Lấy chồng nhờ mai mối năm 20 tuổi, tôi được chồng chăm lo cho đi học, nhưng tôi đã lún vào sai lầm
Tôi đã lừa dối người đàn ông mình yêu thương và người đàn ông đã cho tôi có được ngày hôm nay.
Khi phải chia sẻ câu chuyện của mình ở đây, tôi biết sẽ có nhiều lời chỉ trích dồn về phía mình. Nhưng bây giờ tôi thật tình không biết nên làm gì. Hy vọng các bạn có thể cho tôi một vài lời khuyên hữu ích.
Tôi lấy chồng năm 20 tuổi. Ngày ấy ở quê tôi, con gái 20 tuổi chưa lập gia đình đã bị cho là ế. Bố mẹ sợ có con gái lớn chưa chồng trong nhà sẽ mang tiếng nên tìm đủ mọi cách để dẫn mối lấy chồng cho tôi. Vì thế, tôi được bố mẹ gả cho một người đàn ông góa vợ hơn tôi 15 tuổi.
Tôi kết hôn khi còn ở lứa tuổi ngờ nghệch. Chồng tôi là người thành phố, anh có lối sống tốt và đặc biệt cũng rất quan tâm tới tôi. Kết hôn xong, anh thuyết phục tôi ôn thi để học đại học. Chúng tôi tạm hoãn việc sinh con khi tôi đậu vào một trường đại học xa nhà.
Đến lớp, tôi nói dối là mình vẫn còn độc thân để không phải xấu hổ trước bạn bè. (Ảnh minh họa)
Tôi đi học, được mở mang đầu óc và cũng học được rất nhiều điều. Tôi luôn thầm cảm ơn chồng mình vì chính anh là người đã tạo động lực cho tôi. Nhưng cũng kể từ đó, tôi cảm thấy mình thiệt thòi khi chưa từng được yêu đã sớm phải lập gia đình. Đến lớp, tôi nói dối là mình vẫn còn độc thân để không phải xấu hổ trước bạn bè.
Chồng tôi là người có tiền, anh đã chu cấp đầy đủ cho tôi suốt 4 năm ăn học. Không những vậy, nhà cửa của bố mẹ tôi ở quê được sửa khang trang cũng nhờ chồng tôi gửi tiền về. Bố mẹ tôi luôn tự hào khi nhắc đến con rể. Bản thân tôi cũng rất biết ơn anh. Nhưng, đó chỉ là thứ tình cảm của người biết ơn chứ không phải tình yêu.
Video đang HOT
Tôi ra trường và bắt đầu đi xin việc. Lúc này, chồng tôi mong mỏi có đứa con vì anh đã gần 40 tuổi. Còn tôi thì lưỡng lự vì đã gặp được Nam ở chỗ làm. Với tôi, Nam chính là mối tình đầu.
Nam không hề biết rằng tôi đã có gia đình. Anh đến với tôi bằng tình cảm rất chân thật và nghiêm túc. Ở bên anh, tôi được thoải mái làm những điều điên rồ của tuổi trẻ. Chúng tôi đi chơi, nhảy nhót và cùng nhau tới những đại hội âm nhạc để hoà mình vào biển người đó.
Tôi biết bản thân đã không còn tư cách để nói yêu Nam hay chia tay chồng. (Ảnh minh họa)
Càng ngày tôi càng lún sâu vào sai lầm. Khi được Nam cầu hôn, tôi đã quên rằng mình đã có chồng mà gật đầu đồng ý. Rồi tôi lên kế hoạch để chia tay chồng và đến với Nam. Nhưng cuộc đời oái oăm quá, tôi phát hiện mình có thai cách đây 3 tuần.
Tôi biết bản thân đã không còn tư cách để nói yêu Nam hay chia tay chồng. Tôi đã lừa dối người đàn ông mình yêu thương và người đàn ông đã cho tôi có được ngày hôm nay. Nhìn thấy Nam, tôi không nỡ nói chia tay anh. Còn về nhà gặp chồng, tôi lại cảm thấy đầy tội lỗi.
Có lẽ tôi sẽ phải xin nghỉ việc và chia tay tình yêu của tôi. Tôi sẽ sống những năm tháng còn lại bên chồng để trả món nợ ân tình mà anh dành cho tôi. Chính tôi đã đẩy mình vào bước đường này nhưng sao tôi lại thấy đau khổ đến vậy?
Theo Afamily
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...