Lấy chồng quê, tại sao không?
Tôi năm nay cũng 32 tuổi, nhưng tôi đã kết hôn từ khi bước sang tuổi 24. Chồng của tôi là người tôi đã yêu ngay từ khi mới bước chân lên Hà Nội. Chính cuộc sống sinh viên xa nhà với bao nhiêu khó khăn và vất vả đã đẩy chúng đến gần nhau hơn.
Ảnh minh họa
Sau khi ra trường và xin được một việc làm ổn định thì chúng tôi kết hôn. Sau khi kết hôn, chúng tôi thuê một ngôi nhà để ở và bắt đầu cuộc sống của một gia đình ở mảnh đất Hà Nội. Nói là nhà cho sang, chứ thực ra nó chỉ là một phòng trọ chưa đầy 15m2. Mùa hè thì nóng, còn mùa đông thì lạnh đến buốt xương buốt thịt.
Chúng tôi lấy nhau được 1 năm thì công ty nơi tôi làm việc gặp khó khăn về kinh tế nên họ giảm biên chế rất nhiều. Tôi cũng nằm trong danh sách đó. Thế là tôi thành người thất nghiệp khi trong bụng đã mang bầu đứa con đầu lòng.
Chồng tôi thì bảo tôi ở nhà luôn, đợi sau khi sinh con xong thì mới xin đi làm một thể. Nhưng từ khi nghỉ việc, cuộc sống gia đình tôi càng trở nên khó khăn. Chồng tôi vì phải lo cho cả gia đình nên ngày nào cũng phải làm việc quần quật từ sáng tới tối khuya. Mỗi khi về nhà là mặt mũi bơ phờ. Anh ít quan tâm đến tôi hơn, đã vậy, lúc nào anh cũng trong tư thế dễ dàng cáu gắt. Cho nên chúng tôi cãi nhau thường xuyên.
Không ít lần tôi còn ngồi viết đơn ly dị để chấm dứt cuộc sống hôn nhân với người chồng khô khan cục cằn này.
Video đang HOT
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến con, nghĩ đến những vất vả hàng ngày anh phải chịu đựng để kiếm ra đồng tiền dù là ít ỏi để chăm sóc cho cả gia đình. Cho nên, tôi từ bỏ ý định ly hôn, và quan tâm đến chồng nhiều hơn.
Đến khi sinh con và hết thời gian ở cữ thì tôi bắt đầu đi làm để tăng thêm thu nhập cho gia đình và gánh đỡ cho chồng gánh nặng về kinh tế.
Vài năm sau, khi công việc của tôi đã ổn định và tôi được cân nhắc lên chức trưởng phòng kinh doanh thì anh xin nghỉ việc ở công ty đang làm và trở về mở một công ty riêng chuyên về xây dựng.
Gặp vận may nên công ty của anh làm ăn ngày càng khấm khá, thu nhập cũng nhiều hơn. Rồi chúng tôi mua được một căn nhà nhỏ, dù một nửa số tiền của căn nhà khi ấy là chúng tôi đi vay nợ.
Nhưng chỉ vài năm sau, nhờ biết tiết kiệm và chịu khó phát triển công việc làm ăn nên chúng tôi đã trả hết số nợ mua nhà, và mua thêm được một chiếc ô tô để tiện cho việc về quê thăm bố mẹ 2 bên, và mỗi lần đi du lịch.
Từ đó, anh cũng quan tâm và chiều chuộng vợ con nhiều hơn. Cứ mỗi dịp cuối tuần hoặc những ngày lễ tết là anh lại tự giác đưa vợ con đi mua sắm ở những trung tâm thương mại lớn . Và chính anh cũng đã giúp tôi thỏa giấc mơ được đi du lịch nước ngoài, được đứng trên những mảnh đất xa lạ, và đứng trước những kỳ quan thế giới…
Trong khi đó, cô bạn tôi, ngày sinh viên với giấc mơ lấy chồng giàu và cũng đã được như ý. Nhưng chỉ sau 5 năm kết hôn thì họ lại đưa nhau ra tòa, vì anh chồng chỉ biết ỷ nại vào bố mẹ mà không chịu làm ăn. Đến khi vợ chồng ở riêng thì bao nhiêu mâu thuẫn xảy ra, rồi phải bán cả nhà để trả nợ cho những cuộc ăn chơi, lô đề của chồng…
Tôi muốn kể câu chuyện đó ra để nói rằng, hạnh phúc gia đình nếu được xây dựng trên một nền tảng kinh tế vững chắc, lại có sẵn thứ keo kết dính là tình yêu thì cuộc sống đó là thiên đường. Còn nếu không thì. tiền bạc là thứ có thể làm ra, chỉ cần vợ chồng biết yêu thương, và cùng nhau cố gắng.
