“Lấy cô tôi phí một đời trai!”
Anh chỉ vào mặt tôi mà rằng: “Lấy cô, tôi phí đời trai, biết thế này thì đừng cưới”.
Tôi không nói một lời nào, cũng không nhỏ một giọt nước mắt. Cảm xúc trong tôi không còn nữa, hoặc nó đã quá chai sạn, đã đông cứng khi đứng trước người đàn ông này rồi.
Đúng là hôn nhân không như ta nghĩ, nó không giống như lúc còn yêu nhau. Ngày yêu đương, anh hứa hẹn trên trời, dưới biển. Anh bảo anh yêu thương tôi nồng nàn, muốn quan tâm chăm sóc tôi cả đời và sẽ biến tôi thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Thật ra, tôi không còn trẻ để mơ mộng vào những câu nói đó của anh nhưng chí ít, tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi là chân thành.
Ai cũng bảo, lúc yêu thì như thế, nhưng lúc cưới nhau về, mọi thứ khác lắm. Tôi biết vậy nhưng nếu có thay đổi thì cũng còn lâu, lo xa làm gì. Cứ nghĩ như vậy, tôi vui vẻ, không bao giờ suy nghĩ về những điều tiêu cực giống như người ta cảnh báo nhiều. Tôi chỉ biết yêu anh hết lòng, hết dạ và cũng nhận tình cảm của anh trao cho mình. Chúng tôi kết hôn…
Tình yêu trọn vẹn của một cuộc hôn nhân hạnh phúc chỉ được có 2 năm. Sau những khó khăn về kinh tế, vật chất, anh bắt đầu thay lòng. Anh đi chơi, tôi hay nổi cáu, vì anh mắc cái bệnh nhiệt tình với bạn bè. Cứ ai gọi là anh cũng đi, còn đi thâu đêm, suốt sáng. Có khi anh còn gọi cho tôi xin ngủ lại nhà bạn với lý do, say rượu quá không về được. Nhiều lần vì lo cho chồng, tôi đã bắt xe tới tận nhà bạn anh để đón anh về trong tình trạng say khướt, người nồng nặc mùi rượu.
Ai cũng bảo, lúc yêu thì như thế, nhưng lúc cưới nhau về, mọi thứ khác lắm. Tôi biết vậy nhưng nếu có thay đổi thì cũng còn lâu, lo xa làm gì. (ảnh minh họa)
Anh mắc cái bệnh ham vui, cứ có rượu bia là vui hết mình. Anh không nát kiểu mấy ông nghiện rượu nhưng có ai chúc là anh không từ chối. Anh cứ uống tới bến, bảo bạn bè mấy khi gặp nhau mà không nhiệt tình, người ta trách cho. Nên cốc rượu nào được mời là anh uống sạch. Có khi đi với anh, tôi phải đứng ra đỡ cho. Uống nhiều tôi không cấm nhưng còn xe cộ, đường xá đi lại, mưa gió, người có rượu chẳng phải rất nguy hiểm sao.
Tôi đã nói với anh một trăm lần nhưng anh bảo tôi lắm chuyện, có vui tí cũng không cho vui. Anh không muốn tôi bận tâm nhiều tới cuộc sống của anh. Anh cho tôi là người vợ ghê gớm, quản thúc anh.
T.iền lương hàng tháng, tôi bắt anh đưa quá nửa. Vì tôi không muốn anh lao vào nhậu nhẹt, rồi lại sĩ diện trả hết t.iền. Tôi muốn anh phải có trách nhiệm với gia đình, vợ con. Như thế, sau này có con cái, chúng tôi mới lo được cho con có cuộc sống bằng bạn, bằng bè. Nhưng anh nói, chuyện gì thì chuyện chứ chuyện kinh tế là phải sòng phẳng. Dù là t.iền nong, lương lậu của ai có thì người ấy tiêu, sau có con thì tính sau.
