Lấy người yêu nghèo quá tôi sợ mình sẽ khổ
Lấy người mình yêu thì bố mẹ không bằng lòng, còn lấy người bố mẹ ưng thì tôi lại không có cảm xúc.
Ảnh minh họa
Tôi có người yêu được 3 năm. Chúng tôi quen nhau qua điện thoại do một người bạn giới thiệu khi tôi là sinh viên năm cuối. Anh hơn tôi 5 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, tích cách vui vẻ, hiền lành. Hai chúng tôi lại cùng quê, nhà anh cách nhà tôi tầm 10km, đi lại cũng khá thuận tiện.
Nhưng gia đình anh khá nghèo. Nhà đông anh em, bố mẹ làm nông nghiệp. Anh là con trai lớn nên gánh nặng gia đình khá nặng nề. Sau anh là 4 đứa em đang tuổi ăn tuổi học.
Anh tốt nghiệp cao đẳng xây dựng đã 4 năm rồi nhưng công việc vẫn chưa ổn định. Chỉ làm cho công ty nào đó 1, 2 năm là anh lại nhảy việc. Anh bảo vì chưa tìm được công việc phù hợp. Tiền anh kiếm được cũng chỉ đủ lo cho bản thân, chỉ dành được 1 ít để giúp đỡ gia đình.
Lúc mới yêu thấy anh việc làm chưa ổn định tôi cũng thông cảm, động viên và hy vọng anh sẽ cố gắng lo cho sự nghiệp. Nhưng đến giờ, ra trường đã lâu mà công việc của anh vẫn thế, tiền thì không kiếm được nhiều. Mỗi lần tôi đề cập chuyện việc làm thì anh có vẻ không vui, anh bảo con người có số cả. Chả biết số má của anh thế nào nhưng tôi không tin là sau này anh có thể giàu được.
Video đang HOT
Vì anh không có tiền nên khi yêu tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều. Rất ít khi tôi đòi anh mua quà, thậm chí nếu anh mua quà gì đắt tiền một tí là tôi nhất định không nhận. Đi ăn với nhau tôi cũng chỉ dám ăn những món rẻ tiền, bình dân. Đi chơi thì tôi chỉ chọn những nơi dã ngoại không mất tiền hoặc rẻ tiền. Chưa bao giờ chúng tôi lui tới những khu du lịch sang trọng, đắt tiền.
Yêu anh tôi thấy cũng khá vui và hạnh phúc. Tính anh khá hài hước, luôn biết cách làm tôi vui. Anh tỏ ra là người khá tâm lý, quan tâm, chiều chuộng tôi. Bạn bè tôi cũng nhận xét anh là người tốt tính, chung thủy.
Tuy nhiên, có một điều mà tôi không yên tâm về anh là công việc của anh. Nếu lấy nhau rồi mà công việc anh vẫn vậy thì tôi rất lo. Bây giờ kinh tế khó khăn, xin được việc ổn định đâu phải là dễ. Anh thì học hành không cao, bằng cấp cũng chỉ thuộc dạng trung bình, nhà lại không có chỗ dựa gì thì rất khó có việc làm tốt. Hơn nữa, trách nhiệm với gia đình của anh khá lớn. Tôi sợ sau này nếu là vợ anh, tôi cũng sẽ rất mệt mỏi về chuyện tiền bạc.
Khi biết tôi yêu anh, bố mẹ tôi không đồng ý. Vì gia đình tôi thuộc dạng khá giả ở quê, bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước. So về gia cảnh, gia đình anh không tương xứng với nhà tôi. Khi biết công việc anh không ổn định, bố mẹ tôi càng ra sức phản đối.
Gần đây, bác họ tôi làm mối cho tôi một anh làm cán bộ trên huyện. Anh ấy cũng cao to, đẹp trai, nhà khá giả, có ô tô đi. Tiếp xúc một lần nhưng tôi không thấy có cảm tình lắm vì tôi thấy anh ta có vẻ quan cách, cao ngạo. Tôi không đồng ý nhưng bố mẹ tôi lại ưng anh ta. Chiếm được cảm tình của bố mẹ tôi, anh ta ra sức tấn công, liên tục đến nhà chơi, lấy lòng mọi người trong nhà. Mọi người trong gia đình đều thích anh ra, tạo áp lực để tôi đồng ý cưới anh ta.
Tôi thì vẫn dành tình cảm cho bạn trai mình. Nhưng thực sự tôi cũng thấy bất an, lo lắng về công việc của anh ấy. Tôi cũng sợ sau này lấy anh ấy, tôi sẽ khổ về chuyện tiền bạc. Tôi cũng không muốn trái ý bố mẹ. Bố mẹ luôn yêu thương, lo lắng cho tôi. Tôi biết bố mẹ tôi cũng chỉ muốn tôi kiếm được một tấm chồng giàu có, sau này sống an nhàn.
Xét về hoàn cảnh, công việc thì bạn trai tôi chưa tốt bằng anh kia. Tôi không biết lựa chọn giữa tình hay hiếu. Nếu lấy người mình yêu thì khiến bố mẹ đau lòng. Còn lấy người bố mẹ ưng thì tôi lại không có cảm xúc.
Theo blogtamsu
Khiếp sợ "đặc sản" nói bậy của mẹ chồng
Nói không ngoa, cứ mở miệng ra là mẹ chồng tôi chửi bậy: "Đ.M mày, mày ăn đi, cháo bà nấu ngon thế mà chê, bà cho em Chip (con nhà hàng xóm) ăn hết bây giờ"; "Bố mẹ mày lười như c... thế này, sáng bảnh mắt ra vẫn chưa thấy dậy"...
