Lấy chồng rồi có giữ được bạn bè nữa không?
Giờ đây nếu có đi tụ tập bạn bè thì chắc là bạn bè đồng nghiệp, bạn bè của chồng. Kiếm được thời gian hò hẹn với bạn bè thuở đi học chắc cũng khó.
Câu chuyện xoay quanh đàn ông, hẳn cũng đã có nhiều. Hôm nay, tôi muốn viết đôi điều về tình bạn. Cứ cho là phụ nữ khi lập gia đình sẽ dành hầu hết thời gian vun vén cho gia đình nhỏ của mình. Ngẫm lại, cái tuổi học trò và tình bạn hình như không phải mấy khi mà được dài lâu. Tôi và lũ bạn của tôi cũng vậy, cái thời học sinh ý mà, cứ hứa rằng chúng ta vẫn mãi là bạn của nhau hay ngồi mơ mộng mà nghĩ sau này lập gia đình, có con cái thì có thể tụ tập các gia đình với nhau. Nghĩ cái thời mộng mơ ấy vậy thật là thích.
Hình như…mọi thứ đã thay đổi.
Tốt nghiệp đại học là bước chân vào trường đời. Có đứa bạn lập gia đình ngay sau đó, có đứa lại chọn đi du học, và có đứa lại chọn đeo đuổi sự nghiệp trong một thời gian dài. Thế nên, mỗi người mỗi ngả. Nào có được mấy lần gặp mặt đông đủ. Có hôm có được cái hẹn, thì đột xuất con ốm hoặc đột xuất có việc bận không về được, thành thử ra lại hoãn. Cứ thế cái lời hứa ngày xưa chả biết liệu có giữ được. Chưa kể giờ trong nhóm, hai đứa bạn từng chơi rất thân, giờ làm cho hai công ty đối thủ, hóa lại thành ghét nhau. Hay cũng có hai đứa bạn thân khác chơi với nhau, làm cùng cơ quan rồi cuối cùng hóa lại thành thù địch. Thời gian làm cho con người ta thay đổi thì phải? Nhưng không nghĩ lại thay đổi chóng mặt như vậy.
Giờ đây, hễ nghe được đứa nào là bạn của nhau hơn chục năm là thấy đáng quý lắm rồi. Cả năm sắp xếp gặp mặt nhau được một lần cũng thấy mừng, vì đứa bận công việc, đứa bận gia đình. Vậy nên, gặp đươc nhau, âu cũng là đáng quý. Thế nhưng, liệu có còn giữ được cái tình bạn đấy trong thêm vài năm nữa. Hay chúng ta lại quay cuồng với cuộc sống gia đình, sự nghiệp của bản thân mà quên đi tình bạn thời học trò?
Video đang HOT
Tôi có mấy đứa ban, hồi đầu chơi thân lắm. Cả 4 năm đại học chơi với nhau, đến khi ra trường vẫn còn thân thiết lắm. Nhưng đó chỉ là vài năm trước kia, giờ thì khác mất rồi. Có một đứa trong nhóm mới sinh đứa thứ hai, cả nhóm đã lên được cái hẹn. Thế mà cuối cùng lại vẫn chẳng thể đi nổi, cứ lần lữa mãi. Ngẫm lại thì giờ thời gian dành hết cho công việc với gia đình. Mấy đứa sống cùng nhà chồng thì còn bị giới hạn thời gian đi chơi, đâu phải lúc nào cũng thoải mái thời gian mà đi gặp gỡ bạn bè như trước nữa. Chưa kể lúc con ốm lại phải ở nhà mà chăm con, đâu còn tâm trạng mà tụ tập.
Thế nên mới thấy cái thời học trò giờ đã khác xa với bây giờ, khi cuộc sống lúc nào cũng chỉ quanh quẩn với công việc và gia đình. Giờ đây nếu có đi tụ tập bạn bè thì chắc là bạn bè đồng nghiệp, bạn bè của chồng. Kiếm được thời gian hò hẹn với bạn bè thuở đi học chắc cũng khó hoặc có khi, tình bạn thuở học trò giờ đã mờ nhạt lắm rồi. Nghĩ lại, đâu phải bản thân mình không muốn gặp bạn bè. Vẫn những tin nhắn đều đặn hỏi thăm sức khỏe, tình hình công việc, gia đình, nhưng có nhiều đứa bạn chắc bận quá mà không nhắn lại nổi một cái tin. Nhiều tin nhắn không hồi âm, thành thử bản thân cũng không còn hứng thú với việc hỏi han như trước nữa.
