Lấy chồng, phụ nữ sợ gì nhất?
Phụ nữ lấy chồng sợ gì nhất? Trên cả chuyện mẹ chồng, chuyện bị cắm sừng, ấy là chuyện hôn nhân nhạt nhẽo và phải lấy con cái ra để níu kéo cái “nghĩa” của chồng khi cái “tình” đã cạn.
Dưới đây là 5 điều mà các cô nàng đắn đo trước khi gật đầu theo chàng về dinh!
Sợ mất tự do
Đừng tưởng chỉ có đàn ông mới tôn sùng tự do, độc lập. Với những người phụ nữ tự chủ, mạnh mẽ và tôn thờ cuộc sống tự do họ thường có xu hướng nói “không” với hôn nhân. Nếu họ may mắn trúng tiếng sét ái tình mạnh đến nỗi muốn theo chàng về dinh thì điều đó cũng có nghĩa là nỗi sợ hãi bị mất tự do tương đương với mong muốn được kết hôn.
Với mẫu phụ nữ này, cần phải có một anh chàng đủ mạnh mẽ và quyết liệt hơn nàng động viên và chứng minh cho nàng thấy, sau hôn nhân nàng vẫn không hề mất đi sự tự do của chính nàng thì may ra nàng mới gật đầu và về chung một nhà với chàng.
Sợ chồng “cắm sừng”
Đây là một chủ đề thường nhật của các cô nàng độc thân. Xung quanh các cô là bao nhiêu câu chuyện nhãn tiền về những bà vợ trẻ nhưng đã được cho vào vườn bảo tồn quốc gia vì những chiếc sừng quý hiếm chi chít trên đầu do các ông chồng nhiệt tình “cắm” lên đầu họ.
Chuyện ngoại tình trong hôn nhân thời hiện đại càng ngày càng trở nên bình thường một cách bất thường. Những giá trị hôn nhân bị giảm xuống, những cái Tôi cá nhân cao dần lên khiến mối quan hệ hôn nhân dần bị phá vỡ và chuyện ngoại tình xảy ra thường xuyên.
Video đang HOT
Ngoại tình là sự phản bội. Chẳng có một người đàn bà (kể cả đàn ông) nào muốn mình bị người mà mình tin yêu phản bội cả, thế nhưng chuyện đó vẫn diễn ra thường xuyên, và nó khiến các nàng độc thân sợ lấy chồng.
Sợ ảnh hưởng đến công việc và các mối quan hệ bạn bè
“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy/Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”. Tất cả mọi mối quan hệ bạn bè thân sơ, đặc biệt là bạn khác giới sẽ được ấn nút “pause” một cách nhã nhặn trước trạng thái “just married”. Thứ nhất là người phụ nữ đó tôn trọng cuộc hôn nhân của mình, thứ hai là cô ấy không muốn có những phiền phức không đáng khi đã kết hôn. Nhưng dù thế thì bản thân cô ấy vẫn luôn cần có những người bạn cùng giới, khác giới, tự do kết bạn như thuở chưa chồng. Chính mâu thuẫn giữa cái mong muốn chính đáng và sự ràng buộc trách nhiệm vô hình của hôn nhân khiến cô ấy đắn đo trước hôn nhân.
Sợ mẹ chồng
Một nguyên nhân khổng lồ khiến các nàng khóc thét chính là chuyện “mẹ chồng, nàng dâu” mà đa phần là những câu chuyện bi kịch từ xa xưa vọng lại đến tận ngày nảy ngày nay.
“Mẹ chồng” đã trở thành một từ khóa gây ám ảnh cho tất cả các nàng dâu hiện đại. Đây chính là một người đàn bà được các nàng dâu ưu ái nhắc đến nhiều nhất trong các cuộc trà dư tửu hậu. Không phải mẹ chồng nào cũng là “bi kịch” của nàng dâu (trên thực tế cũng có nhiều nàng dâu là “bi kịch” của mẹ chồng chứ chẳng đùa), thế nhưng cái định kiến “con gái là con người ta/con dâu mới thực mẹ cha mua về”. Chính cái sự “mua” này khiến các bà mẹ chồng lại có thêm một tâm lý “mất tiền mua mâm bà đâm cho thủng”, thế là đủ các chiêu hành con dâu, bênh con trai dù đúng ít sai nhiều khiến các cô nàng chuẩn bị khăn gói về nhà chồng không khỏi sợ hãi.