ảnh minh họa
Trước khi kết hôn, ở cơ quan, tôi rất ghét những người hay nói xấu mẹ chồng và luôn nghĩ rằng cái gì cũng phải xuất phát từ hai phía, nếu con dâu đối xử tốt với mẹ chồng thì chẳng mẹ chồng nào lại đối xử bạc bẽo lại. Nhưng giờ đây, sau gần 3 năm kết hôn, tôi đã suy nghĩ khác. Thật sự hiện giờ tôi cảm thấy rất ức chế, bị stress với việc mẹ chồng hay nói tục, bậy.
Tôi là con gái Hải Phòng, lấy chồng quê Bắc Ninh, hiện hai vợ chồng sống ở Hà Nội. Chồng tôi là con trai thứ hai trong gia đình năm anh chị em. Bố chồng tôi đã mất cách đây 8 năm.
Trước khi tôi sinh, mẹ chồng tôi sống cùng với anh trai cả ở quê. Nhưng kể từ khi tôi sinh, mẹ chồng tôi từ quê lên chăm sóc hai mẹ con tôi. Có thể nói, mẹ chồng tôi là người phụ nữ sắc sảo, tháo vát. Có thế thì bà mới nuôi cả 5 con khôn lớn và trưởng thành, đều có nghề nghiệp ổn định. Chồng tôi hiện là Trưởng phòng quản lý chất lượng của một nhãn hàng nổi tiếng.
Con trai tôi hiện được 8 tháng, tôi đã đi làm trở lại được gần 2 tháng. Do cho con bú sữa mẹ hoàn toàn, công ty chỉ cách nhà 5km, nên trưa nào tôi cũng tranh thủ về nhà cho con bú. Vì vậy, mẹ chồng và tôi cũng hay va chạm, mâu thuẫn với nhau trong việc chăm sóc cháu.
Đôi khi dù cố gạt đi nhưng những câu nói của mẹ chồng vẫn khiến tôi bị "chết đứng": "Đ.M mày. Mẹ mày đi suốt, có biết gì đến mày đâu. Ben (tên gọi ở nhà của con tôi) chỉ biết bám lấy bà thôi. Bà đem Ben về quê nuôi nhé, cần gì ti mẹ mày". Hay lần khác bà lại văng trước mặt cả chồng tôi: "L... mẹ mày. Mẹ mày cứ lo bà không biết cho ăn. Bà nuôi bố mày giờ to cao thế này... Mẹ mày tài giỏi thì ở nhà mà chăm mày xem chứ 8 tháng gì được có 7kg thế này".
Nghe những lời nói của bà, thú thực dù đã làm dâu nhà họ Lê gần 3 năm mà tôi cảm thấy "chết đứng", không khóc nổi. Đấy chỉ là kể sơ qua, còn rất nhiều lần bà làm tôi "nóng mắt", "nóng tai" nhưng là con dâu nên tôi không dám phản ứng gì ra mặt. Buổi tối, tôi có nhẹ nhàng nói với chồng đại ý rằng, em và chồng quen với việc nói bậy của mẹ rồi nhưng Ben sắp đến tuổi học nói, con sẽ rất dễ bị ảnh hưởng nếu bà hay nói bậy, tục.
Chồng tôi sau đó có góp ý với bà là cu Ben đang tuổi tập ăn tập nói, cháu rất dễ học và bắt chước, mẹ nên hạn chế nói bậy. Bà nghe chưa xong xuôi, đã quay ra nói sa sả: "Tiên sư chúng mày, tao giờ gần 70 tuổi đời rồi mà bọn mày còn lên mặt dậy dỗ tao phải ăn nói thế nào cho đúng, cho hay à? Mả m...chúng mày, tao vì thương con thương cháu mới ra đây chứ, có cho tao ăn vàng ăn yến tao cũng đ... thèm". Tôi sau đó đành phải thay mặt chồng nói, thậm chí van xin bà: "Vợ chồng con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng hiểu lầm chúng con. Mẹ ra đây trông Ben cho vợ chồng con là quý lắm rồi...." bà mới hạ hỏa, nhưng vẫn dọa tôi mau đi tìm người giúp việc để bà về quê sớm.
Thú thực, tôi rất muốn tìm một người giúp việc, có mất thêm 3-4 triệu một tháng nhưng tinh thần thoải mái cũng không sao. Có điều chồng tôi rất gia trưởng, anh bảo bà ở quê có việc gì đâu, lên đây ở trông cháu cho mẹ con, bà cháu thêm gần gũi, tình cảm. Mà ngay cả nếu tìm được người giúp việc, bà vẫn ở đây để giám sát và trông cháu, chứ giao con cho người ngoài không yên tâm.
Tôi giờ cảm thấy rất khó xử. Tôi không muốn mẹ chồng tôi tiếp tục ở đây soi mói con dâu, để ý từng bộ quần áo, đôi giầy tôi đi làm đến các khoản chi tiêu gia đình, cái gì bà cũng can thiệp. Quan trọng hơn nữa, tôi sợ nhất thói quen văng tục, nói bậy của bà sẽ ảnh hưởng đến con trai đang đến tuổi học ăn, học nói. Tôi phải hành xử sao để được chồng đồng thuận mà mẹ chồng không tự ái đây?
Theo Afamily
Bạn gái giăng bẫy tình, tôi không thể thoát khỏi Tôi không muốn cưới vì không có tình cảm nhưng tôi không biết làm sao để thoát ra được cô ta. Với tôi, đó thực sự là một cuộc tình địa ngục mà vì khờ dại tôi đã bước chân vào. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và chán nản như lúc này. Hôn nhân giống như một cái gông tròng...