Lấy chồng thiệt mệt
Thực sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa tôi mệt mỏi vì cuộc sống ở chung với bố mẹ và em chồng. Chúng tôi đi đến hôn nhân sau 2 năm tìm hiểu. Khi yêu anh, tôi cũng tìm hiểu gia đình anh.
Thực sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa tôi mệt mỏi vì cuộc sống ở chung với bố mẹ và em chồng. Chúng tôi đi đến hôn nhân sau 2 năm tìm hiểu. Khi yêu anh, tôi cũng tìm hiểu gia đình anh. Bố mẹ anh không phải người Hà Nội nhưng cũng xuống đây ở đựợc 4 năm rồi vì chị gái anh đi nước ngoài, có đầu tư cho anh một quán Internet khi anh là sinh viên năm thứ 2. Vì không có ai quản lý trông coi nên lúc đầu mẹ anh xuống, sau đó lần lượt bố và em trai anh cũng xuống đây thuê nhà ở.
Chị gái anh ở nước ngoài làm ăn tốt, hứa hẹn sẽ mua cho gia đình mảnh đất làm nhà để khỏi phải cảnh đi thuê. Nhưng qua anh, tôi được biết chị gái anh gửi về khá nhiều tiền nhưng cứ gửi về xong thì lại hết bố mẹ anh chẳng tiết kiệm được gì đến nỗi quán nét cũng phải đóng cửa.
Với tôi điều đó không quan trọng, mỗi lần tới nhà anh chơi tôi nhận thấy nét hiền lành chịu khó của mẹ anh, bố anh tuy khó tính nhưng cũng rất quan tâm và hay hỏi han tôi, mỗi lần có dịp gì bố mẹ anh đều bảo tôi đến ăn cơm. Tôi thấy an tâm khi về làm dâu nhà anh.
Nhưng thực sự chỉ một thời gian lấy nhau về ở nhà chồng, tôi mới nhận thấy chuyện mẹ chồng con dâu, chị dâu em chồng thật phức tạp. Trước khi lấy nhau, bố mẹ chồng tôi nói sẽ về quê sống vì nhà ở quê chồng tôi rất khang trang và đầy đủ nhưng mãi chảng thấy bố mẹ chồng tôi về.
Video đang HOT
Bố chồng tôi thì không đi làm gì, mẹ chồng tôi xin đi giúp việc, em chồng tôi bắt đầu học đại học năm đầu tiên. Cuộc sống khó khăn đè nặng lên vai chồng, đồng lương ít ỏi mẹ chồng tôi cũng chẳng giúp gì được.
Điều làm tôi buồn nhất là trước đây tôi thấy mẹ chồng tôi rất tình cảm nhưng hình như tôi nhầm, khi tôi có bầu bà không quan tâm chăm sóc tôi, chưa một lần bà hỏi han tôi, thậm chí khi bụng tôi to gần đến tháng đẻ, chồng tôi có ý giúp tôi công việc vặt thì bị bà mắng rồi nói kiểu không bằng lòng, tôi vẫn phải giặt quần áo cho cả nhà, nấu cơm.
Đến khi tôi sinh, vì mẹ đẻ tôi ốm không thể đến chăm tôi mẹ chồng tôi cũng kệ, bà giúp tôi mấy ngày trong viện về nhà thì đi làm luôn, 4 ngày sau đẻ tôi đã phải làm việc nhà và chăm con.
Nhiều lúc tủi thân chỉ muốn ôm con về ngay nhà mình nhưng không làm vậy được vì nghĩ đến chồng mình, anh thương tôi và con lắm. Mọi việc tôi không thể nhờ bố chồng được vì ông có biết gì đâu.
Thời gian gần đây tôi càng ức chế hơn vì mẹ chồng tôi càng quá đáng, ở nhà tôi đã phải vừa chăm con vừa làm việc nhà phục vụ bố chồng và em chồng nhưng khi đi làm về thì bà lại ý kiến nói tôi ở nhà chẳng làm được việc gì, em chồng tôi tuy là con trai nhưng cũng về hùa với mẹ, nó toàn nói xấu tôi với mẹ và người để mẹ chồng tôi nói là chồng tôi.
