Lấy người có vợ là một cái tội hay sao?
Tôi tự hỏi tôi mang tội gì? Tội yêu anh ấy, mang tới cho anh ấy hạnh phúc dẫu muộn màng hay tôi đã đến sau trong cuộc đời anh ấy?
Khi tôi đến bên anh, anh chưa ly hôn. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng lẽ nào, chỉ vì tôi đến với anh khi anh và vợ chưa chính thức ra tòa mà cả đời này tôi mang tội cướp chồng người?
Đã gần 5 năm qua đi kể từ ngày tôi và anh là vợ chồng. 5 năm là một chặng đường chưa dài so với một đời phu thê nhưng với tôi là quãng thời gian quá cơ cực. Nỗi khổ của tôi không phải đến từ việc nghèo túng hay vợ chồng cãi lộn mà tất cả chỉ vì tôi là vợ hai, là người đến sau trong cuộc đời anh ấy.
Tôi lấy chồng khá muộn. Ở tuổi 33 tôi mới chính thức lên xe hoa cùng anh. Thực ra trước đó tôi cũng đã từng yêu nhưng tôi thất bại. Tôi cảm thấy mất lòng tin vào đàn ông chứ không phải vì tôi không thể yêu ai được nữa. Tôi được mọi người đánh giá là xinh xắn, giỏi giang, nữ công gia chánh cũng không hề kém cỏi. Tôi tự tin để nói rằng mình có thể lấy một tấm chồng đàng hoàng chứ không phải loại người ế chỏng chơ không ai ngó tới. Chỉ là duyên phận chưa tới thì tôi đành chấp nhận…
Tôi là người đến sau nhưng không phải kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác(Ảnh minh họa)
Chồng tôi hơn tôi 4 tuổi. Anh lập gia đình khá sớm, từ năm 23 tuổi, khi anh vừa tốt nghiệp đại học xong. Cuộc hôn nhân đầu của anh được tác thành bởi bố mẹ hai bên gia đình. Vợ cả của anh là con gái bạn thân của bố mẹ anh. Vì tình cảm đôi bên tốt đẹp mà bố mẹ đã vun vén vào. Vậy là ở tuổi 23, anh chính thức trở thành chồng, trở thành người đàn ông trụ cột trong gia đình.
Nhưng có lẽ đúng như anh nói, hôn nhân vội vàng, xuất phát điểm không phải là tình yêu nên hai người có nhiều điểm bất đồng, không hòa hợp. Hơn nữa, đôi bên lấy nhau khi còn quá trẻ nên cả hai nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Sau hơn chục năm sinh sống, có hai mặt con nhưng vợ chồng anh không tìm được tiếng nói chung nên đành chia tay.
Video đang HOT
Thời điểm vợ chồng anh ly thân cũng là lúc tôi quen anh. Thực ra khi đó, không phải vì anh và vợ còn đang băn khoăn chuyện ly hôn mà vì họ chưa biết phải làm thế nào để nói với bố mẹ hai bên gia đình. Anh khẳng định với tôi rằng tình yêu trong họ đã không còn và ly hôn là điều giải thoát. Tôi nín lặng chờ đợi anh. Tôi không hề chen ngang vào hôn nhân của họ.
Tôi tự hỏi tôi mang tội gì? Tội yêu anh ấy, mang tới cho anh ấy hạnh phúc dẫu muộn màng hay tôi đã đến sau trong cuộc đời anh ấy?
Nhưng khi anh và vợ chính thức ly hôn, bố mẹ anh biết chuyện anh đang yêu tôi liền nhìn tôi như kẻ thù. Bố mẹ anh cho rằng chính tôi chứ không phải điều gì khác khiến vợ chồng họ chia tay. Bao năm qua, vợ chồng anh không một lần cãi lộn, chỉ đơn giản là không thể hòa hợp nên hai người chia tay trong hòa bình. Điều đó càng làm bố mẹ hai bên nghĩ rằng tôi là con “hồ ly tinh” cướp chồng người.
Thật may chồng tôi vẫn quyết bảo vệ tôi đến cùng. Nhưng khổ thay, khi anh chính thức muốn ly hôn, khi anh xác định sẽ đến bên tôi thì vợ anh bắt đầu hối hận. Chị ấy muốn cùng anh làm lại một lần nữa… Anh kiên quyết từ chối. Sự hối hận của vợ anh càng khiến cho sự xuất hiện của tôi trong đời anh trở thành một cái gai trong mắt, khó chấp nhận.
Tới giờ, đã hơn 5 năm qua đi. Tôi sống trong nhà chồng mà như một kẻ bị hắt hủi. Tôi sinh con nhưng vẫn đảm nhiệm nuôi con chồng, vậy mà tôi vẫn không được đón nhận. Chồng càng yêu thương, chiều chuộng tôi bao nhiêu thì tôi lại càng là cái gai trong mắt mọi người bấy nhiêu. Mọi người yêu quý vợ trước của anh tôi không trách. Nhưng không thể vì vợ chồng họ không sống hạnh phúc bên nhau mà tội lỗi lại thuộc về tôi? Tôi tự hỏi tôi mang tội gì? Tội yêu anh ấy, mang tới cho anh ấy hạnh phúc dẫu muộn màng hay tôi đã đến sau trong cuộc đời anh ấy?