Sợ hôn nhân nhạt nhẽo
Những buổi sáng tất bật lo cho chồng con ăn sáng rồi đi học đi làm, buổi trưa một là ở nhà nội trợ hai làm đi làm, chiều về tạt qua chợ hoặc đi siêu thị với một đống đồ lỉnh kỉnh, rồi cơm nước, giặt giũ, lau dọn nhà cửa, con cái học bài. Vợ chồng vùi mặt vì việc, cả ngày có khi chỉ nói chuyện xã giao, những buổi hâm nóng tình cảm đầy trách nhiệm, làm tình như trả bài, nhiều khi nhìn thấy mặt nhau sao mà “cũ” thế, nhạt thế…đã bao lâu hai vợ chồng không hôn nhau, đã bao lâu không nói lời yêu nhau, đã bao lâu không có thời gian riêng cho nhau…những cơm áo gạo tiền và vô số những trách nhiệm trong hôn nhân khiến vợ chồng sống với nhau chỉ còn cái nghĩa. Mà cái “nghĩa” nhiều khi nó nặng nề lắm, bởi tình yêu nếu còn thì cái “nghĩa” vợ chồng nó rất tự nhiên, đẹp đẽ. Nhưng tình cạn, thì cái “nghĩa” bỗng trở nên như một thứ gánh nặng đầy mệt mỏi…
Phụ nữ lấy chồng sợ gì nhất? Trên cả chuyện mẹ chồng, chuyện bị cắm sừng, ấy là chuyện hôn nhân nhạt nhẽo và phải lấy con cái ra để níu kéo cái “nghĩa” của chồng khi cái “tình” đã cạn.
Theo Emdep
Cuộc đời ngắn lắm, mình yêu đi!
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng, ai cũng nên trải qua một lần. Tuổi trẻ sẽ qua đi rất nhanh và nhạt nhẽo nếu không có tình yêu làm màu.
Chị tôi mải chơi, chỉ ham vui chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện chồng con. Rồi đến khi có người đàn ông nào đến tìm hiểu, chị cũng lắc đầu ngao ngán. Chị nói, chị chưa thích lấy chồng. Nghe người ta nói, chị là người xinh đẹp nên thiếu gì người yêu, chị càng tự kiêu và càng không muốn yêu đương ai hết. Tới lúc chị nhận ra mình không còn trẻ nữa, quay lại thấy chẳng còn ai xung quanh mình. Chị đã chơi với những người ít tuổi hơn nhiều năm nay quá. Và giờ, bạn bè chị, con cái, yên bề gia thất hết cả rồi.
Chị đợi người đến tìm hiểu chị, không có ai. Những người đàn ông hết lời tán tỉnh chị, giờ gặp chị cũng chỉ một nụ cười xã giao. Chị không còn nhiều người theo đuổi như trước kia. Đàn bà có thì, con gái trẻ cũng lớn và đẹp hơn nhiều, chị không còn chỗ đứng trong giới nữa. Chị dần mất màu, mất hết cả nhan sắc và sự tự tin.
Bạn tôi, vì thiếu nhan sắc nên không tự tin đối diện với đàn ông. Người nào được mai mối cô ấy cũng từ chối, không phải vì không thích mà là vì không dám thích. (Ảnh minh họa)
Nơi của chị đứng, bây giờ có người khác thế vào. Ham vui, ham chơi đến ngày mỏi chân, mỏi gối mới dừng lại, nhưng chị đã dừng lại quá muốn. Để đến bây giờ, chị mải miết đi tìm người đàn ông chị thích ngày đó. Không ngờ, anh ấy cũng đã đi lấy vợ, không thể chờ được chị thêm. Hết thật rồi... chị muốn yêu mà không được, một lần được yêu cũng không xong. Giờ có gặp ai, cũng chỉ là mối lái, miễn cưỡng, không thể lãng mạn ngọt ngào như thuở thanh niên. Chị ơi, tại chị cả, chị đã phí hoài tuổi xuân vào những cuộc phưu lưu mà không nhận ra, tình yêu mới là phép màu hạnh phúc, mới là sự diệu kì, mới là điều mà mỗi một người cần phải trải qua. Có hạnh phúc, có khổ đau, có vui có buồn nhưng đó mới là yêu, mới là sống thật với mình.
