Lấy Vợ Làm Gái
Anh ta chẳng lạ gì Duyên, thậm chí còn là một trong số những người đàn ông Duyên từng lên giường vì Duyên từng làm cái nghề mạt hạng – làm đĩ
“Anh chỉ muốn em biết rằng, anh không quen người trong quá khứ ấy. Vợ anh là em bây giờ”.
Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. Thấy thái độ của chồng có vẻ hân hoan nên Duyên đoán đó hẳn phải là một bạn tốt, một người mà anh vô cùng quý mến. Vậy là suốt cả buổi chiều, Duyên chỉ có tíu tít với khu bếp. Cũng chẳng biết từ bao giờ sự bận rộn này lại là niềm hạnh phúc lớn lao với Duyên đến thế. Có lẽ vì tổ ấm bé nhỏ này là một điều quá đỗi thiêng liêng với Duyên.
Nhìn mâm cơm tươm tất với đủ món đồ ăn, Duyên cảm thấy hài lòng. Cô vội vã đi đón con rồi về nhà. Còn chút ít thời gian, Duyên lên phòng tắm giặt, thay đồ. Cô lựa chiếc váy hoa đơn giản, kín đáo nhưng cũng thật phù hợp với vóc dáng của cô. Dù sao, từ ngày lấy anh đến giờ Duyên cũng ít có dịp gặp mặt bạn bè của chồng vì cưới xong hai vợ chồng tiếp tục chuyển vào Sài Gòn sinh sống dù quê của cả hai không phải ở đây. Lần đầu tiên gặp bạn của chồng, Duyên muốn mọi thứ phải thật chỉn chu vì cô muốn chồng được tự hào khi có người vợ đảm đang, xinh xắn.
Ngồi đợi chồng, Duyên tranh thủ xem một bộ phim tình cảm. Và rồi khi tiếng chuông cửa vang lên, cậu con trai mừng quýnh bước ra đón bố cũng là lúc mọi cảm giác ban đầu của Duyên tan biến hết nhường chỗ nỗi sợ hãi tột cùng. Người khách ấy bước vào phòng, anh ta đánh cặp mắt nhìn Duyên rồi như đang cố nhớ ra điều gì. Anh ta buột miệng: “Cô…”. Mặc dù người đàn ông đó không nói hết câu nhưng chừng ấy cũng đủ để khiến chồng cô nhận ra có điều gì đó khác biệt.
Video đang HOT
Bữa cơm ấy nhanh chóng tàn cuộc. Nó thực sự là một bữa ăn quá nặng nề với Duyên. Cô gần như không dám ngẩng mặt lên để nhìn vì sợ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện. Sự gượng gạo đó của Duyên cũng không thoát khỏi cái nhìn thăm dò từ chồng cô. Sau bữa ăn, người đàn ông đó về sớm hơn dự định. Cái khoảnh khắc hai người bạn đi cùng nhau ra khỏi cửa khiến Duyên hãi hùng. Cô biết, sau khi anh quay trở lại ngôi nhà này, sự bình yên vĩnh viễn không còn nữa.
Duyên ngồi một mình trong căn nhà và nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ngắm nhìn con ngủ say sưa mà càng thấy lòng thêm đau đớn. Lặng lẽ mang chiếc vali nhỏ từ góc phòng ra, Duyên xếp quần áo vào đó. Cái ngày này đã từng xuất hiện trong những giấc mơ ám ảnh của cô và giờ đây nó thành sự thật. Dù sao cô cũng phải đối diện với nó.
Duyên đã từng trốn chạy quá khứ nên mới lưu lạc vào thành phố sôi động này để sống. Cô từng làm cái nghề mà thiên hạ cười chê. Đó là quãng đời khó khăn nhất của cuộc đời cô và nó khiến cô lầm đường, lạc lối. Gần nửa năm sống bằng nghề mua vui cho đàn ông, chấp nhận cặp kè với những gã có tiền chán vợ, Duyên nhận ra cuộc sống thật ê chề và sẽ không có hạnh phúc nào chờ cô nếu cô cứ sống như vậy mãi. Năm thứ hai đại học, Duyên quyết định nghỉ học và chuyển vào thành phố sôi động này để sống. Đó cũng là bước ngoặt khiến Duyên quên đi quá khứ và yêu anh – người chồng mà cô rất mực tôn thờ bây giờ.
Cái quá khứ ấy tưởng như mãi là bí mật của Duyên thì ngày hôm nay gặp lại người đàn ông này, Duyên biết nó sẽ vỡ lở ra hết. Anh ta chẳng lạ gì Duyên, thậm chí còn là một trong số những người đàn ông Duyên từng lên giường. Khi vừa nhìn vào đôi mắt anh ta, Duyên đã thấy cả một sự khinh bỉ dành cho mình và một sự thương hại dành cho chồng cô. Duyên biết, anh ta sẽ không im lặng. Duyên cũng biết, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ phải ra đi khỏi căn nhà này.
Duyên ngồi khóc trong nước mắt, để lại vài dòng nhắn nhủ trên mẩu giấy cùng một tờ đơn ly hôn. Việc chồng cô chỉ tiễn bạn mà tới cả vài tiếng không về như thế này cũng đủ để cô biết rằng anh có lẽ đang ngồi ở một nơi nào đó với bạn và câu chuyện của họ là về cô. Nhìn căn nhà lần cuối, Duyên quyết định quay lưng ra đi. Cô không dám đối diện với anh, không dám thú nhận khi anh hỏi về quá khứ đó… Vì vậy Duyên chọn cách ra đi trong im lặng và một mình như thế này:
- “Em định đi đâu vậy?”
Trước mặt Duyên là người chồng thân yêu mà cô trân trọng. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh vì cô đoán rằng đó sẽ là đôi mắt của sự hận thù.
