Lấy người có vợ là một cái tội hay sao?
Tôi tự hỏi tôi mang tội gì? Tội yêu anh ấy, mang tới cho anh ấy hạnh phúc dẫu muộn màng hay tôi đã đến sau trong cuộc đời anh ấy?
Khi tôi đến bên anh, anh chưa l.y h.ôn. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng lẽ nào, chỉ vì tôi đến với anh khi anh và vợ chưa chính thức ra tòa mà cả đời này tôi mang tội cướp chồng người?
Đã gần 5 năm qua đi kể từ ngày tôi và anh là vợ chồng. 5 năm là một chặng đường chưa dài so với một đời phu thê nhưng với tôi là quãng thời gian quá cơ cực. Nỗi khổ của tôi không phải đến từ việc nghèo túng hay vợ chồng cãi lộn mà tất cả chỉ vì tôi là vợ hai, là người đến sau trong cuộc đời anh ấy.
Tôi lấy chồng khá muộn. Ở t.uổi 33 tôi mới chính thức lên xe hoa cùng anh. Thực ra trước đó tôi cũng đã từng yêu nhưng tôi thất bại. Tôi cảm thấy mất lòng tin vào đàn ông chứ không phải vì tôi không thể yêu ai được nữa. Tôi được mọi người đ.ánh giá là xinh xắn, giỏi giang, nữ công gia chánh cũng không hề kém cỏi. Tôi tự tin để nói rằng mình có thể lấy một tấm chồng đàng hoàng chứ không phải loại người ế chỏng chơ không ai ngó tới. Chỉ là duyên phận chưa tới thì tôi đành chấp nhận…
Tôi là người đến sau nhưng không phải kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác(Ảnh minh họa)
Chồng tôi hơn tôi 4 t.uổi. Anh lập gia đình khá sớm, từ năm 23 t.uổi, khi anh vừa tốt nghiệp đại học xong. Cuộc hôn nhân đầu của anh được tác thành bởi bố mẹ hai bên gia đình. Vợ cả của anh là con gái bạn thân của bố mẹ anh. Vì tình cảm đôi bên tốt đẹp mà bố mẹ đã vun vén vào. Vậy là ở t.uổi 23, anh chính thức trở thành chồng, trở thành người đàn ông trụ cột trong gia đình.
Video đang HOT
Nhưng có lẽ đúng như anh nói, hôn nhân vội vàng, xuất phát điểm không phải là tình yêu nên hai người có nhiều điểm bất đồng, không hòa hợp. Hơn nữa, đôi bên lấy nhau khi còn quá trẻ nên cả hai nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Sau hơn chục năm sinh sống, có hai mặt con nhưng vợ chồng anh không tìm được tiếng nói chung nên đành chia tay.
Thời điểm vợ chồng anh ly thân cũng là lúc tôi quen anh. Thực ra khi đó, không phải vì anh và vợ còn đang băn khoăn chuyện l.y h.ôn mà vì họ chưa biết phải làm thế nào để nói với bố mẹ hai bên gia đình. Anh khẳng định với tôi rằng tình yêu trong họ đã không còn và l.y h.ôn là điều giải thoát. Tôi nín lặng chờ đợi anh. Tôi không hề chen ngang vào hôn nhân của họ.
Tôi tự hỏi tôi mang tội gì? Tội yêu anh ấy, mang tới cho anh ấy hạnh phúc dẫu muộn màng hay tôi đã đến sau trong cuộc đời anh ấy?
Nhưng khi anh và vợ chính thức l.y h.ôn, bố mẹ anh biết chuyện anh đang yêu tôi liền nhìn tôi như kẻ thù. Bố mẹ anh cho rằng chính tôi chứ không phải điều gì khác khiến vợ chồng họ chia tay. Bao năm qua, vợ chồng anh không một lần cãi lộn, chỉ đơn giản là không thể hòa hợp nên hai người chia tay trong hòa bình. Điều đó càng làm bố mẹ hai bên nghĩ rằng tôi là con “hồ ly tinh” cướp chồng người.
Thật may chồng tôi vẫn quyết bảo vệ tôi đến cùng. Nhưng khổ thay, khi anh chính thức muốn l.y h.ôn, khi anh xác định sẽ đến bên tôi thì vợ anh bắt đầu hối hận. Chị ấy muốn cùng anh làm lại một lần nữa… Anh kiên quyết từ chối. Sự hối hận của vợ anh càng khiến cho sự xuất hiện của tôi trong đời anh trở thành một cái gai trong mắt, khó chấp nhận.