Theo Khampha
Nỗi niềm thiếu nữ đi "săn" đại gia
Lâu nay người ta thường nghe chuyện các "đại gia" lắm của nhiều tiền đi "săn" những "chân dài" để lập "phòng nhì, phòng ba", chứ ít khi nghe đến chuyện các đại gia bị săn ngược lại. Vậy mà chuyện đó lại có thật ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Người đi săn đại gia cũng không phải là những "siêu mẫu" hay "chân dài" mà chỉ là những thiếu nữ có chút nhan sắc nhưng lười lao động, thậm chí có những nữ công nhân cũng tham gia "đội quân" này với mơ ước đổi đời hay đơn giản là kiếm thu nhập ngoài giờ.
Làm quen rồi... làm tiền
Nếu như các đại gia phải bỏ ra hàng đống tiền để mua quà cáp tặng người đẹp hoặc bỏ thời gian đi vũ trường, sàn nhảy săn người đẹp thì ngược lại, thiếu nữ săn "hàng" chỉ có việc ăn mặc tươm tất đi dạo trong các siêu thị, nhà sách, "ngồi thiền" trong những quán cà phê sành điệu rồi đảo mắt khắp nơi để tìm "hàng".
Hoàng, một cô gái chuyên kiếm tiền bằng "nghề" không giống ai này cho biết, "chiêu" phổ biến nhất để làm quen khi gặp "con mồi" là gặp được anh nào có vẻ nhiều tiền, các nàng sẽ tìm cơ hội tiến đến hỏi giờ, nhận người quen, giả ngã vào người "con mồi" để được đỡ rồi sau đó bẽn lẽn "xin lỗi, cảm ơn", và tiếp theo là bắt chuyện...
Mỗi tối, Hoàng thường ngồi "mọc rễ" ở quán cà phê trên đường 3 Tháng 2 đoạn gần nhà hát Hòa Bình để săn hàng. Thường thì khi thấy "con mồi" đã sập bẫy, kết thúc cuộc giao lưu là một cuộc hẹn, đi ăn khuya, rồi từ ăn khuya họ chuyển sang cặp bồ. Chỉ vài ngày sau khi làm quen, lúc đó Hoàng mới ca "bài ca kể khổ" để moi tiền. Từ chỗ là một cô thôn nữ tay trắng quê ở miền Trung, sau hơn 1 năm sống ở Sài Gòn nay cô đã có xe tay ga đắt tiền, điện thoại cao cấp và chuyên quần áo hàng hiệu. Hoàng cũng đã kịp có tài khoản riêng ở ngân hàng, "Mỗi tháng em gởi vô đó khoảng vài triệu", cô cho biết.
Bình, một cô gái khác thì lại đổi đời nhờ "săn" được một đại gia kinh doanh điện tử bên quận 5 lớn hơn cô đến gần 40 tuổi. Bình cho biết: "Mỗi tháng ảnh phải chi cho em 3 triệu để bỏ heo, còn tiền sinh hoạt hàng ngày tính riêng, đổi lại em phục vụ ảnh "nhu cầu tình cảm". "Vậy ngoài ổng ra em còn có thêm mối nào ngoài luồng không?", tôi hỏi tiếp. Bình ấp úng: "Cũng có một hai mối ngoài luồng để kiếm thêm, nhưng thú thật với anh là mấy mối ngoài luồng này chỉ thỉnh thoảng nửa tháng mới gặp nhau kín một lần".
Chiêu độc "trói" đàn ông
Nghe lời Thúy, công nhân một xí nghiệp trong Khu công nghiệp Tân Bình: "Chỉ cần anh chịu khó vào mấy quán cà phê, quán nhậu gần khu công nghiệp, thấy cô nào ngồi một mình, mặt "buồn như cha chết" nhưng mắt dáo dác nhìn người khác thì 70% là thợ săn", tôi quyết định đi thực tế để tìm hiểu sự việc.
Đa phần những cô gái chuyên "nghề" săn tình - tiền này thường chỉ coi công việc này vừa là một "cơ hội chớp nhoáng" để kiếm tiền, là "nghề" tay trái... (Ảnh minh họa)
Mới hơn 8 giờ tối, khách đến quán còn khá thưa thớt nhưng tôi nhìn thấy trong khuôn viên quán có đến 4 bàn mà khách chỉ là một cô gái ngồi trước ly nước, vẻ mặt rầu rầu, luôn nhìn xoáy vào những vị khách nam xung quanh. Tiến đến bàn của cô gái mặc bộ đồ màu hồng nhạt xin được ngồi chung, cô gái ngay lập tức đồng ý. Chỉ sau vài câu chào hỏi tôi được cô gái cho biết tên Linh, 22 tuổi, quê ở Cai Lậy, Tiền Giang, làm công nhân may ở khu công nghiệp. Vừa mới quen nhau được mươi phút, cô gái này đã vờ "rút ruột" tâm sự, kể khổ: "làm công nhân cực khổ mà lương ba cọc ba đồng", "thằng em trai ở quê mới nhập học kiếm tiền cho nó đóng tiền trường còn chưa đủ thì mẹ lại bệnh nặng"... Hết hồn, tôi vờ lấy cớ "mắc việc khi khác gặp lại" và nhận được một cú "đá lông nheo" của cô: "Anh lấy số điện thoại của em để liên lạc lúc buồn".
