Lấy chồng nghèo…đến tết cũng khổ
Cầm trên tay đồng lương ít ỏi của hai vợ chồng, tôi chẳng biết phải tiêu gì, bớt tiêu gì cho đủ. Tết sắp đến, biết bao nhiêu thứ phải lo trong khi giá cả tăng vọt. Chạnh lòng ngán ngẩm bởi cuộc sống gia đình quá chật vật.
Ảnh minh họa
Hai vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, cùng ra trường và lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Bố mẹ hai bên ở quê cũng không khá giả gì nên không thể giúp đỡ thêm cho chúng tôi. Mọi người vẫn bảo yêu người bằng tuổi thì khổ vì cùng xuất phát điểm như nhau, người con trai sẽ không đủ khả năng bao bọc cho người con gái cả về vật chất lẫn tinh thần. Những chàng trai bằng tuổi cũng thường trẻ con. Tôi cũng đã nghĩ về điều đó và thấy có phần đúng. Người yêu tôi mới đi làm, lương lại thấp, là con trai nên anh ấy chẳng giữ được đồng nào, có bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu.
Tôi cũng thông cảm cho anh, biết hoàn cảnh anh khó khăn nên cũng không đòi hỏi quà cáp đắt tiền hay hôm nào cũng đi chơi đi ăn, mà tiết kiệm những khoản “tình phí” đến mức tối đa nhất. Lắm lúc nhìn đám bạn có người yêu khá giả, quà cáp rồi đi chơi chỗ này chỗ nọ liên tục tôi cũng cảm thấy tủi thân lắm. Nhưng chỉ cần anh động viên vài câu, trêu đùa nựng nịu một chút là tôi sẽ quên ngay và lại có thể vui vẻ tươi cười bên anh.
Lúc yêu nhau, tôi cứ nghĩ chỉ cần hai người thật lòng với nhau, cùng chung lưng đấu cật bảo ban nhau làm ăn và tích lũy, thế nào chúng tôi cũng có một cuộc sống êm ấm. Nhưng chỉ đến khi bước vào cuộc sống gia đình thật sự, đối mặt với những vấn đề cơm áo gạo tiền, tôi mới biết mình đã… nhầm.
Đi làm được 2 năm, tôi quen và yêu anh. Anh là người chất phác, vui tính và tốt bụng. Nhưng bố mẹ tôi không thực sự ưng ý vì điều kiện kinh tế tương đối khó khăn. Anh đi làm nhưng lương không cao, bố mẹ ở nhà lại thường xuyên đau ốm. Là con một, anh phải có trách nhiệm phụng dưỡng và chăm sóc cha mẹ. Vì thế đồng lương vốn đã ít ỏi của anh hàng tháng phải gửi một phần về cho gia đình.
Vượt qua những khó khăn và trở ngại, hai chúng tôi cũng đến được với nhau và có một đám cưới ấm áp, hạnh phúc. Tôi cứ suy nghĩ đơn giản, hai vợ chồng kiếm được bằng nào thì tiêu bằng ấy, tiền thì biết thế nào cho đủ nên vẫn vui vẻ. Mọi thứ chi phí trong nhà đều do tôi quán xuyến hết.
Thời gian đầu, cuộc sống vợ chồng luôn tràn đầy tiếng cười hạnh phúc. Khi hai vợ chồng còn son rỗi, cuộc sống tuy có hơi vất vả nhưng chúng tôi vẫn chịu đựng được. Nhưng đến khi có con, nảy sinh bao nhiêu thứ phải chi tiêu. Hàng tháng phải đối mặt với các khoản thu chi, tôi mới thở dài ngao ngán. Vợ chồng tôi vẫn chưa có nhà, mà phải đi thuê trọ với giá 1,5 triệu/tháng. Rồi các khoản: tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, tiền ăn, tiền xăng xe, tiền mua sắm vật dụng trong nhà, tiền mua sữa, mua tã, quần áo cho con… rồi tiền cưới xin, thăm người ốm, bà đẻ, tiền về quê hàng tháng thăm ông bà… Cơ man những khoản phải chi tiêu, không cái gì là không cần đến tiền làm tôi ức chế, mệt mỏi nên thường hay cáu gắt, bực bội.
Video đang HOT
Công việc của hai chúng tôi cũng chỉ được có thế, cơ hội thăng tiến là rất khó khăn. Anh cũng không thể kiếm việc làm thêm khi công việc ở công ty đã tối mắt tối mũi, về nhà là anh cảm thấy mệt mỏi, chán chường. Tôi cũng biết anh đã cố gắng hạn chế rất nhiều những khoản chi tiêu bù khú, nhậu nhẹt bạn bè để cuộc sống vợ chồng bớt khó khăn nhưng thực sự tôi vẫn cảm thấy stress và áp lực. Nghĩ đến cảnh phải thuê nhà hàng chục năm nữa rồi phải sống chắt bóp, tằn tiện, vay mượn mà tôi tủi thân chỉ muốn khóc.
Lại một cái Tết nữa sắp đến, có biết bao nhiêu thứ phải lo, biết bao nhiêu khoản phải chi. Tiền biếu bố mẹ bên nội, bên ngoại, tiền quà cáp cho họ hàng, làng xóm, tiền mừng tuổi cho các cháu, tiền tàu xe đi lại… Cứ nghĩ đến là tôi thấy đau đầu. Dù gì chúng tôi cũng mang tiếng là ra Hà Nội làm ăn mà tết nhất không biếu được bố mẹ một khoản cho ra tấm ra món thì thật bẽ bàng. Tết cũng là dịp con cái thể hiện lòng hiếu lễ với cha mẹ nên tôi rất băn khoăn day dứt, nhiều đêm trằn trọc không ngủ được. Nhẩm tính sơ sơ tiền thưởng tết của cả hai vợ chồng cho chuyến về quê ăn tết cũng đã hết, chả còn dư ra đồng nào để sắm sửa đồ đạc hay mua thêm cho con hộp sữa, bộ quần áo mới…
Càng nghĩ tôi lại càng thấy não nề. Nhìn đám bạn nhà cao cửa rộng, xe hơi chạy vù vù, tiền tiêu không tiếc tay mà thèm, chỉ mong được một phần như thế. Trong khi chúng cũng làm nhà nước như tôi, thu nhập cũng chỉ ngang bằng tôi. Hỏi ra mới biết do lấy được chồng giàu, làm mỗi tháng hàng chục triệu nên mới được chi tiêu thoải mái như vậy. Có lẽ cái số của tôi không được nhờ chồng. Cuộc sống khó khăn quá khiến tôi không khỏi chạnh lòng, có lần chợt nghĩ không biết mình có sai khi quyết lấy chồng nghèo?
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...