Lấy được chồng giàu lại còn tâm lý khiến bao người ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng chẳng ai ngờ được tôi lại là một kẻ bất hạnh thế này
Mọi chuyện xảy ra trên đời này đều là do chính bản thân mình lựa chọn. Dù biết là vậy nhưng đôi khi tôi vẫn nhận thấy rằng mình là một kẻ vô cùng bất hạnh.
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm thì anh cầu hôn tôi. Ngày hôm đó có lẽ là ngày đáng nhớ nhất trong câu chuyện tình của chúng tôi. Đó là một buổi tối thứ 7, sau khi đi xem phim xong, chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối. Ngày hôm đó, anh nói rằng anh có hai tin quan trọng muốn thông báo cho tôi biết.
Tin đầu tiên, anh nói rằng hôm nay anh đã được thăng chức, hiện giờ anh đã là trưởng phòng kế hoạch. Tôi hỏi anh còn tin thứ 2 là gì thì anh nói một lát nữa sẽ tiết lộ. Ăn tối xong, bất ngờ anh quỳ xuống, đưa ra một chiếc nhẫn đính kim cương lóng lánh, và nói rằng: “Anh nhận ra rằng cuộc đời mình sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có em ở bên cạnh. Em đồng ý lấy anh nhé!”.
Lúc này, tôi vỡ òa ra trong sự xúc động và chỉ biết gật đầu đồng ý. Sau đó anh nói rằng, lời cầu hôn này chính là thông báo quan trọng thứ 2 anh muốn nói với tôi.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi lên kế hoạch để chuẩn bị cho đám cưới. Đó chính là một đám cưới trong mơ mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn có được. Chúng tôi tổ chức tiệc cưới bên bờ biển, với rất nhiều quan khách, tiếng chúc mừng và tiếng leng keng cụng ly ở khắp mọi nơi. Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh đèn vàng được thắp lên rực rỡ, trong nền nhạc “Beautiful in White” mà tôi vô cùng thích, anh đưa tay ra đón tôi vào lòng. Mọi người xung quanh bắt đầu đốt pháo bông, nhảy múa và hát hò. Và đây là ngày đáng nhớ thứ 2 trong mối tình của tôi và anh.
Tôi thầm ước rằng mình sẽ còn rất nhiều những ngày đáng nhớ trong suốt cuộc đời khi ở bên anh. Anh là một người chồng tâm lý hết mực. Ngay từ khi yêu nhau anh đã chẳng bao giờ để tôi phải giận dỗi, buồn bã quá lâu. Cứ mỗi lần cãi nhau, rồi tôi im lặng, chẳng cần biết ai đúng ai sai, anh luôn là người chủ động nói chuyện trước và xin lỗi tôi. Các ngày lễ, ngày kỉ niệm anh đều nhớ hết và luôn dành tặng tôi những món quà bất ngờ, khi thì là một bó hoa hồng với 100 bông rực rỡ, khi thì là một đôi giày đắt tiền, khi thì lại là một chuyến du lịch xa vài ngày.
Anh luôn luôn nói thương tôi, không muốn tôi phải khổ, anh muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho tôi. Chính vì vậy, khi kinh tế đã vững vàng rồi, nhà riêng cũng đã xây xong, anh quyết định cầu hôn tôi.
Từ ngày bắt đầu yêu đến ngày cưới, chúng tôi chưa một lần đi quá giới hạn. Cũng có lần anh đòi hỏi nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi là một cô gái có phần hơi khắt khe và cổ hủ trong quan niệm chuyện ấy trước hôn nhân. Tôi không thích cảnh “cưới chạy bầu” và luôn muốn giữ gìn trinh tiết cho người chồng tương lai của mình. Suy nghĩ này của tôi vào thời nay thường bị coi là bất thường và nhiều người đàn ông có thể sẽ thấy chán nản mà rút lui. Thế nhưng, anh lại không quá phiền lòng vì điều đó, anh nói rằng, “Dù sao em cũng sẽ là vợ anh thôi nên sớm hay muộn đối với anh cũng không quan trọng. Anh có thể chờ được.“
Mối quan hệ của chúng tôi bền chặt và gắn kết hơn bao giờ hết. Trong ngày cưới, bạn bè thân thiết đều tỏ ra ghen tị với tôi.
Video đang HOT
Cô bạn thân tôi nói rằng: “Lấy được chồng không những giàu lại còn tâm lý, đời này ai sướng bằng mày đây!”
Rồi xung quanh là không ngớt những lời khen ngợi gửi đến tôi. Lúc đó tôi cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên chúng tôi bắt đầu “chuyện ấy”. Tôi đã mong chờ đến ngày này biết bao, nhưng khi vừa mới bắt đầu tôi đã phải nhận về sự thất vọng tràn trề. Anh bị bất lực. Cả tôi và anh đều bàng hoàng khi nhận ra sự thật ấy. Và đó cũng là ngày đáng nhớ thứ 3 trong cuộc đời tôi.