Thế nên, thấy mẹ tôi mấy chục năm trời, vẫn liên lạc với bạn bè từ thuở đi học, vẫn thỉnh thoảng hò hẹn tụ tập, tôi cũng ước mình vài năm sau cũng được như thế. Nhưng tương lai mà, chẳng nói trước được điều gì. Tình bạn cũng vậy, chẳng thể hứa trước sẽ dài lâu, nhưng “bạn bè dù xa nhau, đừng quên nhau là được”.
Theo VNE
Vâng... em cố chấp. Em nhận mình sai!
Vâng... em cố chấp. Em nhận mình sai. Sự thay đổi trong em mờ nhạt quá nên anh không thể nhận ra. Và ai đó đã không đủ kiên nhẫn đợi chờ...
Vì em không dịu dàng, nữ tính nên ở bên em, anh không có được cảm giác che chở cho người mình yêu thương (Ảnh minh họa)
Vì em mạnh mẽ luôn làm tổn thương người em yêu nhất... Chẳng biết từ lúc nào em tự đặt ra cho mình những nguyên tắc cứng nhắc. Em có chân - em tự bước! Yêu đến mấy cũng không bao giờ chịu hạ thấp lòng tự trọng mù quáng...
Vì em không dịu dàng, nữ tính nên ở bên em, anh không có được cảm giác che chở cho người mình yêu thương. Em vẫn mái tóc con trai, vẫn quần áo thùng thình bước bên anh. Em cố tình không hiểu những áp lực vô hình khi anh yêu thương cô gái Tomboy...
Vì em ngang bướng... luôn khiến anh thở dài mệt mỏi. Ốm đến mấy cũng không chịu uống thuốc. Cổ họng khô rát đến mất tiếng cũng vẫn ôm khư khư chai nước lạnh. Đau đớn, xót xa em chôn chặt mọi tiếng nấc trong lòng. Vô tình... Em mang lại cho anh cảm giác: Anh chẳng là gì bên cạnh em...
Vì em hay cáu gắt... quát um lên khi anh đi đường dài mà quên không báo đã về bình an. Em không thể ngăn bản thân nghĩ đến những điều tồi tệ...
Vì em không biết ghen... Ngố ạ! Chỉ là em tin anh, quá tin anh. Em thích tự do, thích làm theo ý mình. Và em cũng tôn trọng thế giới riêng của anh. Không nhìn vào mắt em sao anh biết cảm xúc nào đang được kìn nén?
Vì em bất cần... "Kệ em!", "Em thích thế!", "Thì sao nào?", "Liên quan đến anh à?", "Anh đi đi!"... Và ai đó đã đi. Anh xa em... không trách ai đó đã cướp anh đi. Không trách anh đổi thay. Chỉ trách bản thân không đủ sức giữ anh ở lại...
Đâu phải em không đủ tự tin nắm chặt tay anh? Đâu phải em không muốn vòng tay ôm anh thật chặt?... Nhưng anh à? Anh có bao giờ yêu con người thật của em? Giữ bàn tay có gì khó? Giữ trái tim mới là tất cả...
Vì em bất cần... "Kệ em!", "Em thích thế!", "Thì sao nào?", "Liên quan đến anh à?", "Anh đi đi!"... Và ai đó đã đi. (Ảnh minh họa)
Anh luôn muốn em phải thế này, thế kia: Để tóc dài, ăn mặc điệu đà, đi nhẹ, nói nhỏ, biết nghe lời, biết nũng nịu, biết dựa vào vai anh, thay màu đen yêu thích bằng màu đỏ CON GÁI... Anh nhìn cho rõ nhá. Con người anh yêu giây phút đầu vẫn ở ngay trước mắt anh. Chỉ là thứ tình cảm anh trao đã phai màu...
Vâng... em cố chấp. Em nhận mình sai. Sự thay đổi trong em mờ nhạt quá nên anh không thể nhận ra. Và ai đó đã không đủ kiên nhẫn đợi chờ...
Vì em bất cần... nên chẳng ai có thể nghe thấy lời than vãn từ em. Đừng bận tâm. Dù có yêu đến mấy cũng sẽ chỉ nhìn anh như người xa lạ. Dù có đau đến thế nào cũng sẽ chỉ bóng tối và em...
Vì em thế đấy nên có phải anh chọn cách rời xa em một cách dễ dàng không?
Theo blogtamsu
Sốc khi người yêu vẫn giữ "ảnh nóng" với tình cũ Mỗi ngày nhìn thấy những tấm hình đó, tình yêu của tôi mờ nhạt thêm một chút, sự lo lắng tăng lên và tôi muốn bước đi xa em. Em vẫn giữ "ảnh nóng" với tình cũ. Ảnh minh họa. Tôi 29 tuổi, em 25 tuổi, có lẽ đã lớn để hiểu được cái gì nên tôn trọng. Và điều quan trọng hơn...