Lấy chồng trong vòng 1 tháng.
Chúng tôi hẹn hò trong 1 tháng, 5 ngày sau anh hẹn ăn tối và bất ngờ cầu hôn tôi. Mặc dù cả hai đều rất hợp nhau, nhưng tôi vẫn hoang mang. Tôi thật sự cần một lời khuyên!
Tôi năm nay 27 tuổi – tuổi Dần. Tôi thuộc tuýp phụ nữ hiện đại, tự lập. Đang làm marketing cho một Công ty nước ngoài, thu nhập của tôi tuy không thuộc loại cao ngất ngưởng nhưng cũng khiến nhiều người ao ước. So với đám bạn bè, tôi được nhận xét là thành đạt nhất trong số họ.
Người ta bảo đỏ bạc thì đen tình, tôi rất lận đận trong chuyện tình cảm. Không phải tôi quá cầu toàn mà vì những người đàn ông xung quanh tôi không đáp ứng được tiêu chuẩn (cho dù là căn bản nhất) của tôi. Người có học thức thì ngoại hình lại quá tệ, tôi không dám nhận là mình đẹp nhưng cũng là người có chút nhan sắc. Người có ngoại hình, học thức thì tính tình gia trưởng, nhất định bắt vợ anh ấy phải không được đi làm, toàn tâm toàn ý vì gia đình. Đến khi tôi gặp được một người có đủ cả ngoại hình, sự nghiệp, hòa hợp về tính cách thì chỉ trong vòng 6 tháng quen nhau tôi phát hiện anh đang bí mật tán tỉnh một người khác. Những mối tình của tôi nhanh chóng đi vào ngõ cụt.
Trong khi đó, gia đình tôi cứ giục phải kiếm chồng trong năm nay vì theo lời mẹ tôi, con gái tuổi Dần nếu không đám cưới trong năm 2013 thì phải 2 năm nữa mới có thể cưới do không hợp năm. Tức là khi ấy tôi 29 tuổi. Bây giờ tôi đã không kiếm được ai, 2 năm nữa liệu có ai còn muốn cưới một bà cô văn phòng già và khó chịu?
Ảnh minh họa: Lấy chồng trong vòng 1 tháng?! Tôi thật sự cần một lời khuyên.
Theo lời một người bạn, tôi vào OakClub, một trang hẹn hò mới xuất hiện tại Việt Nam. Tôi không tin vào những thể loại kết bạn trên internet vì tôi cho rằng nó quá ảo và không an toàn. Nhưng vì cô bạn cứ khăng khăng rằng cô ấy đã tìm được một người bạn rất dễ thương và hợp ý nên bắt tôi nhất định phải vào thử. Tôi đành miễn cưỡng nghe theo.
Cô bạn bảo tôi đừng sớm nản, duyên số cũng cần có thời gian. Sau vài ngày xem qua vài trăm tài khoản, tôi phát hiện được một người hoàn toàn phù hợp với yêu cầu và tiêu chuẩn của mình. Anh 30 tuổi, đang làm kĩ sư xây dựng, cao và khuôn mặt ưa nhìn. Lướt một vòng các ảnh cá nhân của anh, xem kĩ cả phần thông tin, sở thích của anh, tôi quyết định bắt chuyện. Không chỉ dễ nhìn, mà cách anh trả lời tin nhắn rất có duyên và hài hước. Với một người con trai có đủ điều kiện như thế, khi tôi hỏi tại sao anh vẫn chưa có bạn gái, anh bảo anh không tìm được người hợp với mình, bởi thế nên anh mới phải vào OakClub. Chúng tôi bắt đầu gặp mặt sau 3 ngày chat trên mạng. Ở ngoài anh còn đẹp trai và vui tính hơn. Do đọc trước các thong tin có sẵn trên trang hẹn hò, chúng tôi biết mình hợp nhau nhiều mặt, gu ăn mặc, sở thích ăn sushi, nghe nhạc R&B, đọc sách … và thậm chí cả hai đều rất thích chó con. Hẹn hò được 1 tháng, khi anh hỏi tôi có dự định gì về tương lai hay không, tôi mới kể cho anh nghe rằng gia đình tôi giục phải lấy chồng trong năm nay, còn không thì 2 năm nữa mới cho cưới. Anh nghe xong có vẻ trầm ngâm và không nói gì. 5 ngày sau, anh hẹn tôi ăn tối trong một nhà hàng sang trọng, bất ngờ khi thấy anh đến và đem theo một đóa hồng to. Trong ngày hôm đó, anh cầu hôn tôi. Anh dí dỏm bảo rằng, phụ nữ gần 30 đẻ con sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Anh muốn chúng tôi đám cưới và có con sớm.