Tôi đã có gắng nhẫn nhịn rất nhiều nhưng hình như sức chịu đựng của tôi có hạn mất rồi, mới đây em chồng tôi làm mất xe máy của tôi nhưng bố mẹ chồng tôi cũng chẳng nói một lời nào với tôi.
Trước đây khi cưới nhau bố mẹ chồng tôi chẳng cho vợ chồng tôi gì hết, đến tiền mừng cưới cũng thu hết, tất cả vợ chồng tôi phải lo liệu và nhờ nhà mẹ đẻ tôi giúp. Khi tôi sinh tháng nào mẹ tôi cũng phải cho tôi tiền để không phải phụ thuộc vào nhà chồng, thấy thật xấu hổ vì bố mẹ nuôi ăn học chẳng giúp gì được đến khi lấy chồng đẻ con mà bố mẹ vẫn phải nuôi.
Nhưng tôi chẳng biết làm sao được khi mẹ tôi muốn xuống chăm cháu cho tôi đi làm thì sẽ ở đâu trong căn nhà cả gia đình chồng tôi thuê, lương của chồng tôi không thể đủ nuôi cả nhà trong khi bố chồng và em chồng chẳng làm được gì. Con gái tôi đã được 8 tháng mà tôi vẫn chưa đi làm đưọc vì không có ai trông, mẹ chồng tôi nói không giúp gì được chắc ra tết tôi phải gửi con về nhà ngoại mất thôi.
Theo Phununews
Lương chồng tôi 2.500 USD/tháng có nên bỏ để di cư?
Điểm lợi lớn nhất khi di cư là môi trường sống và điều kiện học hành của con tốt hơn nhiều.
Vợ chồng tôi 37 tuổi, có một cháu trai 10 tuổi. Chồng tôi có bằng MBA tại Việt Nam và làm việc cho công ty nước ngoài, thu nhập khoảng 5.000 USD/tháng. Tôi có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực CNTT nhưng chỉ có bằng cao đẳng. Chúng tôi có cuộc sống khá ổn định và thoải mái tại Việt Nam. Tuy nhiên, theo chồng tôi, do đặc trưng công việc, có thể anh ấy sẽ phải ngưng công việc hiện tại trong khoảng 3-4 năm tới và trở thành người lao động có mức thu nhập khoảng 2.000 - 2.500 USD/tháng mà thôi.
Ảnh minh họa
Chúng tôi đang xem xét phương án di cư sang Canada hoặc Newzealand theo diện skillworker (công nhân kỹ thuật lành nghề) trên cơ sở hồ sơ của chồng. Tuy nhiên, các công ty tư vấn đưa ra phương án với mức phí rất khác nhau và làm chúng tôi bối rối. Một vấn đề nữa cần suy nghĩ là chúng tôi có nên từ bỏ công việc và cuộc sống hiện tại để di cư và bắt đầu lại từ đầu không? Tôi biết chắc khi di cư thì các kinh nghiệm, bằng cấp tại Việt Nam sẽ không hoặc rất khó được sử dụng tại đất nước mới; chúng tôi sẽ vất vả khởi đầu lại trong những năm đầu khi đã ở tuổi 40. Điểm lợi lớn nhất của phương án di cư là môi trường sống và điều kiện học hành của con sẽ tốt hơn nhiều. Theo các anh chị, chúng tôi có nên đánh đổi không? Nếu anh chị nào đã có kinh nghiệm trong việc di cư, xin vui lòng chia sẻ cùng gia đình tôi. Trân trọng cảm ơn.
Theo Hằng/Ngoisao
Lửa giận bốc lên, tôi xông vào và chứng kiến cảnh tượng khó tin trong phòng Tôi tống cổ hai người trơ trẽn đó như ném hai bịch rác rưởi ra khỏi nhà và cũng đốt luôn chiếc váy màu ngủ màu đỏ mà cô ta đã mặc. Tôi là đứa con gái duy nhất của gia đình. Vì thế, bố mẹ rất chiều chuộng và yêu thương tôi hết mực. Tôi xuất thân từ tỉnh lẻ nhưng do...