“Lấy vợ còn trinh phí cả đời”
Câu nói của chồng như gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm vui của cô dâu mới còn hân hoan trong hạnh phúc như tôi.
Tôi quen chồng trong sinh nhật của một người bạn. Vẻ đẹp trai, lãng tử của anh đã cuốn hút cô gái có tính cách hiền lành như tôi. Không lâu sau khi quen biết, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Vốn sinh ra trong một gia đình gia giáo, từ nhỏ tới lớn tôi chỉ biết học hành. Dù nhan sắc cũng khá, công việc ổn định, nhưng tôi chưa từng yêu một người đàn ông nào cả. Chỉ cho tới khi gặp anh, sự mạnh mẽ, phong trần của anh đã cuốn hút lấy tôi. Vài cô bạn thân khi biết chuyện, liền khuyên nhủ: “Ông Dương trông thế đào hoa lắm, thấy bảo nhiều gái theo, cũng yêu nhiều người rồi. Cẩn thận có ngày ông đá, lại ngồi đấy mà khóc hết nước mắt”.
Nghe vậy, cũng không ít lần tôi hoang mang. Không phải tôi không biết anh đào hoa. Anh đẹp trai, công việc ổn định với thu nhập khá, thì chẳng có lý gì không có ai theo. Nghĩ vậy, nhưng những lời an ủi có cánh của anh vẫn làm tôi cảm thấy ấm lòng. Tôi khẳng định với hội bạn thân về tình yêucủa mình bằng một đám cưới hạnh phúc được ấn định cách đây không lâu.
Trước khi lấy chồng, tôi nghĩ rằng mình là một người phụ nữ bản lĩnh, không bản lĩnh sao được khi tôi cương quyết từ chối lời ngỏ ý “vượt rào” của người chồng tương lai. Dù có không ít lần anh giận dỗi, nhưng tôi luôn giữ quan điểm “gái còn trinh” cho tới tận đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ.
Video đang HOT
Biết đâu anh sẽ tìm đến một người phụ nữ sành sỏi chuyện chăn gối khác (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn còn nhớ như in tâm trạng bồi hồi, tim đ.ập thình thịch và đầu óc nhiều những cảm xúc lẫn lộn khi anh đóng cánh cửa phòng ngủ lại và từ từ cởi từng chiếc cúc áo trên người tôi. Vì chưa từng bao giờ động vào đàn ông, lại cũng chẳng bao giờ xem phim s.ex, hay đọc một thứ gì liên quan đến chuyện chăn gối, tôi bỡ ngỡ lắm. Thậm chí, cái cách anh lao vào người tôi cũng khiến tôi ôm mặt run sợ.
Nét thất vọng lộ rõ trên gương mặt người chồng mới cưới của tôi, anh chỉ im lặng “làm công việc của một người chồng” mà chẳng hề nói với tôi một câu yêu thương. Khi tôi nhăn nhó kêu đ.au đ.ớn, anh lạnh lùng quay đi, buông một câu xanh rờn: “Em chẳng biết làm cho chồng sung sướng tý nào cả, l.àm t.ình với vợ mà vợ cứ như khúc gỗ. Nói thật, lấy vợ còn trinh… phí cả đời”.
Tôi sững sờ, tôi không nghĩ rằng chồng mới cưới của mình lại nói vợ như vậy, tôi khóc tấm tức vì có cảm giác mình đang bị xúc phạm. Bấy lâu nay, tôi đọc hàng chục câu chuyện chồng ghẻ lạnh chỉ vì vợ không còn trinh trắng, tôi muốn giữ trọn trinh tiết cho chồng của mình, vậy mà giờ đây, anh c.oi t.hường những điều đó.
Những tưởng chuyện chỉ dừng lại ở đêm tân hôn, mặc dù tôi đã nỗ lực hơn trong chuyện chăn gối, nhưng anh vẫn thờ ơ, hờ hững. Thậm chí, có lần tôi ăn mặc gợi cảm, cố tình khơi gợi chuyện ấy, anh vẫn lạnh lùng từ chối. Lúc ấy, thú thực tôi có cảm giác như mình là người có tội, có tội vì không sành sỏi trong chuyện chăn gối, có tội vì chẳng bao giờ khiến chồng hứng thú với thân hình chẳng tới nỗi nào của mình.
Tới nay, đã 2 tháng sau ngày cưới, đêm động phòng cũng là lần đầu tiên và duy nhất anh động vào người vợ. Tôi cảm thấy rất hoang mang, anh lãnh cảm với vợ, biết đâu sẽ tìm đến một người phụ nữ sành sỏi chuyện chăn gối khác. Lúc ấy, ai đảm bảo được rằng gia đình chúng tôi sẽ không tan vỡ?
Theo VNE
Mẹ vẫn oằn lưng gánh nặng
Nghèo đói gánh thêm nghèo đói. Đến bao giờ con mới có thể lo cho mẹ?
Con dù lớn vẫn là con của mẹ/Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con...
