Lấy vợ 5 năm chưa có con, tôi vẫn bảo vệ và yêu thương vợ hết lòng mà đâu ngờ cô ấy đã tự giấu giếm đi thắt vòi trứng
Không như những gì tôi nghĩ, vợ tôi chẳng khóc lóc thanh minh, cô ấy nói với tôi bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Em không muốn có con”.
Tôi kết hôn cách đây 5 năm, năm nay tôi đã 35 tuổi. Ở tuổi của tôi, những người đàn ông khác đã có con, thậm chí con họ đều đến tuổi đi học. Còn tôi, dù rất mong mỏi và cố gắng nhưng mấy năm nay vẫn không có đứa con nào.
Tôi đã đi khám sức khỏe sinh sản. Bác sĩ kết luận tôi hoàn toàn bình thường. Vợ tôi cũng bảo cô ấy không có chút vấn đề nào. Thế nên tôi vẫn đinh ninh con chưa đến với mình vì duyên chưa đủ.
Bố mẹ chỉ có tôi là con trai. Trong dòng họ, tôi cũng là đứa cháu đích tôn duy nhất. Các cụ ai cũng mong tôi sớm có con. Dù trai hay gái thì cũng phải có để hương hỏa cho cả dòng họ.
Thấy tôi chậm con, người thì nói ra nói vào. Những người lớn tuổi hơn lại khuyên tôi bỏ vợ để đến với người khác. Nhưng bất chấp tất cả, tôi vẫn bảo vệ vợ. Trong lòng tôi còn nghĩ, cùng lắm thì chúng tôi sẽ nhận một đứa con nuôi rồi nói dối là con của mình chứ tôi không bao giờ phản bội vợ.
Thật tình tôi thấy vợ mình không mặn mà với chuyện con cái lắm. (Ảnh minh họa)
Tôi có nói với vợ chuyện con nuôi. Thế nhưng cô ấy lại không muốn và nói hãy cho cô ấy thêm thời gian. Thật tình tôi thấy vợ mình không mặn mà với chuyện con cái lắm. Và rồi cách đây vài hôm, tôi phát hiện một chuyện mà ngay cả trong mơ tôi cũng không tin được.
Video đang HOT
Hôm đó, tôi gặp lại cậu bạn học của mình. Đang ngồi nói chuyện thì vợ tôi gọi, ảnh cô ấy hiện lên màn hình. Nhìn thấy ảnh vợ tôi, cậu bạn tôi liền nói: “Lâu nay tưởng cậu hiếm muộn. Ai ngờ chưa muốn có con. Thế nào, khi nào cậu mới định có con đây?”. Tôi không hiểu cậu ấy nói gì nên hỏi lại. Lúc này bạn tôi buột miệng: “Thì vợ cậu đi thắt ống dẫn trứng mấy năm rồi còn gì. Tôi là người làm cho cô ấy đây. Vợ chồng cậu ham kiếm tiền quá, để vợ đẻ đi thôi”.
Nghe cậu ấy nói xong, tôi vội vã về nhà hỏi vợ. Không như những gì tôi nghĩ, vợ tôi chẳng khóc lóc thanh minh, cô ấy nói với tôi bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Em không muốn có con”.
Trên đời này chỉ có vợ tôi là người phụ nữ duy nhất không muốn có con. Vợ tôi bảo trước đây bố vợ thường xuyên chửi bới mẹ con cô ấy, khiến cuộc sống của cô ấy khổ sợ vô cùng. Ám ảnh những năm tháng đó nên vợ tôi đã tự nhủ sẽ không sinh con vì sợ con phải chịu khổ.
Tại sao cô ấy lại lừa dối tôi mấy năm nay? (Ảnh minh họa)
Tôi giận vợ quá nên bỏ đi ngay vào tối hôm đó. Tại sao cô ấy lại lừa dối tôi mấy năm nay? Bấy lâu nay, ai nói gì tôi cũng im lặng và bênh vực vợ. Vậy mà sau lưng tôi, cô ấy lại âm thầm đi thắt ống dẫn trứng để không phải sinh nở. Tôi thông cảm với những gì vợ tôi đã chịu đựng. Nhưng tôi không bao giờ đồng tình với việc làm đó.
Hôm nay tôi đã về nhà. Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói vợ hãy cùng tôi đến bệnh viện và làm thủ thuật để có con trở lại. Cô ấy vẫn không đồng ý và xin tôi hãy cho cô ấy thời gian. Còn cần bao nhiêu thời gian nữa, tôi năm nay đã 35 tuổi rồi. Bây giờ tôi buồn lắm. Không biết phải làm cách nào để vợ tôi thay đổi ý định đây.
Theo aFamily
Tôi thề sẽ không có lần thứ 2 dẫn con về nhà nội chơi sau những chuyện họ đã làm với con gái tôi
Cách đây 6 năm, vợ chồng tôi và nhà nội đã gay gắt với nhau. Nguyên nhân vì chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ. Nhưng chúng tôi lại làm ở thành phố, cách nhà chồng đến 45km.