Thúy, một "thợ săn" cho biết những cô gái tìm "hàng" trong các quán cà phê là thuộc loại "thợ săn" hiền: "săn" không có chọn lọc và tiêu chuẩn của các cô đưa ra khá thoáng, chỉ cần mỗi tháng được chu cấp khoản tiền khoảng 1 triệu, bao khoản ăn ở.
Nếu thiếu nữ săn tình ở quán cà phê ngồi ủ rũ thì tại quán nhậu các cô ra sức nốc bia với mục đích để quên đường về sau đó nhờ anh nào đi xe xịn đưa về giùm. Có người "cao tay ấn" hơn là giả xỉn, rồi nôn oẹ tại chỗ, thế là nhiều anh háu gái sập bẫy như chơi. Thúy kể lại, chiêu "trói" đàn ông "thâm hậu" hơn là lên xe, giả say tự bứt hết nút áo khiến con mồi "cầm lòng không đặng". Nhờ tuyệt chiêu này mà Phương, một cô gái đã 27 tuổi đã "săn" được một anh kiến trúc sư "hám của lạ" nhà ở Tân Bình.
Ê chề đời "thợ săn"
Đa phần những cô gái chuyên "nghề" săn tình - tiền này thường chỉ coi công việc này vừa là một "cơ hội chớp nhoáng" để kiếm tiền, là "nghề" tay trái. Thế nhưng cũng có những trường hợp thậm chí coi đây là công việc chính của mình. C, một cô gái quê ở Bình Phước là điển hình. Đã lấy chồng và có với nhau được một mặt con nhưng vợ chồng chia tay nhau vì lý do chồng C. là một tay bạo hành thường hay đánh vợ. C bồng con trốn lên Thành phố Hồ Chí Minh thuê nhà trọ gần Khu công nghiệp Tân Bình. "Bây giờ em khoái làm người tình hơn là làm vợ chồng", C thản nhiên cho biết. Chẳng thế mà cô có đến 3 - 4 người tình, đồng nghĩa có 3 - 4 "nguồn thu" cùng một lúc.
Thoạt nhìn thì ai cũng tưởng các "thợ săn" là người sung sướng. Thế nhưng nghe tâm sự của những "thợ săn" mới biết công việc của họ nhiều nỗi ê chề. "Thấy bề ngoài em sang trọng vậy chứ không phải vậy đâu anh ơi, tối nào em cũng bị bồ nó tẩn cho một trận trước khi lên giường vì ghen tuông", L một cô gái thuê trọ tại đường Âu Cơ cho biết. Đã qua tay không biết bao nhiêu "chồng hờ" nhưng cuối cùng cũng "chẳng cùng ai", nay L sống cùng một tay chuyên nghề dắt gái, giang hồ vặt. Không chỉ thường xuyên chịu cảnh "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" của gã này, Sương còn day dứt nỗi niềm mất khả năng làm mẹ vĩnh viễn do nhiều lần đi phá thai chui. "Tiền của kiếm kiểu gì cũng ra, nhưng cái em cần là một đứa con do chính mình dứt ruột đẻ ra thì em không thể làm được nữa...", Sương tâm sự.
M, một thiếu nữ khác từng có quãng đời làm nghề "săn" đại gia thì nay đã tàn đời vì hệ lụy của "nghề". Chuyện là cô cũng săn được một đại gia thuộc loại "tiền nhiều như quân Nguyên" và được đại gia này sắm hẳn cho một căn nhà ở Phú Nhuận cùng một tiệm áo quần ở chợ Bà Chiểu. Cô từng được nhiều người tấm tắc khen ngợi là may mắn. Thế nhưng phàm ở đời cái gì không do mình lao động mà có thì cũng dễ mất. Bà vợ của "đại gia" phát hiện ra sự việc đã ép ông chồng thu hồi lại tài sản, còn "tặng" cô một ca axít vì cái tội "dám giựt chồng tao" khiến khuôn mặt cô bị biến dạng. "Bây giờ nhìn thấy em, con chó cũng không nhận ra chủ", M. cay đắng...
Theo VNE
Tôi đã dâng hiến cho thầy có phải tội lỗi? Tôi yêu thầy và được hiến dâng cho người tôi yêu... Thế nhưng phải chăng điều đó là tội lỗi? Tôi năm nay 22 tuổi sinh viên một trường đại học ở Hà Nội. Tôi được mọi người đánh giá là một người cá tính và ưa nhìn. Khi học đại học, tôi cũng từng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi chưa...