Con đã ra Hà Nội làm việc được 3 năm. Trước ngày con đi, hai mẹ con thức trắng đêm chỉ biết khóc. Khi đó, con vừa mới tốt nghiệp cấp 3 nên còn non dại, ngây ngô nhưng mẹ vẫn cho con vượt hơn 300 cây số ra Hà Nội để làm công nhân. Mẹ buồn lắm, hai mắt mẹ đỏ ngầu: "Nhà mình nghèo quá con ạ, mẹ không lỡ cho con đi nhưng chẳng biết làm thế nào". Con mạnh mẽ nói: "Con đã lớn, con biết bảo vệ mình mà mẹ!". Thế nhưng trái tim con mềm yếu, con không muốn xa mẹ, xa đồng ruộng sỏi đá quê hương, xa cái nắng cháy mỗi khi hè về.
Ngày con đi, mẹ dậy thật sớm, ôm con khóc nức nở. Con lấy tay lau những giọt nước mắt lăn vội trên hai gò má gầy và rám nắng của mẹ. Quay vội người, con bước đi nhanh, hai mắt đỏ ngầu, mạnh mẽ trên con đường mình đã lựa chọn.
Những ngày đầu mới ra Hà Nội, cuộc sống của con còn nhiều bỡ ngỡ. Lạ những căn nhà san sát chẳng quen nhau, lạ những con đường ồn ào với xe cộ, quán xá, lạ vì không có bố mẹ và các anh chị em ở bên cạnh. Con phải sống một cuộc sống lẻ loi, phải để ý đến cách sống khi ở chung với những người bạn mới quen....
Con đi làm và mỗi tháng đều cố gắng giành dụm t.iền để gửi về cho mẹ chăm các em ăn học. Cuộc sống tuy có nhiều khó khăn nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ và các em, con lại có thêm động lực để làm việc, k.iếm t.iền giúp mẹ bớt khổ. Đồng t.iền mẹ kiếm được từ những mảnh ruộng cằn cỗi với những đêm mẹ thức trắng đan chiếu nuôi chúng con lớn khôn khiến con lại càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Nghe tin bão đổ bộ vào khúc ruột miền Trung, lòng con như lửa đốt (Ảnh minh họa)
Ngày mẹ ra Hà Nội thăm con, con đã vui mừng đến mức nỗi để nồi thịt kho cháy đen vì bận đón mẹ. Mẹ chê con đoảng, rồi mẹ lại lo lắng cho con khi phải sống một mình nơi đất khách không có người thân bên cạnh. Mẹ dặn dò con đủ thứ: "Không được cho người lạ vào nhà"; "không được đi chơi khuya"; "Không được cãi lời cấp trên"... rồi đến chuyện "kiếm lấy một anh để tính chuyện chồng con".Con ngượng ngùng bên mẹ: "Con đã lớn rồi, mẹ không phải lo cho con đâu". Mẹ cười xòa: "Cha bố chị, lớn mà để nồi thịt cháy thế kia à!".
Đêm con được nằm bên mẹ, được gối đầu vào tay mẹ như những ngày còn bé thơ. Con mân mê đôi bàn tay chai sạn, gầy guộc của mẹ. Bao năm nuôi con lớn khôn, cho các con ăn học đầy đủ để rồi thời gian bào mòn làm khuôn mặt mẹ nhăn nheo, rám nắng, mái tóc đã lấm tấm hoa râm, bàn tay gầy guộc nổi những gân xanh. Con nhìn những người phụ nữ có điều kiện ở trên thành phố mà thương mẹ xiết bao. Cả một đời chịu bao khổ cực, mẹ chẳng dám sắm sửa gì dù chỉ là một cái áo mới. Mỗi lần con gửi quà về, chỉ là những chiếc áo rẻ t.iền vậy mà mẹ cũng gọi điện mắng con phung phí. Con ăn cơm thịt, gạo trắng dẻo có biết đâu ở nhà mẹ đi làm đồng vất vả sớm khuya mà chỉ dám ăn gạo xấu, gạo ngon mẹ để bán lấy t.iền nuôi chúng con. Mẹ chỉ ăn bó rau tự trồng, vài củ lạc rang như vậy là cũng xong bữa. Thương mẹ nhiều nhưng sức con chỉ có hạn chả giúp đỡ mẹ được là bao.
Nghe tin bão đổ bộ vào khúc ruột miền Trung, lòng con như lửa đốt. Con gọi điện về hỏi thăm bố mẹ, thăm đàn lợn giống, đàn gà chuẩn bị bán thịt... Trong điện thoại, con phải cố gắng lắm mới có thể đoán được giọng mẹ đang cố kìm lại để con yên lòng: "Bố mẹ và các em vẫn tốt. Chỉ có một con lợn và sáu con gà không chịu được mưa bão nên chúng bỏ nhà mình con ạ. Con yên tâm làm việc nhé!"
Khóe mắt con cay cay, những giọt nước mắt không bảo nhau cứ lăn xuống má. Nghèo đói gánh thêm nghèo đói. Đến bao giờ con mới có thể lo cho mẹ, lo cho gia đình được hả mẹ!?Con dù có đi đâu, làm gì nhưng vẫn vô cùng nhỏ bé trong vòng tay bố mẹ.
Theo VNE
Tôi chỉ là người phụ nữ vô sinh Sau hai lần đ.ánh mất đứa con của mình,tôi chỉ là một người phụ nữ vô sinh, với tương lai mịt mù phía trước... Người ta nói tình yêu là mù quáng nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu anh, dù anh có đối xử với tôi đi thế nào chăng nữa. Anh là mối tình đầu của tôi là cũng là người tôi...