Lấy vợ “3 cùng”
Yêu nhau khi cùng lớp, quyết tâm học cùng trường, ra trường dạy cùng khoa. Bây giờ thì… cùng khổ!
Mình ra Quảng Ngãi họp hội văn nghệ, nhân tiện ghé thăm anh. Vừa tới ngõ thì gặp anh cưỡi xe máy đi ra. Thấy mình, anh khựng lại, nói: “Chào nhà thơ tỉnh lẻ. Chú định vào nhà anh hả? Thôi thôi, nhà đang có… dư chấn động đất, chú vào đó làm gì!”. Rồi anh dẫn mình ra quán.
Nhớ ngày lấy vợ, anh bưng ly rượu hí hửng nói tao và bà xã có “ba cùng” đấy nhá: cùng lớp phổ thông, cùng khoa sư phạm, cùng dạy một trường. Chẳng ngờ giờ đây, chính anh rầu rĩ nói vợ chồng anh có thêm một “cùng” nữa chú ơi. Đó là… cùng khổ.
Cùng lớp
Anh kể năm cuối phổ thông, mỗi lần chị bệnh, anh chép bài rã tay. Tối nào cũng gạt bài tập toán, lý, hóa sang một bên, ráng “nặn” ra mấy câu thơ tình để thả vào hộc bàn của chị. Trời mưa, anh đưa tấm ni lông cho chị, còn anh thì ướt sũng mà vui. Bữa nào cũng theo chị rề rề chờ chị sai vặt. Những kỷ niệm “hoa mộng” ấy chị không nhắc, lại nhắc chuyện anh học dở, giả đò mượn vở chị để cóp pi. Cả chuyện anh giành chị với thằng lớp trưởng, bị nó đập sưng mặt…
Cứ mỗi lần cãi nhau, chị thường “chiếu” lại những thước phim cũ rích. Bực tức, anh “phản pháo”, nói cô cũng ngon lành gì đâu, ỷ cái “mã” đẹp gái làm nũng mấy thầy trẻ, đan cả mớ áo lạnh để lấy lòng mấy cô già, tiền mua len bắt tui phải lo.
Video đang HOT
Mình nói nếu thế thì chị thiếu tế nhị và lẩm cẩm quá rồi. Anh cụng ly mình, nói đúng quá đúng quá. Đến khi mình chê anh xử sự như… trẻ con thì anh gầm lên “đau đớn”, nói cô ấy “lật tẩy” anh mày, vô lẽ anh mày ngồi đó chịu trận hay sao?
Cùng khoa
Càng uống mặt anh càng thê lương. Anh nói: “Mấy năm sinh viên đói rách, ai “cưu mang” chị mày? Anh, anh tất. Từ đĩa cơm bụi đến tài liệu học tập đều một tay anh mày xoay xở. Mỗi lần sinh nhật cô ấy, mua món quà “nho nhỏ” thôi mà khiến anh lo bạc trắng nửa mái đầu. Có đứa hiểu lầm nói anh nhuộm cho có vẻ… trí thức. Đã hết đâu, đề tài cuối học phần, anh lo. Tiểu luận cuối năm, anh lo. Luận văn cuối khóa cũng anh lo. Dù đa phần là kéo từ mạng xuống nhưng phải có trình độ “cút bắt” (cắt dán, cut – paste) mới qua mặt các “nhà học thuật” của khoa được chứ.
Ngay cả bài thơ dự thi “Kỷ niệm học đường” đạt giải khuyến khích mang tên cô ấy cũng là của anh nốt. Tiền thưởng cô ấy “để dành cho tương lai”, chỉ chìa ra cái giấy chứng nhận, dí ngón tay lên trán anh, nói tên em cũng là tên anh đó. Hồi ấy chị mày dễ thương, không “chằn ăn trăn quấn” như bây giờ, hễ cạn tiền chợ thì ca cẩm, nói từ ngày lấy anh đời tui từ khổ trở lên, chê thơ anh dở òm, chỉ giỏi trồng cây si nên mới “bẫy” được tui. Đó, chú mày thấy chưa? Tình đời đen bạc thế”.
Khuya quá, mình nhổm dậy thì anh ấn xuống, nói bia còn, chú mày ngồi yên nghe tập cuối “bí mật” đời trai của anh đây.
Cùng trường
Anh lại kể, đến khi về dạy cùng trường, rồi cưới chị mày, đời anh thực sự… nát như tương. Dạy học mấy chục năm nhưng anh chưa biết đồng lương tròn hay méo. Chị mày nhận tất. Tiền công tác phí, bồi dưỡng học sinh giỏi… cô ấy cũng không tha. Mỗi lần trường liên hoan, khi chị mày đứng dậy là lúc anh phải nhổm lên, ngọt nhạt mấy câu từ giã. Nghề giáo hy sinh thầm lặng, anh mày thầm lặng gấp đôi. Dự giờ, thao giảng, thi giáo viên dạy giỏi, chị mày đều bắt anh soạn bài, làm giáo cụ, rồi đóng vai học trò cho chị mày giảng thử cả đêm. Đã đóng thì phải đóng cho đạt. Anh giơ tay giả vờ hỏi một câu, cô ấy “lợi dụng” chửi ngay: “Hỏi gì ngu thế!”. Thật là nhục.
Mình an ủi anh rồi đứng dậy. Anh lại ấn xuống, ghé tai mình, nói chiều mai chú mày đến nhà anh nhé. Chú phải đứng trên “lập trường” đàn ông để góp ý cho bà xã anh “tiến bộ”, nhớ khéo léo để không làm tình hình thêm phức tạp!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sau hôn nhân không còn màu hồng
Những cuộc cãi vã bắt đầu, sự yên ấm không còn trong căn nhà của tôi nữa...
