Lấy người chồng xấu…
Mỗi lần đưa chồng về quê là người ta lại ngó nghiêng nhìn chồng tôi rồi xì xào. Đằng sau ấy ắt hẳn là những câu chuyện chẳng ra sao, có lẽ là những lời chê bai.
Chỉ là, đôi khi sự hạnh phúc của mình lại khiến người khác phỉ báng, cười nhạo. (ảnh minh họa)
Họ còn gièm pha nhiều khi thấy vợ chồng lần nào về nhà cũng bao nhiêu quà cáp cho bố mẹ rồi còn đi xe hơi. Nhiều người hay thích mang chuyện người khác ra bàn tán là vậy. Nhìn thấy người khác giàu có nhưng lại đi với một người đàn ông xấu, trong khi cô vợ thì khá là xinh đẹp, họ lập tức nghĩ, tôi lấy chồng vì anh giàu có.
Họ đổ tiếng ác cho tôi rằng, bao nhiêu năm tôi không yêu đương gì ai dù đi học, có công việc ổn định lại còn xinh đẹp. Bây giờ đùng đùng đưa về một anh người yêu xấu xí rồi xin cưới, chẳng phải là hám giàu, chẳng phải là đã từng chơi bời chán rồi mới chọn người giàu có để lấy hay sao. Miệng lưỡi thiên hạ thật độc ác, nhiều khi những câu chuyện chẳng có căn cứ gì, nhiều khi họ chẳng có bằng chứng gì nhưng cứ chắc như đinh đóng cột, tin rằng, tôi là hạng con gái hám giàu như thế…
Nói thật, họ không hiểu được hoàn cảnh của tôi và anh, họ cũng không thể biết được, tôi yêu anh nhiều như thế nào. Người đàn ông tôi hết mực tin tưởng, tôn thờ lại là người đàn ông xấu xí trong mắt bạn bè và người thân. Nhưng anh có một thứ mà người khác khó có thể đẹp bằng, đó là tâm hồn. Bây giờ, nói chuyện yêu nhau vì tình yêu, yêu nhau vì tâm hồn thật sự là khó để khiến người khác tin vì xã hội này vốn vậy. Nhưng tôi không cần ai tin cả, chỉ cần anh tin tôi, tin rằng tôi thực sự yêu anh, để anh không cảm thấy mình bị thua kém vợ, bị vợ thương hại này nọ là quá tốt rồi.
Nói thật, họ không hiểu được hoàn cảnh của tôi và anh, họ cũng không thể biết được, tôi yêu anh nhiều như thế nào. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thú thực, ngoài cái ngoại hình, tôi có gì hơn anh. Tôi cảm thấy mình thua kém anh về mọi mặt. Tôi chẳng phải là người biết chia sẻ, quan tâm người khác như anh. Tôi cũng không phải là người con gái biết chiều chuộng người yêu nhiều như anh. Từ ngày đón nhận tình yêu của anh, tôi cảm giác thật sự hạnh phúc, có được thứ tình cảm quý giá mà trước giờ tôi chưa từng cảm nhận được. Anh cho tôi có được mái ấm, tình yêu này, và tôi tự tin rằng, mình sẽ mang lại hạnh phúc cho chồng con mình sau này.
Kinh tế ư, gia đình anh cũng bình thường, chẳng phải là giàu có gì, chỉ thuộc hàng khá giả. Tất nhiên là khá giả hơn gia đình tôi nhưng nếu nói là đại gia, nếu nói là yêu vì tiền thì hoàn toàn không phải. Chúng tôi không vì tiền mà yêu nhau, vì cảm thấy gần gũi trong hai tâm hồn. Tôi luôn nghĩ, đó là người chồng tôi chọn và kể sau này có ra sao, tôi cũng không ân hận.
Chỉ là, đôi khi sự hạnh phúc của mình lại khiến người khác phỉ báng, cười nhạo. Người ta lại cho rằng, đứa con gái vốn yêu được những người đàn ông đẹp như tôi đang vì của cải hay cái gì đó mà yêu anh. Của cải ư, ô tô ư, đó là số tiền vợ chồng tôi dành dụm, vay mượn thêm để mua, để tiện dụng trong việc về quê ngoại, nội thăm ông bà. Tôi đâu nghĩ, cái ô tô là cái gì đó to tát đâu, nhưng người ta nghĩ vậy. Còn chuyện chồng xấu ư, chồng xấu thì xấu, nhưng đẹp trong mắt tôi là được. Nói như họ thì người xấu mãi lấy người xấu sao, không có người nào đẹp để đón nhận trái tim chân thành của họ?
Từ ngày lấy anh, tôi cảm nhận được giá trị thực sự của cuộc sống. Chưa bao giờ anh to tiếng với tôi. Thật ra, chẳng có ai hoàn hảo, cũng có lúc anh và tôi thế này thế nọ và mâu thuẫn với nhau, nhưng chúng tôi luôn cho nhau những tình cảm tốt đẹp. Anh chỉ góp ý nhẹ nhàng để tôi không tổn thương. Có gì trong nhà cần anh giúp, anh cũng giúp nhiệt tình, không bao giờ để vợ làm hết. Anh lo cho vợ con mà tôi cảm tưởng, nhiều người đàn ông khác không thể nào làm được.
