Lấy vợ “dân chơi”
Trước đây, nhiều cô gái chưa muốn lấy chồng vì sợ câu “có chồng như gông đeo cổ”. Nhưng thời buổi này…
Đến mẹ chồng cũng phải choáng
Kim, vợ anh Quốc, 27 tuổi xinh đẹp như người mẫu, giọng nói ngọt như mía lùi, mặt tươi như hoa. Chị là con nhà khá giả, trông dáng điệu đài các của Kim, nhiều bậc “trưởng lão” cũng lo âu, không biết nàng dâu hoa hậu này có… biết làm dâu không.
Mẹ chồng chị là bà Phúc, bà tuy nhiều tuổi nhưng rất tâm lý, hiện đại và thương con cháu. Nhưng “thoáng” như bà mà chỉ một thời gian ngắn, bà đã thấy “choáng” về độ “chơi” của con dâu.
Lấy chồng rồi, sau giờ làm, chị vẫn thường đi chơi, uống cà phê với bạn, dự hết tiệc sinh nhật này đến “lễ rửa người yêu” nọ. Chị cũng chẳng ngại mặc áo hai dây, váy ngắn cũn đi bar nhảy nhót cuối tuần.
Có hôm, cả nhà đang ăn cơm, có đầy đủ bố mẹ, ông bà nội của chồng, Kim nhận điện thoại của bạn bè và “tám” luôn đến hết bữa. “Ừ, tao đang ăn cơm. Con Hà về chơi à? Gì cơ, dẫn theo thằng bồ à? Trai Tây cơ à?”
Anh chán nản khi Kim quá ham vui (Ảnh minh họa)
“Lại cái thằng to to chứ gì? Hả? Thằng mới à? Đẹp trai không? Đi luôn bây giờ á?”
Anh Quốc khó chịu ra mặt nhưng chị vợ vẫn cười ha hả: “Cơm nước ở nhà ấy à, chuyện nhỏ! Tao đến ngay. Ra luôn chỗ đó nhé”. Nói rồi Kim ỏn ẻn quay sang bố mẹ chồng: “Con có việc gấp cần giải quyết, chúc cả nhà ăn ngon”.
Nói xong, chị “tót” đi luôn.
Ông bà nội của anh tỏ vẻ không bằng lòng, mẹ anh quay ra phân bua: “Dù sao nó cũng còn biết xin phép”…
Lúc đầu Quốc cũng chiều vợ, cố gắng không để vợ thấy hụt hẫng, gò bó khi lấy chồng như đã hứa trước khi kết hôn. Nhưng rồi, những cuộc cãi vã bắt đầu nổ ra mỗi lúc một nhiều.
Video đang HOT
Kim có bầu bốn tháng mà vẫn… hở rốn đi nhảy nhót, dép cao gót, son phấn choe choét. Bà Phúc nhẹ nhàng nhắc khéo thì chị dỗi hờn: “Biết thế này con ứ lấy chồng”.
Mẹ chồng nàng dâu lục đục vì bà không thể chấp nhận “con dâu gì mà vô trách nhiệm, ham chơi quá”.
Nàng dâu thì ấm ức, căng thẳng, cho rằng mẹ chồng thời buổi này còn cổ hủ quá.
Sống giữa hai làn đạn, anh Quốc thấy chán nản. Anh lười về nhà hơn. Cũng bắt chước, vợ đi chơi, mình cũng sẽ đi chơi.
Phải đến khi anh chồng trẻ suýt nữa bị một bóng hồng hút mất thì Kim mới giật mình, nhìn lại quỹ thời gian dành cho gia đình, bớt đi những cuộc vui vô bổ để quan tâm hơn tới anh.
Chán ngán vợ ham chơi
Có nhiều người chồng đang dở khóc, dở cười, chán nản, thất vọng vì vợ ham vui. Hạnh lấy anh Lập năm 25 tuổi. Hạnh sinh ra trong một gia đình trung lưu lại được bố mẹ chiều.
Lập bị chị hút hồn bởi vẻ sành điệu nhưng thông minh, máu lửa của mình. Biết vợ ham chơi, Lập nghĩ khi làm vợ, làm mẹ rồi chị sẽ thay đổi.
Sau khi có con, Hạnh cũng bớt đi chơi, tụ họp bạn bè hơn trước. Nhưng từ lúc cu Bin, con trai đầu lòng đủ tuổi đi nhà trẻ cũng là lúc chị bắt đầu lao vào những cuộc chơi như thời còn con gái.
Sau giờ làm việc, Hạnh không về nhà mà thường lang thang mua sắm, làm đẹp, tập gym, bù khú với bạn bè.
Nghe lời mấy cô bạn rủ rê, Hạnh còn đầu tư tiền mua vợt ra sân tennis đến 8, 9 giờ tối mới về đến nhà. Chị phó mặc con cái, việc nhà cho ông bà nội, chồng và người giúp việc.