Tôi và anh học cùng trường, cùng lớp, chúng tôi lớn lên bên nhau nên mọi người gọi chúng tôi là đôi bạn "Thanh mai - Trúc mã". Chúng tôi luôn gắn bó với nhau và cùng nhau học tập, có những bài tôi không thể nào biết cách giải thì đằng ấy lại chỉ bảo cho tôi, đằng ấy giỏi cả văn lẫn toán nên cái gì tôi cũng hỏi, tôi thường gọi đằng ấy là "từ điển" mỗi lần như vậy anh rất vui. Cứ thế chúng tôi đi bên nhau cho tới hết những năm tháng sinh viên. Tốt nghiệp xong, hai đứa xin việc đi làm, tôi may mắn hơn nên xin được công việc trước, anh vẫn bôn ba, lặn lội kiếm việc.
Chúng tôi có một ước nguyện là khi nào ổn định công việc sẽ làm đám cưới, vì thế anh hớn hở kiếm tìm công việc không quản nhọc nhằn. Tôi phận con gái công việc tạm ổn vì con gái thường không có nhiều tham vọng, nhưng số tôi thật may mắn. Tôi học hành kém anh rất nhiều nhưng khi vào việc tôi trở lên hoạt bát, lại có ngoại hình ưa nhìn nên công việc khá suôn sẻ. Sau 3 năm làm việc tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng, lương bổng cũng khá nên tôi bàn với anh việc cưới xin. Anh ôm tôi vào lòng, tôi biết anh vất vả vẫn chưa có thành tích, tôi càng thương anh nhiều hơn, tôi mong ước được làm vợ hiền của anh, được làm mẹ của các con anh, sinh cho anh những đứa trẻ bụ bẫm.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản vì anh không muốn phô trương và vì hai nhà chúng tôi cũng chẳng khá giả gì. Tôi hạnh phúc đi bên anh, tôi yên tâm vì có anh đi bên cuộc đời mình, tựa vào bờ vai anh tôi cảm thấy thật yên ổn và tràn ngập hạnh phúc.
Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ đủ cho hai đứa, đối với tôi thế đã là quá ổn rồi, bởi với tôi tình yêu của anh và tôi đã nở hoa. Chúng tôi có hẳn 10 năm yêu thương, bên nhau, từ một tình bạn rủ nhau đi học thủa bé, đến khi trưởng thành nên tôi hiểu anh và ngược lại anh cũng hiểu tôi tường tận.
Tôi cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, người tôi thương yêu bấy lâu đây ư (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc nhất là khi tôi sinh cháu đầu lòng đúng ý anh, một cậu con trai đàng hoàng. Cả hai họ nội và họ ngoại phấn khởi và không thể kể hết được niềm hạnh phúc của hai đứa chúng tôi, từ một tình yêu đơm hoa giờ đã kết trái.
Tình yêu - hạnh phúc ôm lấy chúng tôi làm tôi ngủ quên, tôi chỉ biết miệt mài chăm lo cho chồng cho con, miệt mài kiếm tiền để vun đắp cho tổ ấm của chúng tôi, tôi quên cả bản thân, tôi quên cả việc mua cho mình một bó hoa. Mỗi khi đi mua sắm tôi đều sà ngay vào hàng quần áo mua sắm cho chồng, cho con rồi hể hả khuân về nhà... Có lần tôi đưa cho anh một chiếc áo sơ mi bảo anh mặc để tôi ngắm, anh đã từ chối, khi đó tôi không hiểu mình làm sai điều gì và chúng tôi đã dần to tiếng.
Những cuộc cãi vã bắt đầu, sự yên ấm không còn trong căn nhà của tôi nữa. Đứa con nhỏ đôi mắt tròn xoe nhìn bố mẹ cãi nhau, tôi cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, người tôi thương yêu bấy lâu đây ư? Chúng tôi có cả hơn 10 năm bên nhau mà tôi vẫn không hiểu hết anh, cái người tôi tưởng tôi hiểu để từng chân tơ kẽ tóc.
Cổ tôi cứ nghẹn lại, sau mỗi lần anh làm ấm lên rồi bỏ đi, anh nói với tôi những lời thậm tệ, những lời không phải hai người yêu nhau dành cho nhau. Anh làm tôi héo úa theo thời gian, anh lấy cớ khi giận dỗi đập hết những thứ đồ dùng trong nhà và trở lên gàn dở... người ấy của tôi đây thật sao?
Tôi còn bàng hoàng hơn khi vô tình đọc được mail của anh viết cho một người nào đó, họ hẹn hò, yêu thương và dành cho nhau những lời lẽ thật ngọt ngào. Tim tôi vỡ tan, nhìn đứa con trai bé bỏng, nhìn đôi mắt đen tròn của con mà lòng tôi thắt lại. Xin lỗi con, mẹ không thể tiếp tục được nữa, ngàn lần xin lỗi con!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đi tiếp sau một tình yêu Tôi có người bạn, yêu đơn phương cô bạn học cùng quê từ năm cấp 3, lên đại học rồi ra trường. 10 năm, cậu ấy không có cách nào để quên, để thanh thản đi tìm cho mình một người yêu xứng đáng. Ngay cả khi cô gái kia đã đi lấy chồng. Cậu đau khổ, luôn treo trên facebook những câu...