Đối với gia đình tôi, anh quan tâm vô cùng, lúc nào cũng chăm lo cho bố mẹ vợ, gửi quà, thuốc men về biếu bố mẹ. Đó là điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bố mẹ tôi nào có phàn nàn gì về con rể, một lời cũng không nói vì anh quá tốt dù ban đầu, bố mẹ cũng chê anh xấu. Nhưng con người ta sống với nhau lâu mới biết mặt nhau, phải nhìn tính cách và thái độ của nhau mà sống chứ không chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong.
Anh tốt với tôi, gia đình tôi, yêu thương tôi, có lý gì tôi lại không yêu anh. Tình yêu ấy khiến tôi cảm nhận được, anh chính là tổ ấm tôi ao ước bấy lâu nay. Giá như người ngoài cũng nhìn được điều đó thì có phải tốt biết bao không. Họ luôn nghĩ, một cô gái đẹp lấy một anh chồng xấu là vì của cải nhà anh ta, nhưng họ không nghĩ, cô gái ấy yêu tâm hồn của người đàn ông kia, yêu tính cách của anh và yêu nhiều thứ mà chỉ có người con gái ấy mới cảm nhận được.
Tôi có thể yêu được một người hơn hẳn anh, yêu được một người giàu có, đẹp trai hơn anh, họ nói không sai. Nhưng đã gặp anh rồi, tôi không muốn lựa chọn ai nữa, đó là lý do tôi đến với anh, vậy đủ chưa?
Miệng lưỡi thiên hạ đôi khi giết chết một gia đình, một tình yêu, thậm chí là hủy hoại cả một mái ấm của người khác. Nên van xin những người chưa biết chuyện gì thì đừng phán đoán bừa bãi, đừng biến tình yêu thiêng liêng trở thành thứ gì đó thực dụng, thật đáng buồn…
Theo Eva
Sung sướng khi đẻ ở nhà chồng
Nhiều nàng dâu sợ cảm giác phải về nhà chồng đẻ và sống ở đó, nhưng với tôi, đó lại là một điều may mắn.
Tôi lấy chồng, vừa cưới xong hai ngày thì cả hai vợ chồng phải lên thành phố làm ăn. Chúng tôi trước khi cưới nhau đã thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố để ở. Cả hai dùng tiền lương hàng tháng để thuê nhà và lo cho gia đình, lo chi phí sinh hoạt. Nói chung, cuộc sống cũng có nhiều khó khăn nên vợ chồng cùng nhau cố gắng, tiết kiệm.
Tôi mang bầu, thời gian thai nghén thật sự quá vất vả. Hai vợ chồng cùng đi làm, lại không có người thân bên cạnh nên tôi khổ sở vô cùng. Ngày có bầu, tôi nghén lên nghén xuống, hơi tí là nôn. Cứ đi làm, ăn được một tí là lại chạy ra nôn, đến khổ sở vật vã. Thời gian đó với tôi quả thật quá khó khăn và vất vả. Tôi đã cố gắng tẩm bổ, chăm sóc bản thân mà vẫn không thể chống lại được cơn ốm nghén. Đúng là, không có người thân bên cạnh, tôi thấy tủi thân vô cùng. Gia đình tôi thì ở xa, mẹ tôi cũng không thể quan tâm tôi được ngoài những cuộc điện thoại. Cuộc sống vợ chồng nói chung là vất vả, phải dựa vào nhau mà thôi.
Mới lấy chồng, chưa được ở nhà chồng ngày nào nên tôi cũng không rõ tính cách của bố mẹ chồng tôi nhiều lắm. Vài lần về ra mắt và chơi, tôi thấy bố mẹ dễ chịu. Nhưng người ta bảo, mới tiếp xúc thì ai chẳng thế, ở với nhau mới sinh ra lắm chuyện. Nên khi có bầu, tôi có ý định về quê chồng để sinh thì bạn bè khuyên tôi đừng dại. Họ bảo cứ về nhà mẹ đẻ, mẹ mình mới là người chăm sóc tận tình. Nhưng nghĩ đến phép tắc làm dâu, tôi không thể làm vậy được khi mà từ ngày cưới, tôi cũng chưa ở nhà chồng ngày nào. Tôi phải thực hiện bổ phận của mình mới đúng...
