Lấy trai nghèo, tôi đang trả giá
Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, không lấy chàng trai nghèo hèn, thì bây giờ chắc tôi không khổ…
Tôi là một cô gái thế hệ 7X, tốt nghiệp đại học tài chính kế toán loại khá, xinh đẹp, duyên dáng, tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố của một tỉnh miền núi phía Bắc lại có bố mẹ đều làm nhà giáo, gia đình cơ bản. Từ bé đến lớn tôi chưa phải động chân động tay đến việc gì khác ngoài việc học, tốt nghiệp đại học rồi tôi cũng chẳng biết yêu.
Cho đến khi tôi gặp anh, anh đẹp trai, nhưng cũng giống như người yêu My, chỉ học hết cấp 3, gia đình xuất thân từ quê, rất nghèo. Nhưng anh được cái dẻo mồm miệng.
Ngày tôi dẫn anh về ra mắt, bố mẹ tôi cũng phản đối, vì cũng như bố mẹ My, họ cho rằng nếu tôi quyết tâm lấy anh ta thì tôi sẽ khổ, vì không được nhờ vả chồng về kinh tế, thậm chí còn phải gánh vác cả công việc của chồng. Nhưng lúc đó tôi cũng giống My, tất cả những lời khuyên lúc ấy với tôi đều vô nghĩa, với tôi khi đó chỉ có một mong ước duy nhất là làm sao để được sống với người đàn ông mình yêu thương, được sống với người đàn ông mà mình ngỡ rằng anh ta là tất cả đối với mình.
Bố mẹ tôi càng ra sức phản đối, thì tôi lại càng cố gắng để chứng tỏ tình yêu của mình và được sống với người đàn ông đó. Không đến nỗi ngu muội để chấp nhận “ăn cơm trước kẻng” như Vô Danh, nhưng tôi đã tìm mọi cách thuyết phục bố mẹ để được làm vợ anh. Tôi hứa với mẹ rằng, lấy anh sướng khổ tôi chịu, còn nếu mẹ không cho tôi lấy anh thì tôi sẽ không bao giờ lấy ai khác, thậm chí tự tử.
Video đang HOT
Biết không thể khuyên nổi con gái, hơn nữa mẹ tôi cũng sợ nếu cố tình ngăn cản tôi sẽ làm liều, biết đâu lại mang thai trước khi cưới thì xấu mặt, nên mẹ đành phải đồng ý.
Cưới nhau xong, chúng tôi chỉ hạnh phúc được 2 năm đầu, sau đó tình cảm bắt đầu rạn nứt, tất cả cũng do đồng tiền mà ra. Ngày ấy, cưới xong tôi sinh con rồi ở nhà nuôi con, còn chồng tôi thì không có công việc ổn định, thu nhập cũng bấp bênh, nên cứ động đến tiền là chúng tôi lại cãi vã nhau. Bố mẹ tôi thì còn các em, không lo được cho mãi, còn nhà anh thì nghèo, chẳng giúp được gì cho con cái. Lúc ấy tôi mới thấm thía những lời khuyên của mẹ, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Không chỉ có vậy, không có công việc làm ổn định, nhàn cư vi bất thiện, lại thêm cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, vợ chồng thường xuyên cơm không lành, canh không ngọt khiến chồng tôi chán nản, anh tìm đến những thú vui khác ngoài gia đình.
Khi tôi phát hiện ra thì chồng đã nghiện thứ hàng trắng từ bao giờ, để có tiền hút, chồng tôi còn cung cấp thuốc đến tay các con nghiện khác. Anh bị bắt vào trại cai nghiện, mẹ con tôi phải một mình nuôi nhau và hàng tháng vào thăm nuôi chồng trong trại cai nghiện.
Lúc đó với tôi chẳng còn tình yêu nữa mà chỉ còn tình nghĩa với chồng, tôi vẫn quyết tâm chờ đợi chồng cai nghiện xong để đoàn tụ, nhưng đã vướng vào ma túy rồi thì thật khó dứt, chồng tôi cứ vào rồi ra trại.
Không thể chịu đựng thêm, tôi ly dị chồng, giờ một mình nuôi con. Bây giờ tôi như con chim đã từng trúng đạn, sợ cành cong, không dám nghĩ đến chuyện lấy chồng, cứ ở vậy mỏi mòn và suy ngẫm về chuyện quá khứ. Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, giá như tôi không gặp anh, yêu anh và cưới anh, giá như anh không nghèo hèn như thế,… thì có lẽ đời tô không khổ.