Giờ đây, sau gần 1 năm chúng tôi sống chung với nhau, chuyện tình của chúng tôi không còn là một câu chuyện tình yêu như cổ tích nữa, mà nó chuyển hóa sang dạng “tình đồng chí” từ lúc nào. Tôi vẫn yêu anh, nhưng đó không phải là lý do mà tôi vẫn ở bên anh đến bây giờ. Tôi ở bên anh ngoài chữ tình, thì còn chữ nghĩa, đối với tôi lúc này, anh giống như một người thân, một người bạn tri kỉ, tôi không muốn vì vấn đề sinh lý mà bỏ rơi anh.
Có nhiều lần anh nói rằng, anh muốn tôi được hạnh phúc, muốn tôi tìm đến người khác để có thể được làm một người vợ, một người mẹ đúng nghĩa như tôi mong ước. Nhưng mỗi khi anh nói vậy tôi đều gạt đi.
Mọi chuyện xảy ra trên đời này đều là do chính bản thân mình lựa chọn. Tôi lựa chọn ở bên cạnh anh, dù không thể làm một người vợ, một người mẹ. Tuy rằng, nhiều lúc tôi lại có cảm giác rằng, mình chính là người bất hạnh nhất trên đời này.
Theo afamily.vn
Vợ ngã sảy thai, tôi tung cú tát giáng trời rồi gai người khi biết sự thật về mẹ đẻ
Tôi quát lên rồi không kiềm chế nổi tát vợ một cái. Có lẽ vợ chỉ lỡ lời nói ra nhưng câu nói đó khiến tôi thực sự bực mình. Ông trời thật biết trêu ngươi khi vài tuần sau đó, khi đang đi làm tôi nhận được cuộc gọi của mẹ báo vợ sẩy thai.
Ngày chấp nhận lời cầu hôn của tôi, tôi biết Thủy đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Một cô gái sinh ra ở thủ đô như em đã vì tình yêu mà đồng ý cùng tôi về cùng quê cách xa cả nghìn cây số. Tôi biết điều đó khiến em rất khó xử, nhưng tôi còn biết làm thế nào khác nữa.
Bố mẹ tôi bỏ nhau khi tôi mới lên lớp 6. Những ngày tháng sau đó, mẹ đã một tay nuôi tôi lớn khôn. Bố tôi ra Bắc rồi lập gia đình mới, còn mẹ con tôi vẫn ở lại với cây cà phê ở vùng đất quê này.
Vì nhà có hai mẹ con nên tôi biết, với mẹ tôi có một vị trí quan trọng đến nhường nào. Bà chăm lo cho tôi từng ly từng tí như một đứa trẻ. Đến khi tôi đỗ một trường đại học ngoài Hà Nội, bà đã khóc đến cả tuần trước ngày chia tay tôi lên đường. Vì ở đây còn xóm làng vả lại cách sống cũng đã quen nên mẹ tôi chỉ muốn ở như vậy, chờ khi tôi lấy vợ, mẹ con sẽ lại được ở bên nhau.
Ngày em nhận lời cầu hôn, tôi thực sự đã rơi nước mắt khi biết em thông cảm với hoàn cảnh của mình. Ảnh minh họa.
Tôi ra Bắc học tập nên cũng có nhiều cơ hội đi lại với bố hơn. Tôi đủ trưởng thành để hiểu quá khứ là chuyện của người lớn. Bố tôi giờ cũng đã có gia đình riêng, hơn tất cả, tôi mong ông luôn được sống hạnh phúc.
Hà Nội cũng là nơi tôi gặp và yêu vợ tôi bây giờ. Em là cô gái Hà Nội gốc nhưng rất đỗi giản dị, chân phương. Có lẽ được gia đình bao bọc từ nhỏ nên tính tình em khá trẻ con. Chúng tôi cũng chưa từng nghĩ mối quan hệ này sẽ kéo dài được đến như vậy. Ngày em nhận lời cầu hôn, tôi thực sự đã rơi nước mắt khi biết em thông cảm với hoàn cảnh của mình.
Đám cưới của chúng tôi đã vấp phải không ít ngăn trở của hai bên gia đình. Bố mẹ em thì không muốn con gái phải bỏ thủ đô để vào vùng đất Lâm Đồng xa xôi để làm dâu rồi phải sống với mẹ chồng khi tôi đi làm ngoài biển. Mẹ tôi thì nghe ai đó mách là lấy em không hợp tuổi, lại có tướng sát phu nên ngăn cản bằng mọi cách.
