Lấy chồng sớm chỉ để khổ?
Hãy kiêu hãnh bước đi cho hết phần thanh xuân, tuổi trẻ, thực hiện hết tất thảy những mong muốn rong chơi…
Bạn bỏ ngang chương trình đại học, lấy chồng khi mới chớm đôi mươi khiến ai cũng bất ngờ. Nhưng theo sự sắp đặt của phụ huynh thì đấy là mối lương duyên tốt mà có học hành chi cho lắm, ra trường thất nghiệp khóc đứng khóc ngồi rồi cũng chẳng thể tìm được tấm chồng như cơ hội lúc này. Nhưng hạnh phúc ngắn chỉ tày gang, yêu thương chưa kịp sang ngang thì đã đổ vỡ. Chồng bạn chẳng mấy lâu đã lộ tính đổ đốn, lô đề, rượu chè, vũ phu đủ cả. Trận đòn đau khiến bạn mất đứa con mới chỉ thành hình trong bụng. Nhìn gương mặt đầy những vết bầm tím, nghe chuyện bạn khấn trời lạy phật để được đơn phương ly hôn mà thật xót xa vô cùng.
Lại có chị gái nọ mới cầm trên tay tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học cũng đã vội vàng bước lên xe hoa. Cái tặc lưỡi đời người con gái cốt yếu phụ thuộc tấm chồng thôi em, người ta kinh tế khá giả, lại thương chị hết lòng thì tội tình chi mà không chung đôi đến trọn đời. Rồi chị sinh liền tù tì hai đứa con, mà cái bằng đại học vẫn chưa một lần dùng đến. Thật ra là thi thoảng chị có đưa ra ngắm, nhưng là để đau đớn mà khóc, khi chồng mạt sát cái phận ăn bám, quanh năm suốt tháng ở nhà, ăn dần mòn hết số tiền tiết kiệm của người ta. Chị chỉ biết tự mình giận hờn, oán trách bản thân, ước ao khi ấy khi ấy hãy cứ rong ruổi cho hết giấc mơ tuổi trẻ rồi hẵng bước vào chốn tù bức này.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Cũng có chuyện đôi bạn trẻ, gặp nhau mới độ tầm một tháng nhưng yêu đương thổn thức tưởng chừng đến chết mới thôi. Tình yêu sét đánh khiến đôi chim câu quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, giục giã hai nhà làm đám cưới dù nền tảng chẳng có gì có để đảm bảo ấm êm về sau. Nhưng hai người đang say giấc nồng nàn cứ nằng nặc nguyện cùng nhau đầu bạc răng long trong túp lều vàng và rằng hai trái tim vàng này đây lúc nào cũng cùng chung nhịp đập. Thế mà, chỉ 6 tháng sau kể từ sau đêm tân hôn, tòa án đã phải nhận thêm một lá đơn ly hôn với nội dung hai người trong cuộc không thể dung hòa, không thể chịu đựng nổi nhau…
À là vì những khó khăn chồng chất, chuyện đối nội đối ngoại, nghĩa vụ dâu rể, chuyện cơm áo gạo tiền hay tính cách có hòa hợp nhau hay không… đâu phải là chuyện dễ dàng đi qua, cũng đâu có thể một sớm một chiều là khẳng định được là có gồng gánh nổi hay không. Ấy thế mà vẫn có biết bao nhiêu người chẳng nghĩ gì nhiều đến chuyện mai sau, chỉ nhìn được những bề nổi bên trên mà chẳng bao giờ so đo, thận trọng xem nơi chốn mình sắp đặt chân vào liệu có dễ dàng như vẫn tưởng hay không.
Ảnh minh họa
Hôn nhân chẳng phải là chuyện đùa cho vui, mà là chuyện nghiêm túc nhất trong cuộc đời mỗi con người. Lỡ sai chân đặt nhầm chỗ, hay vô tình đứt gánh giữa đường, thì tương lai sẽ chỉ còn là những tổn thương không tài nào bù đắp cho nổi và cả những ràng buộc không phải cứ đứng trước tòa là giải quyết gọn gẽ hết cho đành.
Nên với người con gái, đừng vội lấy chồng sớm làm chi! Hãy kiêu hãnh bước đi cho hết phần thanh xuân, tuổi trẻ, thực hiện hết những mong muốn rong chơi, thậm chí là cả những suy nghĩ ích kỷ cá nhân, để sau này đừng nuối tiếc.
Và dừng lại đúng lúc bên người mình thật sự yêu thương, ở một mối quan hệ đã “chín”. Đó là mối quan hệ mà bạn hoàn toàn có thể vững tin rằng sẽ đưa bạn đi hết cuộc đời mà không hề hối hận, đủ khiến bạn có thể bỏ lại hết những đam mê và sẵn sàng trở thành người đàn bà đầu tắt mặt tối nơi góc bếp, từng ngày vất vả chăm sóc những đứa con thơ, hăng say thổi hồn vào tổ ấm nhỏ của riêng mình. Hay hãy chỉ dừng chân bên cạnh một người đàn ông chắc chắn sẽ không khiến bạn phải thốt lên rằng làm đàn bà sao mà khổ đến thế!