Video đang HOT
Tôi mang chuyện đi nói với bố mẹ anh, mẹ anh giận lắm. Vì bố mẹ anh vốn không ưng mấy người bạn của anh. Họ toàn là những người chỉ biết ăn nhậu, chẳng được tích sự gì. Tôi cũng không hài lòng về chuyện, cả tháng trời anh không vác mặt về nhà tôi, thăm bố mẹ vợ. Trong khi tôi tháng về vài lần. Anh coi gia đình tôi không ra gì. Tôi hỏi tại sao anh lại thế, trước đây yêu tôi anh khác, mà giờ sao lấy nhau rồi, anh lại trở mặt. Anh bảo yêu là một chuyện, cưới là một chuyện, còn bảo tôi đừng có mơ mộng viển vông.
Nói rồi, anh xách hành lý đi, không biết là đi đâu nhưng anh dọa, sẽ đi cả tháng, không thèm nhìn mặt vợ. (ảnh minh họa)
Tôi quát tháo om sòm. Trước tới giờ, tôi chưa thấy ai lại sòng phẳng chuyện t.iền nong với vợ mình. Ngay một xu anh cũng đưa cho tôi, tôi đi làm và chỉ biết tiêu t.iền của mình. Nói đi nói lại anh vẫn vậy, anh chỉ chìm trong cơn say. Với anh, bạn bè là trên hết, vợ con chưa là cái gì.
Có hôm, anh bắt tôi phục vụ bạn anh, nấu nướng cho gần chục người trong đội bóng của anh tới nhậu. Tôi không nói gì, cũng đi làm. Nhưng trong bữa ăn, anh uống hết chai này tới chai khác. Anh bảo tôi đi mua tới 5 chai rượu vodka loại lớn mà vẫn chưa thôi. Tôi ức chế, bực dọc. Khi anh nhờ tới lần thứ 6, tôi đứng lên quát giữa nhà: “Các ông uống vừa vừa thôi, uống lấy vui, uống gì lấy say khướt. Tôi ghét nhất là mấy người say sưa tối ngày, ở nhà tôi thì đừng có say”. Tôi quay sang chồng, chỉ tay vào mặt chồng: “Ông thích uống, tự đi mà mua”. Nói rồi, tôi đi một mạch lên gác, vào phòng của mình, kệ mặc họ. Sau hôm ấy chúng tôi cãi nhau to.
Anh ta đã tát tôi một cái như trời giáng. Anh bảo tôi: &’Tôi thật ân hận vì đã lấy cô, lấy cô tôi phí cả đời trai. Từ hôm nay, không vợ chồng gì nữa. Tôi cũng không ở cái nhà này nữa, cô thích làm gì thì làm, viết đơn ly hôn đi, cô xúc phạm tôi được, xúc phạm bạn tôi là tội không thể tha thứ. Tôi không chấp nhận người vợ như cô’.
Nói rồi, anh xách hành lý đi, không biết là đi đâu nhưng anh dọa, sẽ đi cả tháng, không thèm nhìn mặt vợ. Tôi cũng lo lắng quá, nhưng giờ không biết nên làm thế nào. Thực sự tôi quá nóng vì mắng bạn anh nhưng sức chịu đựng có hạn. Anh cứ như con sâu rượu, tôi làm sao chịu được. Giờ tôi không biết xoay thế nào. Nếu xin lỗi anh thì anh ta sẽ lấn tới. Còn nếu không, có lẽ chúng tôi sẽ ly hôn thật. Xin cho tôi lời khuyên…
Theo VNE
“Cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ...”
Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng c.hửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
"Ê, cái con kia, tao nói cho mày biết, cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong thì câm họng lại, đừng có bép xép mà bị đòn nghe chưa!". Đây là câu anh nói với tôi hôm tôi hỏi anh về việc có người nói thấy anh vô khách sạn với một cô gái trẻ nhiều lần.
Chuyện xảy ra đã 3 năm nhưng tôi nhớ như in nét mặt anh hôm ấy. Nó đằng đằng sát khí khiến tôi không dám nói thêm lời nào. Bởi tôi biết, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Cha tôi đã nhiều lần căn dặn: "Nhịn nó đi con. Cái thứ không biết điều, có nói nó cũng không nghe mà chỉ khổ thân thôi".