Ngay cả khi con ốm, Hạnh cũng chẳng bỏ một hôm làm đẹp để ở nhà với con. Cũng từ đó, ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy trắng thiếu vắng hơi ấm bàn tay phụ nữ… Về nhà, chị cũng mải mê với máy tính, với những trang web dạy làm đẹp.
Lập nói, chị cũng ậm ừ cho xong còn anh thì không thể chấp nhận một người vợ ham vui mà quên mất bổn phận của người vợ, người mẹ trong gia đình.
Khi chị về đến nhà với hơi thở đầy mùi bia rượu thì đứa con đã ngủ, anh mắt nhắm mắt mở đợi vợ. Anh đã mất nhiều khách hàng của mình chỉ vì giờ họ hẹn gặp trùng với giờ anh đón con, đi chợ hay kèm con học…
Anh không thể cảm thông với Hạnh bởi chị quá “nghiện” vui chơi, ăn uống, karaoke và trở thành người chủ xị của mọi cuộc chơi.
Hạnh thích được mọi người xúm quanh, tán dương bằng những câu chuyện cả thanh lẫn tục. Chị thích được cánh đàn ông nhìn mình với vẻ thèm khát.
Những lúc ấy, gia đình biến mất khỏi cuộc sống của chị. Chỉ còn lại những ánh mắt lấp lánh, những nụ cười đầy ẩn ý, những cái va chạm êm ái, những lời khen ngợi ngọt ngào dành cho chị… và chị cứ trôi đi với cảm giác sung sướng, hãnh diện…
Thấy con trai buồn rầu, con dâu lại đi suốt, một ngày, mẹ chồng ra thủ thỉ với Hạnh nhưng chị gắt ầm lên nói: “Mẹ biết gì chứ? Đây là chuyện của nhà con, mẹ để bọn con tự giải quyết!”.
Theo Afamily
Chuyện vui lần đầu đi 'bar'
Cô bạn gái của tôi trước giờ không bao giờ đi &'bar'. Với cô ấy, nơi này là một chốn nào đó không lành mạnh, cảm giác chỉ dành cho các &'dân chơi'.
Cô ấy hiền lành, ít giao du với người khác. Lúc nào cũng thấy cô bạn tỏ ra nhút nhát trước mặt bạn bè tôi. Vì chơi thân mới tôi mà tôi đã &'cải tạo' cô ấy dần dần. Tôi dẫn cô ấy đi khắp nơi, gặp gỡ bạn bè của tôi để cô ấy bạo dạn hơn, bớt nhút nhát đi.
Ai gặp bạn tôi lần đầu cũng nói, con gái bây giờ mà nhát như cô ấy thật là quá hiếm. Tôi cười và khen ngợi cô ấy rất nhiều trước mặt bạn bè. Thật sự, đó là một cô gái chân chất, ngoan hiền.
Có lẽ, chính sự chân chất đã khiến cô ấy ngại mấy chuyện đi chơi, ăn mặc sang trọng, lộng lẫy. Bảo mặc cái áo hở cổ là ngại lắm, bảo mặc váy thì không bao giờ nhé... Thế mới lạ, rõ là xinh đẹp, nhìn yểu điệu thục nữ, vậy mà cứ nói đến chuyện mặc váy là dãy nảy lên.
Có lần, tôi rủ cô ấy đi &'bar' cùng mấy người bạn của tôi khi cô ấy kêu chán, cô ấy trợn trừng mắt, bảo: &'điên à, sao lại đi bar. Tao có bao giờ vào chốn ấy đâu, mày định &'đưa tao vào đời à?'. Nghe cái cụm &'đưa tao vào đời à?' mà tôi phì cười, tí sặc nước bọt. Tôi bảo &'bà dở à, đi bar thì làm sao, sao lại đưa vào đời. Đi bar thoải mái, xả stress, dễ chịu, được nghe nhạc, được nhảy múa. Người ta ăn chơi thì vào đây, mình không ăn chơi mình cũng có thể vào đây. Ai quy định cứ phải là người ăn chơi mới vào được chốn này?'.
Cái hồi mà con gái hút thuốc còn là chuyện ghê gớm thì lúc tôi nhìn thấy họ hút, tôi sợ thật. Nhưng bây giờ, nhìn nhiều, chứng kiến nhiều rồi, thấy chuyện đó bình thường. (ảnh minh họa)
Cô bạn tôi lắc đầu nguầy nguậy, bảo tôi như thế là không được, là ăn chơi đua đòi. Tôi thông cảm với bạn, vì ngày trước, lần đầu nói tới chuyện đi bar, tôi cũng cảm thấy kinh khủng lắm. Tôi cảm giác những cô gái bước chân lên đó toàn là người hư. Vì vốn bản thân tôi nghĩ, lên đó là phải ăn chơi, phải thể hiện đẳng cấp, phải hở hang, phải hút thuốc, uống rượu... Nhưng tôi đã lầm...