Video đang HOT
Quá bất ngờ và bối rối, tôi đã không trả lời được và hẹn anh 1 tuần để suy nghĩ. Chúng tôi mới chỉ quen nhau không lâu, chính xác là hẹn hò trong 1 tháng, và hơn nữa là qua một trang web hẹn hò trên mạng mà thôi. Mặc dù cả hai đều rất hợp nhau, ở bên anh tôi thấy rất vui và hạnh phúc, nhưng tôi vẫn hoang mang, chỉ sợ mình chưa hiểu rõ con người anh. Còn nếu từ chối, liệu anh có thể đợi tôi 2 năm nữa mới lấy và sinh con cho anh?
Tôi thật sự cần một lời khuyên.
Theo VNE
Tôi cũng đã từng chết vì yêu
Tôi nhận ra rằng, chỉ có sống mới là cách ám ảnh lớn nhất chứ không phải cái chết
Hàng loạt những lá thư tâm huyết được gửi về cho eva sau bài viết Đắng lòng tình hận - tình yêu và câu chuyện thẫm đẫm nỗi buồn "Nếu mai tôi chết anh có buồn không?" của một độc giả. Đáng chú ý nhất trong những tâm sự gửi về, có lá thư của một người cũng đã từng từ bỏ cuộc đời vì hai chữ "Tình yêu". Để rồi, sau khi được sinh ra một lần nữa cô ấy mới nhận ra rằng, chỉ có mình có là người đóng lại cánh của cuộc đời chứ không phải ai khác có thể làm được điều đó.
Tình yêu giới tính xin gửi tới các bạn lá thư chia sẻ này để cùng đọc và suy ngẫm:
kimoanh...@...
Đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi đã khóc thật nhiều. Tôi thấy mình của 5 năm về trước. Thấy một kẻ yếu hèn và gục ngã.Tôi cũng đã từng tự tử vì tình.
Bạn tự hỏi mình và hỏi anh ta : "Nếu mai tôi chết anh có buồn không?". Vậy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện cuộc đời mình, bạn sẽ biết người ấy có buồn không?
Mối tình đầu của tôi cũng ra đi theo cái cách mà tất cả những cuộc tình tàn khác đều phải diễn ra. Anh ta cũng ruồng rẫy tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng tin vào sự tử tế và tình cảm cuối cùng mà anh ta dành cho tôi sau bao năm gắn bó. Tôi níu kéo anh bằng mọi cách nhưng vô hiệu. Và điều cuối cùng tôi nghĩ tới là cái chết. Và trong cơn đau khổ tột cùng, tôi bỏ ngoài tai mọi lời động viên, khuyên can, an ủi, tôi chỉ muốn tìm đến cái chết. Và tôi chết thật!
Tôi cũng đã từng tìm đến cái chết với hi vọng mong người ấy quay về (Ảnh minh họa)
Sau khi lịm đi vì số thuốc ngủ, tôi không còn biết điều gì xảy ra quanh mình. Tôi chỉ nhớ khi tình dậy, quanh tôi là tiếng khóc ngặt của mẹ, ánh mắt trầm ngâm vừa oán giận vừa xót thương của bố. Mọi người không trách cứ, không mắng mỏ nhưng trong thâm tâm hẳn nỗi đau đớn vì tôi là lớn lao lắm.
Tôi rảo đôi mắt nhìn khắp căn phòng để tìm một hình bóng thân thuộc nhưng anh ta không hề ở đó. Anh ta biết tôi tự tử nhưng điều ấy chẳng đủ để làm anh ta ghé qua thăm một người vừa đi qua cõi chết như tôi. Nỗi đau đớn lúc đó tưởng chừng như trực nhấn chìm tôi thêm một lần nữa. Bên tôi, ba mẹ tôi vẫn cứ cần mẫn, lau cho tôi từ đôi bàn tay, chút mồ hôi thấm trên má. Còn tôi vẫn như một kẻ vô hồn.