Lần đầu nghe cha nói vậy, tôi chỉ biết khóc. Hoàn cảnh của tôi hôm nay chính là do tôi đã nghe lời cha mẹ, đặt đâu ngồi đấy. Nếu như 10 năm trước, tôi không lấy Phú theo sự sắp đặt của gia đình thì đời tôi đâu có ngày u ám như hôm nay. Lỗi là do tôi "chỉ biết đẻ con gái" như lý lẽ mà chồng tôi viện dẫn cho những lần ngoại tình của anh.
10 năm, tôi đã sinh cho anh 4 đứa con gái. Phú nói cũng đúng. Suốt thời gian ấy tôi chỉ ăn rồi bầu, rồi đẻ, rồi nuôi con nhỏ... Đến lần thứ năm thì tôi bị hư thai. Giờ thì ngay cả chuyện "nằm ngửa" tôi cũng không làm được với người chồng như Phú. Và tôi cũng không biết làm gì với đàn con nheo nhóc, đứa lớn nhất mới 9 t.uổi, đứa nhỏ nhất lên 3...
Nhưng đó là chuyện 3 năm về trước...
Chị tôi nhìn thấy cảnh tôi bị chồng ăn h.iếp thì không chịu nổi. Chị bảo: "Để chị kiếm chuyện gì cho mà làm, chớ nghe lời nó ở nhà riết ngu người". Đúng là tôi ở nhà riết rồi đ.âm mụ mẫm. Nhưng Phú đã tạo cho tôi thói quen dựa dẫm vào anh. Từ khi lấy chồng, tôi trở thành một cây tầm gởi với suy nghĩ "xuất giá tòng phu" như lời mẹ dặn ngày lên xe hoa về nhà chồng.
Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: "Tôi không khiến cô ra ngoài. K.iếm t.iền hay kiếm trai?". Phú nói rằng, với tài sản mà ba má anh để lại trước khi ra nước ngoài định cư, anh có thể ngồi không ăn cả đời; huống hồ gì anh còn có mấy cái cửa hàng điện máy... "Nhưng em không muốn là kẻ ăn bám"- tôi mếu máo. "Tôi nói không là không! Nếu cãi lời tôi thì coi như cô đi luôn". Tôi biết Phú nói là làm. Nếu tôi dám làm trái ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: "Tôi không khiến cô ra ngoài. K.iếm t.iền hay kiếm trai?". (ảnh minh họa)
Khi tôi nói điều này với chị tôi, chị im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng bảo: "Chuyện này tùy em suy nghĩ nhưng chị thấy, nếu em tiếp tục sống như từ trước tới nay thì em sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì. Em đừng lo ba mẹ buồn. 10 năm qua, coi như em đã trả hiếu cho ba mẹ. Phần sau này, em phải sống cho bản thân mình".
Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời chị nói. Đúng là 10 năm qua, tôi sống chẳng ra một con người. Anh bỏ t.iền ra sắm tôi về để trông nom nhà cửa, đẻ con, làm nghĩa vụ với gia đình anh... Và một điều tôi thấy rất rõ, anh coi tôi là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Bất cứ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể bị đè ngửa ra để anh thỏa mãn nhu cầu...
Vậy là tôi quyết định ra đi. Anh vẫn tưởng tôi nói đùa nên ném ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn: "Ký vô rồi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Nhưng nhớ đọc kỹ nghen. Cô sẽ ra đi tay trắng đó". Câu nói của anh khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi anh: "Còn mấy đứa nhỏ thì sao?". Anh cười nhạt: "Mấy con vịt trời ấy hả? Cô cứ mang theo hết". Tôi bảo anh ghi điều đó vào đơn. Anh cười thành tiếng rồi nắn nót viết vào "Các con còn nhỏ nên chúng tôi thỏa thuận chúng sẽ sống với mẹ". Viết xong anh vứt trước mặt tôi rồi bỏ đi.