Theo Phunuonline
Lấy chồng sớm và những tổn thương tôi đã nhận
Tôi sinh ra là 1 đứa trẻ mồ côi cha, 1 mình mẹ tần tảo nuôi tôi lớn thành người. Cho đến khi bước chân vào ĐH, tôi cũng có kha khá người theo đuổi nhưng tôi đã chọn anh - 1 người bạn cùng lớp khi cả 2 mới 19t. Với những hành động ân cần và lời lẽ mật ngọt, tôi bị nhà anh dụ đến ở nhà anh sống vì lí do học xa nhà, rồi đủ lí do khác nữa.
Ở với anh anh bắt đầu lộ bản chất vũ phu của mình nhất là sau những lần rượu chè, tụ tập. Nhiều lần tôi đã muốn từ bỏ nhưng rồi anh lại xin lỗi, thậm chí giữ chặt tôi trong nhà k cho đi đâu. Thế rồi tôi mang thai lúc nào k hay ( vì bị loạn kinh nguyệt có lần kéo dài đến 3 tháng ). Chỉ biết người luôn mệt mỏi, kêu anh thì anh bảo tôi giả vờ ốm. Cho đến khi tôi về nhà mẹ cho uống bao thứ thuốc, có cả thuốc cúm. Rồi sau đó nhà anh phát hiện tôi đã có thai, và gọi về gđ tôi bàn chuyện cưới xin. K may con tôi bị sứt môi khá lớn , tôi cũng bị nhưng rất nhẹ đến mức chưa từng phẫu thuật. nếu để ý kĩ mới nhìn thấy. Do đó vừa mang thai tâm lí vừa lo lắng, anh thì quá trẻ vẫn còn ham chơi và sống k có trách nhiệm vs gia đình. Tuy rằng sau khi cưới anh ít đánh đập tôi hơn, nhưng đồng thời cũng vô tâm hơn lúc yêu nhau rất nhiều. Tôi biết mình bị trầm cảm từ lúc bị doạ sảy thai ở tháng 7 thai kì nên đã nói với anh về điều đó mong anh nghĩ cho tôi hơn.
Nhưng rồi thực tế đáp trả lại tôi quá phũ phàng. Sau khi sinh bằng phương pháp đẻ thường , người tôi quá yếu và bị hậu sản, do suy nghĩ quá nhiều. Hết băng huyết, sa trực tràng đến viêm cổ tử cung. Vậy mà có con rồi anh vẫn ham chơi bời. Ai nhờ làm bất cứ điều gì dù rõ ràng là làm cho con anh cũng có thể cáu kỉnh. Rồi hôm qua khi tôi mới bước đến ngày thứ 20 của kì ở cữ, chỉ vì chuyện bắt 1 con rán mà anh thấy k làm, tôi dù sợ rán nhưng thấy nguy hiểm trước mắt cho con mình cũng vội lao vào đuổi rán ra. Mệt mỏi vì cả ngày trông con cả nỗi hoảng sợ và lo lắng khiến tôi khóc ngay sau đó, tôi trách anh vì k lo cho con , k làm việc giúp đỡ tôi và quá ích kỉ. Đã vậy anh còn coi tôi như trò cười khi thấy tôi khóc. Ức chế tôi bảo sẽ mang con về bên ngoại. Không ngờ ngay sau đó anh đạp vào luôn chỗ vết khâu đẻ của tôi khiến tôi ngã vì đau đớn, hoảng sợ tôi gọi mẹ chồng lên anh ta còn rủa tôi chết đi, đuổi đi, và còn đập vào đầu tôi 1 phát mạnh. Trầm cảm nặng cộng thêm nỗi đau thể chất đang phải chịu đựng người tôi bỗng run bần bật, miệng k thể nói câu gì giống như sắp lên cơn động kinh. Mặc mẹ chồng chửi bới hay nói gì tôi cũng k thể trả lời. Mãi sau nửa tiếng tôi mới có thể nói chuyện. Giờ đây tôi thực sự tuyệt vọng và bế tắc. Con quá bé, nhà ngoại quá xa k thể đi đâu được, mà bệnh của tôi ngày càng nặng hơn k biết sẽ gặp nguy hiểm hay mất mạng vì băng huyết bất cứ lúc nào. Tôi k biết mình sẽ phải tiếp tục như nào đây?
Theo Webtretho
Lấy chồng sớm để bố mẹ có cháu bế nào ngờ Cuộc hôn nhân ngập nước mắt chỉ bởi 3 chữ "lấy chồng sớm". Tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này. Bố tôi lấy mẹ tôi khi hơn 30 và đến tận 34 tuổi mới có đứa con gái đầu lòng là tôi. Thế nên, lúc nào nguyện vọng của các cụ cũng là tôi sớm lấy chồng và...