Chị đã già, cuộc đời ngắn lắm, sao chị không yêu. Giờ có muốn cũng đã muộn rồi...
**
Bạn tôi, vì thiếu nhan sắc nên không tự tin đối diện với đàn ông. Người nào được mai mối cô ấy cũng từ chối, không phải vì không thích mà là vì không dám thích. Cô ấy thường nói với tôi rằng &'không biết họ có thích mình thật lòng không, có yêu mình thật lòng không. Mình xấu thế này thì ai yêu chứ. Ngoài kia còn biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, sao họ không yêu, lại chọn mình?'. Cứ tư tưởng sợ hãi như vậy nên mãi mãi, cô ấy chưa có người yêu, người người sốt ruột. Ai cũng mong cho bạn tôi sớm có chỗ bầu bạn để vui vẻ, xua tan không khí buồn tủi trên khuôn mặt.
Tôi thúc giục bạn nhiều lần, cứ yêu đi đừng ngần ngại. Cuộc đời ngắn lắm, cứ yêu đi đừng sợ ai. Nếu cứ sợ ngày mai họ không yêu mình nữa thì sao dám bắt đầu. Tương lai có ai nói trước được, hứa hẹn nhiều rồi cũng thất hứa mãi đó thôi. Đừng nghĩ xa xôi, biết rằng hôm nay ta yêu và được sống thật với lòng mình, được thương yêu chính người mình yêu, thế là đủ. Ngày mai có ra sao, kệ ngày mai. Lo lắng những điều xa xôi ấy, chỉ làm bản thân mệt mỏi, chỉ làm mình mất tự tin.
**
Rồi bạn tôi có người yêu. Tôi cố gắng mai mối cho bạn một người. Lúc đó, bạn không tự tin cho lắm rằng anh này thích mình thật. Tôi bảo bạn thay đổi ngoại hình, cách ăn mặc. Mình không có khuôn mặt xinh như người ta thì phải tạo được phong cách riêng, đáng nhớ. Bạn khác hẳn. Anh bạn tôi cũng ưng ý cô bạn này hơn. Hai người họ cứ tìm hiểu qua lại, cuối cùng yêu nhau từ bao giờ không hay. Tiếp xúc với đàn ông nhiều, cô ấy mạnh dạn hơn hẳn, nói chuyện vui vẻ hơn trước. Ban đầu, tôi là cầu nối, sau dần tôi đã chẳng còn đi chung cùng với họ.
Sau một thời gian, tôi nhận được tin tốt, họ đã yêu nhau. Cô bạn hồ hởi cám ơn tôi, rồi ca ngợi người yêu hết lời. Cô ấy nói, thật may là có tôi giới thiệu không đến giờ, vẫn chưa biết cảm giác được yêu, được lo lắng, quan tâm, cung phụng là gì. Thật hạnh phúc biết bao...
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng. Tuổi trẻ sẽ qua đi rất nhanh và nhạt nhẽo nếu không có tình yêu làm màu. Yêu đi đừng ngại. Đời người ngắn lắm. Hãy mạnh dạn nói lời yêu, đừng để những tiếc nuối và ân hận. Cứ yêu đi, yêu hết mình, ngày mai có ra sao, để ngày mai tính. Đời người ngắn, tuổi trẻ càng ngắn, nên phải sống và hưởng thụ điều thiêng liêng nhất của đời người, là yêu và được yêu.
Theo Tapchiphunu
Em dâu muốn đuổi tôi ra khỏi nhà Ở nhà của bố mẹ tôi mà em dâu lại muốn tôi ra ngoài thuê nhà để đón mẹ đẻ ở quê ra chữa bệnh... Bố mẹ tôi có 3 người con, hai trai và một gái, anh trai tôi đã lấy vợ, sinh con và có nhà riêng ở quê, tôi và em trai học xong làm việc ở thành phố. Để...