Ngày ra viện, mẹ cũng là người đón tôi cùng với chồng. Nói chung, chúng tôi rất vui vẻ.(ảnh minh họa)
Tôi về quê chồng sinh con ở bệnh viện huyện. Ban đầu có chút lo lắng về nơi sinh nở nhưng mẹ chồng tôi bảo có người quen làm trong đó nên cứ yên tâm. Bây giờ không về nhà chồng sinh thì còn sinh ở đâu nữa. Bạn bè cứ bảo tôi là về nhà chồng sinh sẽ khổ, ngày ở cữ không có ai chăm bẵm, vất vả lắm. Mẹ chồng thì không bao giờ chăm con dâu. Nghe họ nói tôi cũng thấy ghê ghê nhưng mà tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Ngày tôi sinh trong viện, một tay mẹ chăm sóc hai mẹ con tôi. Thấy cháu chào đời, bà vui lắm. Bà là người đầu tiên bế cháu cùng với chồng tôi, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bà, giọt nước mắt khi cháu chào đời, tôi cảm nhận được đó là tình yêu thương thật sự của một người bà dành cho cháu của mình, giống như khi tôi thấy con tôi chào đời vậy. Cả thời gian tôi nằm trong viện, vì nhà tôi xa không lên thăm tôi được, một mình mẹ chồng tự tay chăm bẵm tôi. Mẹ đi đi về về nấu nướng, mang cơm, trông tôi và cháu. Mẹ thức cả đêm, thậm chí là ngủ gục bên giường vì sợ cháu thức giấc, không có ai chăm nom.
Ngày ra viện, mẹ cũng là người đón tôi cùng với chồng. Nói chung, chúng tôi rất vui vẻ. Về tới nhà, mẹ bố trí phòng ở cho tôi, bảo tôi chịu khó nghỉ ngơi vài tháng, cứ yên tâm, không phải lo lắng gì, mẹ làm hết. Mẹ có kinh nghiệm chăm trẻ nên việc chăm sóc trẻ con, tắm táp cho cháu, mẹ sẽ lo từ đầu tới cuối. Những món gì bổ cho sản phụ mới sinh, mẹ tôi mua về nhà, nấu nướng hàng ngày cho tôi. Nhiều khi thấy mẹ vất vả, tôi cũng thương, cố gắng dậy để đỡ đần mẹ lại bị mẹ mắng cho tới tấp. Mẹ liên tục dặn tôi, không được ăn đồ này, đồ kia, không được dùng đồ lạnh, ảnh hưởng tới mình sau này. Mẹ bảo, không kiêng cữ tốt, sau này hối không kịp.
Thật may, tôi có mẹ chồng tốt nên thời gian ở cữ không vất vả. Nghĩ lại lời chị em nói, tôi thấy ái ngại vô cùng. (ảnh minh họa)
Mấy tháng đầu, tôi cứ ngồi trên giường, chỉ việc đi lại cho khỏe khoắn, còn con cái, việc nhà việc cửa nấu nướng, mẹ chăm tôi toàn bộ. Chồng tôi thì tuần về một lần thăm hai mẹ con. Tôi ở nhà chồng không thiếu thứ gì, thèm cái gì cũng nói với mẹ, mẹ lại mua cho mà ăn thoải mái. Có khi ngại không ăn, mẹ cứ bày ra ép tôi phải ăn cho khỏe. Con tôi thì bà chăm sóc chu đáo lắm, đúng là bà nội, cái gì cũng nhường cho cháu, thương cháu nên ngủ còn không dám ngủ. Đêm đến, chỉ cần con khóc cái là mẹ tôi chạy sang, thậm chí có hôm ngủ trực ở đó, sợ cháu dậy. Bà thức khuya để bế cho tôi ngủ, bảo người mới sinh không nên thức khuya này kia. Bà thức thì hôm sau bà ngủ bù, còn tôi lại bế con. Nói chung, mẹ tôi là người cực kì tuyệt vời. Mẹ chưa bao giờ phàn nà bất cứ thứ gì. Tôi được mẹ chồng chăm sóc như con gái vậy.
Thật may, tôi có mẹ chồng tốt nên thời gian ở cữ không vất vả. Nghĩ lại lời chị em nói, tôi thấy ái ngại vô cùng. Gì mà cứ dọa mẹ chồng con dâu, như mẹ tôi thì ai bảo là mẹ chồng không tốt. Tôi không biết thế nào nhưng mà ở nhà chồng tôi thấy thoải mái như ở nhà tôi vậy. Tôi cũng không sợ cảnh mẹ chồng, nàng dâu. Chúng tôi là một gia đình, con tôi là cháu nội của bà hà cớ gì mà bà không thương cháu? Bây giờ tôi chỉ biết dựa vào chồng, gia đình chồng, tôi cũng chưa từng có ý khó chịu hay sẽ sống dè chừng với gia đình chồng mình. Tôi tin là sự chân thành sẽ được đối đãi lại bằng chính sự chân thành, ai cũng vậy mà thôi...
Theo VNE
Tình yêu vụng trộm với chồng hàng xóm Thường xuyên qua lại với chồng hàng xóm, tôi cảm thấy nhớ anh ấy rất nhiều :" anh giúp tôi rất nhiều, khiến tôi không thể xa anh ấy được". Năm năm trước, vì yêu cầu công việc, vợ chồng tôi khăn gói rời thành phố Đà Nẵng để vào Sài Gòn. Chuyển đến thành phố lạ, tôi từ bỏ công việc văn...