- “Đâu phải tới bây giờ anh mới biết. Ngay từ khi cưới xong, em không muốn sống ở quê, nơi có những người thân yêu của chúng ta anh đã hiểu em có một quá khứ muốn quên đi. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh không quen người trong quá khứ ấy. Vợ anh là em bây giờ”.
Duyên rơi chiếc vali xuống đất và bật khóc nức nở. Có lẽ trời đã cho cô cơ hội để hạnh phúc sau những sai lầm mà cô mắc phải ngày còn trẻ.
Theo VNE
Anh yên tâm, mình chỉ là quá khứ của nhau thôi...
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa.
Hà Nội trời âm u kỳ lạ, đôi găng tay đi mưa cũng ướt sũng mất rồi. Ngày còn yêu nhau, em có thói quen mỗi khi ngồi sau xe anh là nằng nặc không chịu đeo găng tay, rồi thích thò tay vào túi áo anh, hoặc giả dụ như lúc tay em lạnh thật lạnh, sẽ áp vào má anh để anh hét toáng lên rồi cười khoái chí. Người ta bảo con gái có bàn tay lạnh thường chung tình, em không biết có đúng không, thế nhưng mỗi lần nhìn anh nắm tay thật chặt rồi hà hơi thổi cho tay em bớt lạnh, em chỉ muốn ước mình sẽ gắn bó với anh lâu thật là lâu.
Ngày mình còn yêu nhau, anh thường chê tính em trẻ con, hay õng ẹo, đỏng đảnh, hay giận dỗi, mè nheo. Em thường hay nói những lời làm anh tổn thương rồi lại quên bẵng, hay im lặng, hay khóc, rồi lại hay cười như một đứa trẻ. Anh lúc nào cũng là người lớn bao dung, không chấp nhặt, không để ý, không bực mình, không rời bỏ. Ắt hẳn là không rời bỏ, anh bảo dù có thế nào, nhất định sẽ ở bên em.
Thế rồi một ngày, trời cũng âm u như hôm nay, mình rời xa nhau thật. Bữa cơm chiều em tất tả về đi chợ, luộc rau, rán trứng (các món tủ của em) rồi cầm điện thoại định gọi anh qua ăn như mọi khi bỗng dưng ngưng bặt, em quên rằng mình đã chia tay rồi.
Nếu kể ra thì có rất nhiều lý do để chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa, nhưng lúc nào em cũng không tìm ra được lý do hợp lý. Ngày chia tay em còn ra vẻ cứng rắn, ngồi bên cạnh đòi ôm anh thật chặt lần cuối, tươi cười dặn dò anh sống tốt, rồi hạnh phúc sẽ đến với anh thôi. Thế mà về nhà em trùm chăn khóc như mưa, khóc như ông trời buồn lắm lắm.
Đã bao lần định nhắn tin cho anh một tin nhắn thật dài, kể lể về những việc hằng ngày, những việc làm em không vui, những người làm em giận hờn nhưng em thấy mình không còn đủ dũng cảm. Đấy, ngày yêu nhau anh chiều chuộng em quá, nên có việc gì em cũng tìm đến anh, để rồi giờ lại thấy mình như phải học lại từ đầu, một mình chống chọi, một mình trống trải, một mình buồn tênh...
Ảnh minh họa
Em đã từng nghĩ nếu cuộc đời này không có anh thì còn gì là niềm vui. Chẳng có một anh chàng hay chọc em cười, hay dỗ dành em mặc dù anh chẳng làm sai điều gì cả, mà có lẽ vì em xấu tính quá nên anh không chịu nổi mất rồi. Có những ngày em cảm thấy lạc lõng giữa một thành phố nhìn đâu cũng toàn người là người thế này. Có những ngày em đi giữa một đám đông, cố gắng thoát những cô đơn cùng cực dày vò, rồi nghĩ vẩn vơ biết đâu lại gặp anh như trong phim, nhưng rồi bước chân vẫn lủi thủi đi về căn gác trọ nhỏ bé, cảm giác như mình đã sống ở giới hạn tận cùng.
Em đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu về những điều chúng mình từng hứa. Giả dụ như có buồn đau lắm thì cũng chỉ được phép buồn một ngày thôi, có tuyệt vọng lắm thì cũng chỉ được phép đi cà phê một mình, hoặc như ăn thật nhiều thật nhiều cho nhanh quên (mặc dù em lúc nào cũng than vãn với anh là em béo lắm rồi).
Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa. Có nhiều lúc em chỉ muốn giận dỗi anh, không chịu trả lời tin nhắn, điện thoại của anh để anh lại sốt sắng đến tìm em. Có nhiều lúc em chỉ muốn ích kỷ sống mãi với ngày hôm qua, sống mãi với quá khứ êm đẹp của chúng mình. Nhưng rồi em nhận ra ai cũng có một cuộc hành trình để mà bước tiếp, những gì đã đau rồi cũng hết, những gì đã tổn thương rồi cũng lành lặn, những gì đã dỗi hờn rồi cũng không còn nữa. Chỉ còn những vết ký ức đẹp nằm vẹn nguyên ở một góc trái tim như chưa từng chua xót.
Ngoái lại làm chi khi ai cũng có một con đường...
Theo VNE
Chồng mải mê nghe đọc truyện trên điện thoại khi mây mưa với vợ Chứ về nhà là lúc nào anh cũng đeo phone, nghe đọc truyện từ chiếc điện thoại rồi cười phá lên ra vẻ tâm đắc, vui sướng. Thậm chí, anh còn nghe đọc truyện khi đang ân ái cùng vợ. 10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá hạnh phúc, viên mãn. Dù đã có hai mặt con,...