Có lẽ anh nghĩ tôi không bao giờ dám nộp đơn ra tòa. Nhưng lần này, anh đã sai. Sau khi nộp đơn, tôi dọn ra ngoài. Phải thú thật là 10 năm sống với anh, tôi ngu nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện tôi không lú lẩn, u mê như vậy. Đó là t.iền bạc cha mẹ chồng cho, tôi cất riêng và để dành. Chị tôi tìm cho tôi một chỗ bán bánh mì và xôi sáng. Công việc rất cực nhưng tôi thấy vui vô cùng.
3 tháng sau tòa xử ly hôn thì tôi đã có một công việc ổn định. Cả 4 đứa con đều được ở với mẹ. Ở tòa án về, tôi thấy lòng nhẹ tênh. Một cảm giác thật khó tả mà phải mất nhiều tháng tôi mới có thể làm quen...
Cứ tưởng như thế là tôi đã có thể nhẹ nhàng với phần đời còn lại của mình. Thế nhưng mọi thứ lại đảo lộn khi ba mẹ chồng tôi về. Ông bà khóc lóc, năn nỉ tôi bỏ qua cho Phú mà quay về. Khi thấy tôi kiên quyết không đồng ý, ba chồng tôi đã ngã bệnh. Ông nằm liệt giường từ đó đến nay.
Lúc đầu Phú cũng nói cứng: "Tôi đã nói trước rồi, một khi cô bước chân ra khỏi nhà thì kể như đi luôn. Ba mẹ già lẩm cẩm rồi, đừng có nghe họ". Tôi bảo anh: "Tôi cũng không có ý định trở lại với anh nhưng tôi thương ba mẹ và thấy khó xử. Tôi nghĩ, tốt nhất là anh nên coi cô nào anh thương yêu nhất trong số bồ bịch của anh thì rước về nhà cho ba mẹ yên lòng".
Được chừng hơn 1 tháng thì Phú đột ngột tìm tới. Anh ta bảo là thăm con nhưng cứ ngồi mãi chẳng chịu về. Thấy đã khuya, tôi bảo: "Anh về đi, tôi còn đóng cửa nghỉ ngơi". Anh chần chừ mãi mới nói: "Nhà đâu mà về? Ngân hàng phát mãi để trả nợ rồi...".
Thì ra, mỗi khi cặp bồ với một cô, anh lại sắm xe, sắm nhà cho họ; công việc làm ăn thì bỏ bê cho nhân viên. Kết quả là mấy cái cửa hàng điện tử lỗ lã, hàng tồn kho nhiều phải bán đổ bán tháo, căn nhà của ba mẹ chồng tôi để lại phải mang đi thế chấp ngân hàng để trả nợ cho các chủ hàng. Và giờ đây, khi đã quá hạn trả nợ, ngân hàng phát mãi căn nhà. Đó mới chính là nguyên nhân khiến ba chồng tôi bị tai biến...
Tôi không ngờ chỉ mới 3 năm mà mọi sự đã đổi thay đến không ngờ như vậy. "Bây giờ anh tính sao?"- tôi hỏi Phú. Anh trả lời nhát gừng: "Anh cũng không biết... Em có thể cho anh ở đây vài hôm không?".
Ở vài hôm thì được nhưng sau đó thì sao? Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. Nhất là khi biết anh đang bị bệnh rất nặng...
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng c.hửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
Tôi không biết phải làm gì. Đuổi anh đi thì không nỡ mà giữ anh lại thì cũng không xong... Thế nhưng khi nhớ tới câu anh đã nói ngày trước "cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong..." tôi lại tức nghẹn và muốn tống cổ anh ngay...
Theo Eva
Đừng gọi em là “mày” Hôm nay, anh tát em một cái đau điếng rồi đưa tay chỉ vào mặt em và rằng: "Mày đừng bao giờ cãi lời tao, tao nói là phải nghe, ở cái nhà này, tao có quyền". Em sốc nặng, không biết người đàn ông đang đứng trước mặt em đây có phải là chồng em nữa hay không. Chân tay em run...