiệu của bạn bè. Buổi đầu gặp mặt, tôi khá chủ động, còn anh ta thì rụt rè, không chuyện trò là mấy. Tôi cứ nghĩ anh ta là kiểu người kiệm lời, nên chẳng mấy bận tâm.
Quen nhau chưa được bao lâu, tôi đã chủ động mời anh ấy ăn cơm. Đối phương đồng ý tắp lự. Trước bữa ăn, tôi dẫn mẹ theo cùng, nhờ bà làm quân sư "tham mưu" giúp mình. Lúc gặp mặt, anh ấy bỗng trở thành con người hoàn toàn khác, khiến tôi muốn "té nhào" vì kinh ngạc. Ngày thường, hắn ta lầm lỳ, ít nói là vậy, nhưng tại bữa cơm thân mật ấy lại thao thao bất tuyệt, tám đủ chuyện trên trời dưới biển. Nhưng khốn nỗi, anh ta chỉ có hứng tào lao với mẹ tôi. Cách xử sự ấy khiến tôi phật lòng.
Sau đó, anh ta chủ động gửi tin nhắn tỏ ý muốn qua lại thân mật với tôi. Tôi vội vàng đồng ý. Và rồi, chúng tôi vui vẻ hẹn hò, cùng nhau đi dạo phố, ngắm cảnh... Tình cảm đã trở nên khăng khít, sâu đậm hơn, nhưng giữa chúng tôi dường như vẫn chưa tìm được tiếng nói chung. Những cuộc trò chuyện của hai đứa thật nhạt nhẽo, vô vị và người yêu tôi vẫn rất kiệm lời. Thậm chí, anh ta chỉ ậm ừ đối đáp cho qua chuyện. Khi không ở bên nhau, anh ta cũng hiếm khi chủ động nhắn tin, gọi điện, phần lớn đều là tôi "phát động phong trào".
Anh là dân tỉnh ngoài, một mình bươn chải tại thành phố lớn để mưu sinh. Thương cảm cho hoàn cảnh của người yêu, tôi thường xuyên mời anh về nhà mình ăn cơm. Nhưng thật kỳ lạ, cứ mỗi lần như vậy, anh ta chỉ vồ vập trò chuyện với mẹ tôi rồi chủ động xin số điện thoại để "buôn dưa lê" với bà.
Mỗi khi anh ta gọi tới, mẹ tôi lại kêu ca: "Người yêu con lại gọi điện rồi. Con nên chủ động liên lạc với nó đi". Nhưng quả thực, tôi chẳng có hứng thú trò chuyện với anh ta. Bởi sự lạnh nhạt của người yêu khiến tôi chán ngán. Đó chỉ là một lý do, điều khiến tôi băn khoăn hơn cả là tình cảm thực sự mà anh ấy dành cho mẹ vợ tương lai.
Anh ta luôn vồn vã và nhiệt tình quá mức với bà. Mẹ tôi còn trẻ, mới ở độ tuổi 40, ngoại hình bắt mắt. Lẽ nào, anh ta có ý đong đưa, thầm thương trộm nhớ bà. Chỉ khi ở gần mẹ tôi, anh ấy mới trở nên hoạt bát, nhanh nhẹn và nồng nhiệt tới vậy, thậm chí luôn coi tôi là đồ thừa.
Trong các bữa cơm, người yêu tôi cũng chỉ gắp thức ăn cho bà, còn với tôi thì lờ tịt. Ấy là chưa kể, chàng rể tương lai luôn miệng nịnh bợ: "Cô vất vả quá, nên ăn nhiều một chút để tẩm bổ cô ạ!". Cứ mỗi lần nghĩ tới câu nói ấy, tôi lại có cảm giác anh ta thật giả tạo.
Những ngày này, tôi nghĩ ngợi rất nhiều, thậm chí tính tới phương án chia tay. Đây là mối tình thứ hai của tôi, nhưng ai ngờ lại nhạt nhẽo và vô vị tới vậy. Đó mới chỉ là yêu, cưới nhau rồi, không biết tình cảm còn "nước ốc" tới mức nào. Tôi có nên chia tay và tìm cho mình một hạnh phúc mới?
Lời bàn
Cách cư xử ấy của người yêu bạn thật đáng chê trách. Nếu là người phụ nữ khác, họ cũng sẽ phản ứng như bạn, cũng chịu không thấu. Nếu anh ta đối xử thân tình với bạn và quan tâm đúng mực tới mẹ vợ tương lai, đó là một người đàn ông hết sức lý tưởng. Nhưng người yêu bạn lại hoàn toàn đối nghịch, lạnh lùng với bạn và vồn vã quá mức với mẹ bạn.
Có nên chia tay hay không, bạn hãy tự mình quyết định. Nhưng xem ra, thái độ và cách cư xử của người đàn ông này với bạn không giống như một người đang yêu. Anh ta luôn tỏ ra là kẻ hờ hững, thờ ơ trong mối quan hệ với bạn. Phần lớn mọi chuyện đều do bạn chủ động. Tình yêu phải xuất phát từ hai phía, có vậy, tình yêu mới đâm chồi nảy lộc. Trên phương diện này, người yêu bạn là một kẻ thất bại.
Còn bạn, trong thư bạn không bày tỏ lý do vì sao dành tình cảm cho anh ta. Vì vậy, rất khó để đưa ra lời khuyên với bạn. Nhưng có một điều dễ dàng nhận thấy, nếu không mấy hứng thú với cuộc tình này, thì chắc chắn, những năm tháng chung sống về sau giữa hai người càng trở nên tồi tệ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Muốn ngủ với người hơn mình 20 tuổi Tôi năm nay 26 tuổi, tôi đã ra trường và đi làm được hai năm. Tôi và chú quen nhau như một sự tình cờ. Chú tuyển tôi vào công ty mà chú làm giám đốc. Tôi rất tôn trọng chú, chú như tấm gương để tôi noi theo, mỗi lần tôi làm sai điều gì thì chú không mắng mà còn chỉ...