Tôi hy vọng câu chuyện của tôi sẽ giúp bạn My tìm được câu trả lời cho mình.
Theo Đất Việt
Nếu được chọn lại, tôi không lấy trai nghèo
Giá như có một phép màu, được lựa chọn lại, tôi sẽ không bao giờ lấy người đàn ông vừa nghèo, vừa hèn làm chồng.
Tôi cũng giống như chị Doan, không nghe lời khuyên can của bố mẹ, người thân, quyết tâm đi đến hôn nhân với chàng trai nghèo, lại không có bằng cấp 3 để rồi cả đời phải ân hận vì sự lựa chọn ấy.
Nhà tôi không giàu, nhưng từ bé tôi không phải vất vả, bố mẹ tôi là công chức, lớn lên mấy anh em tôi đều được học hành tử tế. Tôi cũng ưa nhìn, nhiều chàng trai cũng để ý, nhưng tôi chẳng yêu ai, chỉ yêu một chàng trai nghèo và chưa có bằng tốt nghiệp cấp 3. Vì anh ấy đẹp trai, chỉ vậy thôi. Ngày ấy tôi cũng giống nhưu My vây giờ, nhìn cuộc sống, tình yêu và hôn nhân quá đơn giản.
Cưới nhau về tôi phải lo đủ thứ mà không được nhờ vả gì chồng. Tôi lo từ chuyện ăn uống chi tiêu hàng ngày, đến chuyện làm thế nào để kiếm tiền về chi tiêu, nuôi con, kiếm tiền về đối nội đối ngoại. Túm lại những việc lớn nhỏ trong gia đình tôi đều phải làm, chứ chồng tôi chẳng giúp được tôi. Ngay đến cả công việc của mình, anh cũng chẳng thể tự lo được nên tôi lại phải xắn tay vào lo giúp.
Chồng tôi chẳng có trình độ gì, nên đi xin việc chẳng đâu nhận, cuối cùng tôi phải xin cho chồng làm bảo vệ ở một trường học, lương tháng 3 triệu, không đủ nuôi miệng anh, đã thế công việc không vất vả nhưng lại chiếm nhiều thời gian nên tôi phải lo tất tần tật mọi thứ trong gia đình. Mệt mỏi và ức chế vô cùng, cũng may cho tôi là công việc của tôi thuận lợi, thăng tiến đều đều, nên thu nhập cũng khá, kinh tế gia đình không quá vất vả.
Chỉ có điều, thi thoảng đưa chồng đi tiệc tùng, đám cưới đám xin, hay gặp gỡ lại bạn bè người quen cũ mới, nhiều người cứ tò mò hỏi về chồng tôi, anh ấy làm nghề gì tôi luôn cảm thấy xấu hổ khi nói chồng làm bảo vệ ở trường học. Bản thân chồng tôi anh ấy cũng cảm thấy mất tự tin với mọi người khi được giới thiệu như vậy, nhưng nói dối thì cũng chẳng được.
Tôi nghĩ nghèo cũng không sao, nhưng giá như chồng tôi có nền tảng cơ bản là cái bằng đại học thì mọi chuyện sẽ khác, tôi không phải cáng đáng lo lắng mọi thứ thay chồng như vậy. Đằng này, đã nghèo anh lại không có cả bằng tốt nghiệp cấp 3, mà công việc bây giờ thì xin ở đâu họ cũng cần trình độ, bằng cấp. Muốn kiếm được nhiều tiền cũng cần bằng cấp, trình độ.
Nhiều lúc nghĩ lại tôi cảm thấy buồn vô cùng vì sự lựa chọn sai lầm trong hôn nhân của mình. Giá như có một phép màu, được lựa chọn lại, tôi sẽ không bao giờ lấy người đàn ông vừa nghèo, vừa hèn làm chồng.
Theo Đất Việt
Chết lặng nhìn vợ trẻ khăn gói theo trai nghèo Tôi đau đớn với những gì vừa nghe từ chính vợ mình, cô ấy cũng chẳng đòi hỏi gì chuyện phân chia tài sản, chỉ xin tôi một số tiền vừa đủ mua mảnh đất nhỏ ở quê của chàng trai nghèo kia để họ dựng lều cùng sống. ảnh minh họa Ngày tôi lấy vợ, ba má cắt cho hai vợ chồng...