Ngày hôm sau tôi nhận được từ anh ta hai thứ. Một lá thư và một tấm thiệp cưới. Đọc xong lá thư với vài dòng ngắn ngủi, tôi đã nhận ra mình thật ngu ngốc: "Nếu em chết, có lẽ anh sẽ trách mình nhiều lắm. Bởi anh biết tại anh mà em lựa chọn kết cục đó. Nhưng anh sẽ chẳng bị ám ảnh cả đời đâu, có thể sẽ dằn vặt mình một năm, hai năm hoặc lâu hơn thế. Nhưng rồi anh sẽ lấy vợ, sẽ sinh con và vui với tổ ấm của riêng anh. Nếu với một người còn sống mà không đủ sức gợi nhớ, thì liệu một người đã chết có thể làm người ta nhớ mãi không thôi hay không? Vì vậy, em đừng dại dột chết thêm một lần nào nữa. Em đã được sinh ra lần thứ hai rồi đấy. Anh sẽ không bao giờ lấy một người mà mạng sống của mình còn không trân trọng thì làm sao trân trọng những điều khác?"
Tôi tìm thấy được niềm tin trong cuộc sống sau khi từ cõi chết trở về (Ảnh minh họa)
Tôi đã mỉm cười được dù là một sự mỉm cười giả tạo. Nhưng nước mắt của mẹ, sự đau đớn của cha là thật. Tôi cố gắng sống, dù từng ngày chỉ như một cái bóng không hồn. Hành động dại dột của tôi chẳng mang anh ta quay lại mà còn đẩy tôi vào bao sự khó khăn. Cơ thể tôi suy nhược, người mệt mỏi, tinh thần chán nản. Hơn thế nữa, bao lời đàm tiếu xung quanh vì một kẻ chết vì tình càng khiến tôi và gia đình thêm khốn đốn. Đó thực sự là quãng thời gian địa ngục, địa ngục hơn cả lúc chia tay.
Nhờ sự trợ giúp của gia đình và những người bạn bè, giờ tôi bắt đầu vui trở lại và tôi nhận ra rằng vẫn có quá nhiều điều hạnh phúc chờ tôi. Chỉ có bản thân mình tự đóng sầm cánh cửa cuộc đời chứ không phải ai khác có thể làm được điều đó.
Tôi dám trả lời cho bạn rằng nếu bạn chết, anh ta sẽ buồn. Nhưng buồn để làm gì? Dùng tính mạng của mình chỉ đổi lấy một cái điều gọi là "nỗi buồn" của anh ta có phải là hành động ngu ngốc quá không? Thế còn nỗi buồn của bố mẹ bạn lẽ nào là sự vô nghĩa lí? Với tư cách của một người đã đi từng nông nổi và bồng bột, tôi khuyên bạn nên sống. Chỉ có sống mới là cách ám ảnh anh ta lớn nhất chứ không phải cái chết.
Cứ đau buồn, cứ khóc thậm chí là gục xuống bên người thân của bạn nhưng rồi đứng lên từ chính chỗ ấy để kiêu hãnh với đời và kiêu hãnh với anh ta bạn ạ. Đừng tự tạo thêm cho cuộc đời mình và những người thân của mình bi kịch bằng cái chết vô nghĩa như vậy. Tôi không phải là người đặc biệt, càng không phải là thánh thần. Bởi thế, tôi làm được thì bạn và tất cả những người từng đau khổ như chúng ta sẽ đều làm được. Điều quan trọng bạn cần phải nhận ra là mình phải sống!
Chúc bạn sớm bình tâm và tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi giành giật sự sống để yêu Chúng ta chỉ có thể được yêu khi chúng ta còn được sống. Chiều qua tôi tình cờ đọc được bài viết của bạn gái trên eva, đột nhiên tôi thấy tim mình se thắt lại. Giá mà tôi có thể, tôi sẽ tìm tới bạn để xin bạn một điều mà bạn đang sở hữu: Sự sống. Tôi và bạn ở cách...