Theo VNE
Bao giờ em mới quên được anh?
Em mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh nghĩ về người đàn ông mà em đã dành trọn trái tim mình.
5 năm rồi, 5 năm qua, trải qua bao sóng gió, bao thăng trầm, cuộc sống của em cũng luôn biến động, chỉ có một điều, hình ảnh của anh không phai mờ trong trái tim em. Em vẫn một lòng một dạ nhớ về anh như ngày xưa vậy.
Với người khác, có thể họ sẽ cho em là kẻ ngu ngốc khi ôm mộng mãi một mối tình như vậy. Nhưng anh à, chỉ có ai từng yêu, từng trải qua những cuộc tình chân thành mới cảm nhận được sự khổ đau của người con gái như em. Em đã yêu anh quá nhiều để rồi, khi anh phản bội em, em chẳng thể nào mở lòng với ai được nữa.
Suốt thời gian chia tay nhau, em đã khóc ròng rã 3 tháng trời, em đóng kín cửa, giam mình trong phòng, không tiếp xúc với một ai. Vì em không muốn nhìn thấy người khác và cũng không muốn họ thấy khuôn mặt ỉu xìu, khó chịu của em. Em thật lòng không thể tiếp chuyện được ai, không thể nào cười được. Chỉ cần em thức là em nghĩ tới anh, là em lại đau lòng và khóc. Anh không thể cảm nhận được tình yêu của em, không thể cảm nhận được em yêu anh nhiều thế nào đâu. Vì khi anh ra đi, anh đã không còn yêu em nữa.
Anh đã dành tình cảm cho người con gái khác, người con gái xinh đẹp và giàu có hơn em. Trong mắt anh, em chỉ là một kẻ qua đường, em không còn giá trị nào nữa khi anh đã buông bao nhiêu lời yêu thương, hạnh phúc. Em đã níu kéo anh, van xin anh, dù biết đó là hành động đớn hèn, nhưng em không thể làm khác. Vì em cảm thấy, mình không thể nào sống thiếu anh.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. (ảnh minh họa)
Và rồi, thời gian trôi đi, mãi tới mấy năm sau em mới dám tin là anh đã có vợ. Anh cuối cùng cũng cưới người con gái đó. Vì đó là người mang lại cho anh hạnh phúc, ấm no, mang lại cho anh cuộc sống giàu sang, không như những gì anh sẽ có với em. Em biết, ai cũng mong muốn cho mình có một cuộc sống hạnh phúc, giàu có nhưng một người đàn ông mà dựa vào người phụ nữ của mình để phất lên thì thật không đáng mặt đàn ông đâu anh ạ. Biết vậy mà em không thể nào quên được anh.
Nhiều khi em còn tưởng anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để đến 5 năm qua, em vẫn mang hình bóng của anh. Nhiều khi muốn quên mà không thể nào quên được. Em nhớ anh đến quay quắt con tim. Em không dám tin là em đã mất anh mãi mãi.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. Nhưng, em phải lấy chồng, còn phải sinh con, làm sao bây giờ anh? Chẳng lẽ ông trời lại khiến em trở thành người không ra gì sao, lại khiến em sống một cuộc đời không hạn phúc, toàn là khổ đau và nước mắt sao? Anh à, bao giờ anh mới ra khỏi trái tim em, bao giờ hình bóng anh mới thôi lảng vảng bên cạnh em. Em thật lòng mệt mỏi quá rồi, em muốn quên anh, quên mãi mãi, để em có thể mở lòng yêu thương một ai đó và bên người đó trọn đời! Làm ơn hãy ra khỏi trái tim em đi anh, 5 năm rồi, quá đủ để em quên một người, đừng hành hạ em thêm nữa!
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ! Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác. Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh,...