Tôi cũng là con gái duy nhất của bố mẹ. Thế là tôi bàn với chồng chuyện mua nhà ở thành phố để ở, sau này già thì về quê. Nhà chồng tôi vin vào việc đó để nói tôi điêu ngoa, dắt mũi chồng. Thấy tôi đi làm xa bất tiện, mệt mỏi, chồng tôi xuôi theo và chúng tôi quyết định về phố ở. Từ đó, nhà chồng hễ nhắc tới tôi là tỏ thái độ khinh thường, căm ghét. Họ còn từ mặt cả chồng tôi vì tội nghe lời vợ.
Suốt 6 năm như thế, hàng tháng tôi vẫn gửi tiền, quà về cho bố mẹ chồng nhưng không về. Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. Họ làm như tôi không tồn tại trên đời vì dám cướp mất cháu đích tôn của họ. Vậy thì tôi về để làm gì?
Tuần trước, chồng tôi buồn bã nói bố chồng tôi bị bệnh, muốn được gặp con gái tôi. Nghĩ thời gian cũng lâu rồi nên tôi đồng ý cùng chồng đưa con về quê.
Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, khi thấy tôi dắt con gái vào cổng, mẹ chồng tôi đã nhăn mặt rồi nói rõ to: "Mày về thì về một mình thôi, sao còn dẫn 'mẹ' mày về thế?". Tôi nghe mà tức điên. Tuy vậy, tôi vẫn dằn lòng thưa dạ cho phải phép. Trước lời thưa của tôi, mẹ chồng cũng chỉ bĩu môi.
Mấy chị chồng nghe nói tôi về cũng kéo nhau sang. Mà có phải sang để hỏi thăm tôi đâu, sang để cạnh khóe tôi đó chứ. Thấy tôi ngồi trên ghế salon, chị cả nói: "Ối dào, bố chồng bệnh nằm liệt giường mới thấy con dâu về thăm". Chị khác tiếp lời: "Ông bà tổ tiên nó còn chẳng coi trọng thì nói gì đến bố mình". Chồng tôi cũng bực mình, bảo họ im đi, họ mới cay cú im miệng.
Họ ghét tôi nên ghét lây luôn con gái tôi. Thấy con bé mũm mĩm, trắng trẻo, ăn mặc sang trọng, họ nói thì thầm nhưng đủ cho tôi nghe thấy: "Đúng là con thành phố nhỉ? Hình như nó béo phì rồi, nhìn hai cái má muốn chảy xệ luôn kìa. Về quê thăm ông bệnh mà cứ diện như đi sàn diễn ấy. Không có ý thức gì cả". Ngồi nói chuyện với bố chồng mà máu trong người tôi cứ sôi lên sùng sục.
Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. (Ảnh minh họa)
Đến giờ ăn trưa, tôi đi tìm mãi, gọi mãi mà không thấy con bé đâu. Con bé là nguồn sống của tôi nên tôi phát hoảng lên, chạy khắp nơi tìm kiếm. Mấy người chị chồng chẳng những không tìm giúp tôi mà còn thờ ơ ngồi ăn cơm. Họ còn bảo chắc con bé thấy ở quê lạ nên đi chơi đâu đó rồi.
Mãi đến khi ra nhà vệ sinh nằm cách xa nhà, tôi mới nghe thấy tiếng con bé khóc gọi mẹ. Tôi tìm cách mở cửa ra thì thấy con ngồi khóc lóc thảm thiết dưới nền nhà. Sau khi qua cơn hoảng sợ, tôi hỏi han thì con bé mới kể. Thì ra nó đau bụng, muốn đi vệ sinh nên nhờ chị cả tôi dẫn đi. Theo thói quen, con bé chốt cửa lại. Không ngờ chốt cửa hư nên con bị nhốt luôn trong ấy.
Điều làm tôi tức giận nhất chính là chị cả, người đã dẫn con tôi đi vệ sinh. Rõ ràng biết tôi đi tìm con, biết bé bị nhốt trong nhà vệ sinh mà vẫn thờ ơ ngồi ăn cơm. Tôi bế con vào nhà, vừa đi vừa khóc cùng con. Nếu nhà vệ sinh không hở một bên trần nhà sau bão thì chắc con gái tôi đã không sống nổi rồi. Để không bị giận quá mất khôn, lại nói những câu khiến chồng khó xử, tôi gọi anh chở ngay mẹ con tôi về thành phố.
Thế đó, sau 6 năm, tôi đã nhún nhường về quê thăm họ. Đáp lại là sự lạnh nhạt, thờ ơ của họ. Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. Chỉ là tôi thương chồng. Anh đứng giữa vợ con và nhà nội sẽ rất mỏi mệt. Tôi phải làm gì để anh thấy nhẹ nhàng hơn đây? Còn chắc chắn tôi sẽ không thỏa hiệp với nhà chồng nữa.
Theo Afamily
Nghe vợ vừa khóc vừa ấm ức kể hết mọi chuyện, tôi thấy sai lầm khi đã đón mẹ vào chăm em sinh con Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo, hẻo lánh. Trong trí nhớ của tôi, khi nhỏ, chị em tôi còn không có cả cá tươi để ăn. Vì thế lớn lên, chúng tôi đều quý trọng thức ăn cũng như nuôi giấc mộng làm giàu. Tốt nghiệp đại học Y ở Thành phố Hồ chí Minh, tôi quyết định ở lại đây...