Cái hồi mà con gái hút thuốc còn là chuyện ghê gớm thì lúc tôi nhìn thấy họ hút, tôi sợ thật. Nhưng bây giờ, nhìn nhiều, chứng kiến nhiều rồi, thấy chuyện đó bình thường. Đôi khi đó là thói quen. Coi họ cũng như đàn ông đi, họ cũng có sở thích riêng của họ. Con gái xăm mình bây giờ cũng là chuyện thường rồi nên cái chuyện đi bar bây giờ giống như &'cơm bữa'. Hôm nào mệt thì lên đó chơi, thích chốn vui vẻ, nhảy nhót thì lên bar, thích nhẹ nhàng, tình cảm thì vào quán cà phê yên tĩnh.
Cô bạn tôi cứ ám ảnh mãi chuyện đó. Cách đây vài tháng, mỗi lần tôi nói đi chơi ở bar về, là cô ấy hét toáng lên, nói tôi phải dừng ngay chuyện đó lại. Lên đó nhiều sinh hư... Tôi cười...
Hôm rồi, cô ấy thất tình, bị một anh bạn &'đá'. Tôi bảo cô ấy thích đi đâu, cô ấy bảo &'mày đưa tao đi đâu thì tao đi đấy, chán đời lắm rồi'. Tôi liều, đưa cô ấy lên &'bar', để cô ấy được nghe nhạc, được thấy người khác nhảy nhót, được xả căng thẳng. Lúc mới bước vào, cô ấy còn chạy ra ngoài vì sợ. Tôi bảo không sao, cứ vào đi... Cô ấy theo chân tôi vào, tôi bố trí cho một chỗ, ngồi ngay ngắn...
Mặt cô bạn đúng là &'ngơ ngác', nhìn như bò lạc, cứ nhìn người này, người kia rồi lại cúi xuống. Tôi đưa cho 1 chai bia, bảo uống đi giải sầu. Tôi kéo cô ấy ra nhảy, cô ấy lắc đầu. Đúng là chuyện nhảy thì hơi khó, vì cô ấy chưa từng làm chuyện đó. Mời được cô ấy vào đây đã là một thành công rồi.
Có hôm, cô ấy uống say, ra nhảy tưng bừng, còn nôn cả ra quán của họ, tôi phải dìu về chết mệt. (ảnh minh họa)
Tôi ngồi với cô ấy, du dương trong tiếng nhạc, lúc lên cao trào, người ta nhảy thì mình tung hô, vỗ tay. Ở nước ngoài, chuyện đi &'bar' là chuyện quá thường. Người ta thường rủ nhau đi chơi cho vui vẻ, thoải mái, đó là chốn vui chơi bình thường của họ. Ở mình, chuyện này với một số người còn chưa quá phổ biến nhưng cũng chẳng có gì là ngại ngần cả...
Lần sau, cô ấy nghiện đi &'bar'. Mỗi lần buồn là gọi cho tôi, bảo cho cô ấy đi giải tỏa tâm lý. Tôi lại đưa cô ấy đến đó, chẳng nhảy, chẳng hát, chẳng làm gì cả, chỉ ngồi uống 1 chai bia và nhìn người khác vui vẻ, để quên sầu...
Có hôm, cô ấy uống say, ra nhảy tưng bừng, còn nôn cả ra quán của họ, tôi phải dìu về chết mệt. Tỉnh dậy, cô ấy còn bảo &'cũng được đấy, cái này là phương pháp giảm áp lực và stress khá hiệu quả'.
Có nhiều thú để chơi, để con người ta cảm thấy cuộc sống thư thái. Chuyện hư hỏng hay không là do bản thân mình. Đừng bao giờ áp đặt lên người ta khi chỉ nhìn thấy mà chưa tiếp xúc. Ngày trước chuyện con gái đi chơi ở chốn xa hoa, nhảy nhót là không được hay nhưng bây giờ khác rồi. Quan trọng là bản thân mình thôi...
Cô bạn tôi giờ thay đổi hoàn toàn quan niểm. Không phải nghiện đi chơi nhưng chí ít, cô ấy không còn nghĩ chuyện vui vẻ ở những chốn ưa nhảy nhót, ồn ào ấy là chuyện gì to tát nữa. Bởi cái lần đầu đi &'bar' ấy áp dụng vào bản thân cô ấy, cô ấy đã hiểu, cái chuyện ăn chơi, vui vẻ là chuyện của mỗi người, chẳng liên quan đến ai. Vì đó là sở thích, không nên nhìn thấy thế mà đánh giá bản chất một con người...
Theo Khampha
Tình và tiền, không biết... buông bên nào Tôi đọc báo hàng ngày, xem tâm sự của các bạn, các anh chị nhưng chưa lần nào tôi can đảm hỏi về chuyện của mình. Hiện tại, tôi thực sự mệt mỏi vì phải cố gắng tìm ra đâu là quyết định đúng nhất. Khi tâm sự ra đây, tôi mong nhận được sự cảm thông và những lời khuyên chân thành....