Cuối cùng mọi sự cũng được dàn xếp ổn thỏa khi chúng tôi cố có bầu để cưới. Tôi hứa với em sau vài năm, gom góp được khá sẽ mua một căn nhà rồi chuyển lên Sài Gòn. Công việc đi biển của tôi thu nhập cũng không tồi, tôi tin sau vài năm thiệt thòi sẽ bù đắp cho em xứng đáng.
Vì muốn vợ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai nên tôi nói em chờ khi nào đẻ xong thì đi làm. Hơn nữa, ở nơi ấy để tìm công việc phù hợp với ngành học của em cũng không đơn giản gì. Tôi thì bận đi biển nên thời gian về nhà chỉ tính bằng ngày, thậm chí liên lạc qua điện thoại còn bị hạn chế.
Không có nhiều thời gian bên gia đình, thỉnh thoảng gọi điện về lại thấy mẹ kêu ca về vợ rồi nghe vợ chán cảnh sống cùng mẹ chồng, tôi đâm ra cũng chán. Vợ tôi đang có bầu nên cũng mệt, mẹ tôi lại khó tính nên không quen cách sống ngoài Bắc của vợ. Tôi chỉ nói vợ có gì cố nhịn vì dù sao mẹ cũng nhiều tuổi rồi. Chuyện cũng không có gì ngoài một hôm tôi được về nhà, em khiến tôi phát bực.
"Anh cho em đi theo anh đi. Em thuê một căn nho nhỏ ở đấy thôi rồi bao giờ có điều kiện vợ chồng mua nhà sau. Chứ cứ thế này em trầm cảm mất.
"Nhà có mình mẹ chẳng lẽ vợ chồng lại kéo nhau lên thành phố ở riêng. Hơn nữa giờ chưa có con phải tranh thủ mà tiết kiệm. Cứ như thế sau lấy đâu ra tiền mà chăm con".
"Không việc làm, không bạn bè người thân, suốt ngày ở nhà làm đủ mọi việc mà mẹ vẫn khó chịu soi mói. Đi làm thì anh không cho, kể ra không bầu bí đã không khổ thế này".
Tôi tức tốc về nhà, nhìn thấy vợ xanh xao trong viện tôi chỉ thấy bực chứ chẳng hề thấy thương. Ảnh minh họa.
Tôi quát lên rồi không kiềm chế nổi tát vợ một cái. Có lẽ vợ chỉ lỡ lời nói ra nhưng câu nói đó khiến tôi thực sự bực mình. Ông trời thật biết trêu ngươi khi vài tuần sau đó, khi đang đi làm tôi nhận được cuộc gọi của mẹ báo vợ sẩy thai.
"Chắc nó không muốn giữ nên mới như thế chứ cả làng cả nước người ta chửa ầm ầm, có ai làm sao đâu".
Tôi tức tốc về nhà, nhìn thấy vợ xanh xao trong viện tôi chỉ thấy bực chứ chẳng hề thấy thương. Sao đến đứa con ruột của mình mà cô ấy còn dám làm điều tàn nhẫn như vậy.
Ngày đưa vợ xuất viện về nhà, tôi chẳng buồn mở miệng. Nói gì nữa khi con cũng đã mất rồi, mọi lời xin lỗi của cô ấy đều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cho đến hôm tận mắt thấy bữa cơm của vợ, tôi mới giật mình.
"Sao em lại ăn những món này?"
"Mẹ thích ăn nên em ăn theo mẹ thôi. Sao thế anh?"
Trời, hóa ra suốt thời gian vừa rồi mẹ tôi cho con dâu đang bầu bí ăn đu đủ xanh với dứa sao. Bà thừa biết những món ăn đó dễ gây sảy thai mà. Chẳng lẽ bà tin vào lời một ông thầy nào đó nói nếu chúng tôi lấy nhau thì tôi sẽ chết sớm, nếu sinh con trong năm sau sẽ nhiều đen đủi sao?
Nghĩ lại cú tát trời giáng hôm đó, tôi thật sự thấy mình không đáng mặt đàn ông. Người con gái đã theo tôi vào cùng đất này, chịu nhiều thiệt thòi để rồi nhận lại sự đối xử này. Tôi ân hận vô cùng, tôi sẽ đưa vợ theo. Đói khổ có nhau, tôi sẽ không để em phải thiệt thòi thêm nữa.
Theo tintuconline.com.vn
Bị mỉa mai "chửa trước mới cưới", tôi nhịn mãi đến lúc đáp trả 1 câu khiến chị dâu im re Nhiều lần chị dâu bóng gió, mỉa mai lắm rồi mà tôi vẫn nhịn. Bởi tôi nghĩ, 1 điều nhịn thì 9 điều lành, hơn nữa tôi cũng là dâu mới. Nhưng tới lần nọ, bà ý lại lôi cả mẹ tôi vào mà chửi, tôi điên quá bật lại khiến bà chị dâu im bặt từ đó về sau, tuyệt nhiên không...