Tới giờ, đã hơn 5 năm qua đi. Tôi sống trong nhà chồng mà như một kẻ bị hắt hủi. Tôi sinh con nhưng vẫn đảm nhiệm nuôi con chồng, vậy mà tôi vẫn không được đón nhận. Chồng càng yêu thương, chiều chuộng tôi bao nhiêu thì tôi lại càng là cái gai trong mắt mọi người bấy nhiêu. Mọi người yêu quý vợ trước của anh tôi không trách. Nhưng không thể vì vợ chồng họ không sống hạnh phúc bên nhau mà tội lỗi lại thuộc về tôi? Tôi tự hỏi tôi mang tội gì? Tội yêu anh ấy, mang tới cho anh ấy hạnh phúc dẫu muộn màng hay tôi đã đến sau trong cuộc đời anh ấy?
Theo Khampha
Tôi đã dâng hiến cho thầy có phải tội lỗi?
Tôi yêu thầy và được hiến dâng cho người tôi yêu... Thế nhưng phải chăng điều đó là tội lỗi?
Tôi năm nay 22 t.uổi sinh viên một trường đại học ở Hà Nội. Tôi được mọi người đ.ánh giá là một người cá tính và ưa nhìn. Khi học đại học, tôi cũng từng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi chưa yêu bao giờ. Tuy nhiên gần đây, tôi có tình cảm khá đặc biệt với thầy giáo chủ nhiệm, một người hơn tôi 21 t.uổi.
Thầy là một người tận tâm và luôn vui vẻ, sáng tạo nên có sức hút lạ lùng với học trò. Tôi đã mến thầy vì điều đó. Tôi đã cố tình có nhiều biểu hiện để tỏ rõ tình cảm của tôi đối với thầy, thế nhưng dù hiểu thông điệp tôi gửi đến, thầy vẫn chỉ một thái độ nghiêm túc.
Điều đó càng làm tôi thêm ngưỡng mộ. Thi thoảng tôi hay gọi điện hỏi thăm thầy và tình hình gia đình thầy. Thầy vẫn nói chuyện bình thường với những lời cảm ơn đầy khách sáo.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến thăm thầy vào một hôm thầy nghỉ dậy vì lý do sức khoẻ. Nhà thầy chẳng có ai, vợ con thầy đi du lịch, chỉ mình thầy trầm ngâm bên ly rượu. Tôi không sao kìm được tình cảm của mình khi nhìn thấy nỗi buồn tràn lên mắt thầy. Tôi hiểu rằng thầy không bị ốm, thầy đang có những tâm sự về gia đình và những bế tắc trong công việc. Để thể hiện đồng cảm với thầy, tôi cũng uống rượu... Thầy đã tâm sự với tôi rất nhiều về khoảng thời gian trước khi thầy sống với nghề dạy học... Trong một phút bốc đồng không làm chủ được bản thân, tôi và thầy đã đi quá giới hạn.
Tôi biết thầy đang nghĩ gì và lúc này tôi là người hiểu thầy hơn ai hết... (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó tới lớp, vẻ mặt thầy chứa đựng đầy những day dứt. Thầy không quan tâm đến tôi như trước nữa. Thầy tránh tôi... Tôi biết thầy đang nghĩ gì và lúc này tôi là người hiểu thầy hơn ai hết. Tôi không muốn nhìn thấy thầy như vậy. Tôi mong muốn thời gian trở lại để cả hai chúng tôi không cho chuyện đó xảy ra.
Thầy giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc học tập, thầy chỉ giùm tôi cách giải quyết vấn đề khó khăn mà cuộc sống hằng ngày vẫn luôn mắc phải, tất cả những gì thầy chỉ cho tôi đều rất phù hợp, có lẽ những điều đó đều xuất phát từ sự từng trải của thầy.
Chuyện tôi với thầy chỉ là một điều không may ngoài ý muốn, một phần do quá chén và một phần cũng do bản tính ích kỷ của người phụ nữ cá tính trong tôi.
Tôi thấy mình may mắn và hạnh phúc khi được hiến dâng cho người tôi yêu, nhưng tôi không muốn làm đảo lộn cuộc sống thầy đang có... Tôi phải làm sao đây? Khi chính niềm khao khát ích kỷ của tôi lại làm thầy ngại ngại, tổn thương. Tôi không muốn thầy như thế, tôi muốn chia sẻ để tìm một niềm cảm thông cho sai lầm tày trời tôi vừa mắc phải. Tôi muốn nói với thầy: "Xin thầy hãy vui vẻ như hôm nào, xin lỗi thầy đó là phút bốc đồng của em".
Theo VNE
Đi tìm lại thuở ban đầu Anh đã nhẹ nhàng đến chữa lành vết thương tê tái trong trái tim nó. Nó cũng đã từng rất choáng ngợp vì hạnh phúc khi ở bên anh, hay chỉ nghĩ đến anh thôi cũng đủ làm nó vui sướng. Nhưng ngày ấy biến đâu rồi anh ơi... Như là một giấc mơ trong cuộc đời, anh đã cho nó giấc mơ...