Lấy chồng giàu, tôi thành đứa con bất hiếu khiến bố mẹ vô gia cư
Từ ngày có con trai, anh cho tôi cầm một khoản tiền. Tôi bắt đầu để dành và biếu bố mẹ. Dù không nhiều nhưng tôi nghĩ đây là phần chuộc lỗi của tôi.
Đọc chia sẻ của bạn Kiều Hương Giang, tôi thấy mình đồng cảm với bạn rất nhiều. Tôi là cô gái xứ Bắc giống như bạn lúc nào cũng nghĩ chồng nhà giàu thì mình sướng. Nào ngờ hẩm hiu hơn đời chị Dậu.
Bố tôi là bộ đội và bị thương. Khi giải phóng ông về quê nhưng không thểsinh con. Họ nhận nuôi tôi từ lúc lọt lòng. Với tôi, họ chính là cuộc sống của mình. Chồng tôi không phải là con nhà giàu mà anh giàu thực sự. Anh tự kiếm tiền.
Năm 2001, lúc đó tôi 19 tuổi vừa học xong cấp ba, đang độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Tôi gặp anh trong một lần anh về thăm quê. Lúc đó, tôi biết anh đã có một đời vợ nhưng họ không có con nên ly hôn. Tôi bắt đầu thích anh và nghĩ sẽ lấy anh để giúp bố mẹ thoát nghèo. Dù bố mẹ không muốn tôi lấy chồng xa nhưng tôi vẫn theo anh. Ngày cưới, bố tôi đã khóc vì sợ mất con và đúng là đến nay họ mất con thật.
Anh có lô cao su cả chục ha ở Bình Phước và rất nhiều trang trại ở Đồng Nai, quá đủ để tôi có thể biến mình thành nàng Lọ Lem như trong truyện cổ tích.
Tôi bước vào thế giới của nhà giàu từ đó. Tuy nhiên, cuộc sống toàn bi kịch. Chồng tôi là kẻ độc tài, giàu có nhưng anh vô cùng ki bo. Tôi vẫn giấu bố mẹ vì sợ họ lo. Anh nói “nếu em không đẻ được, 3 năm sẽ chia tay”. Và tôi nghĩ để trở thành bà chủ, tôi phải đẻ, phải đẻ. Tôi đẻ liên tục 5 năm ba đứa con nhưng lại toàn là con gái. Anh đặt mục tiêu phải có con trai và tôi sẵn sàng cho mục tiêu của anh.
Video đang HOT
Mỗi lần tôi gọi điện về quê, tôi không dám nói nhiều vì sợ tốn tiền điện thoại. Cuối tháng, hóa đơn tiền điện thoại anh đều quản lý. Nếu anh thấy tăng và biết ai gọi thì anh sẽ chửi tôi không thương tiếc. Anh quý đồng tiền đến nỗi, quy định 1 năm tôi chỉ được mua ba bộ quần áo. Một bộ cho việc đi các đám cưới, liên hoan, hai bộ mặc nhà.
Thương bố mẹ ở quê, tôi thường tranh thủ đi làm thêm như mót mủ cao su, làm tất cả các công việc nào để có tiền gửi về cho bố mẹ. Lúc đó, bố mẹ vẫn nghĩ tôi sung sướng với chồng nhà giàu. Họ không thấy con gái về thăm nhà và chỉ nghĩ rằng tôi bận con cái. Họ không biết là anh không cho tôi về. Nhớ nhà, tôi gọi điện bảo với bố mẹ: “ước gì con được sống cùng bố mẹ”. Có lẽ vì thế, bố mẹ nghĩ tôi đang muốn họ vào.
Điều ấy tôi đau lòng nhất, họ bán căn nhà và ruộng ở quê vào miền Nam với con gái và con rể. Những ngày sống ở đây, chứng kiến cảnh tôi chẳng khác nào “nàng Hương” bố mẹ tôi chỉ khóc. Số tiền bán nhà và bán ruộng ở quê không mua nổi căn nhà trong này. Họ trở thành kẻ vô gia cư. Anh có đất trải dài nhưng không nghĩ sẽ cho họ một miếng để họ có thể xây nhà.
Bố mẹ tôi thuê trọ ở gần nhà tôi. Mỗi ngày, họ đến thăm con gái và cháu. Ở tuổi 50 – 60, bố mẹ tôi phải đi làm thuê kiếm cơm. Nhìn bố chạy xe ôm nắng đốt cháy da đen sạm, tôi thương bố đứt từng khúc ruột. Mẹ tôi, đêm đến phải đi vào lô cao su mót mủ. Nói là mót chứ thực ra là lấy trộm. Hôm nào bảo vệ đuổi, mẹ chạy vượt mặt. Tôi không thể giúp gì bố mẹ mình.
Sống ở miền nam hơn 4 năm, bố mẹ tôi cay đắng tìm về quê cũ. Họ chỉ đủ tiền mua mảnh ruộng giữa cánh đồng rồi dựng căn nhà cấp 4 ở tạm. Phần còn lại làm chuồng nuôi heo, nuôi gà làm lại cuộc đời.
13 năm lấy chồng, tôi sinh cho anh 6 đứa con. Nhiều đêm, tôi nghĩ đến cảnh phải chạy trốn khỏi gia đình này nhưng cả 6 đứa con, tôi không nỡ bỏ lại đứa nào cả. Tôi thèm quay trở về quê một lần mà khó quá. Tôi thực sự chỉ là cái máy đẻ của anh. Từ ngày có con trai là hai bé thứ 5 và thứ 6, anh mới thoáng hơn chút là cho tôi cầm một khoản tiền lo cho các con. Tôi bắt đầu để dành chút ít, mỗi tháng biếu bố mẹ mình. Dù không nhiều nhưng tôi nghĩ đây là phần chuộc lỗi của tôi.
Mỗi lần nghe thời sự thông báo bão, ruột gan tôi thắt lại. Bố mẹ tôi đang sống giữa cánh đồng, mưa bão thế này, không biết họ thế nào. Tôi chỉ mơ ước có một gia đình gần nhà bố mẹ để chiều chiều chở con về chơi với ông bà, chứ không phải là đứa con bất hiếu như bây giờ.
Theo Phunutoday
Lấy chồng giàu lại nhớ thương tình nghèo
Phía sau ánh hào quang lấp lánh của kim cương, vàng bạc là nỗi đau của người con gái còn quá trẻ. Kể từ ngày lấy chồng giàu, sống cuộc sống khổ nhục, không một ngày nào chị nguôi nhớ về anh...
Con gái ai cũng mong muốn kiếm được tấm chồng tử tế, chăm lo được cho gia đình, vợ con. Nhưng duyên phận là cái trời cho, khéo thì giữ lấy, không khéo thì tuột mất. Chị là một cô gái trẻ, tốt nghiệp đại học được hơn một năm, xinh đẹp, đảm đang, học hành giỏi giang, lại là con gái quê chân chất nên có nhiều người theo đuổi. Nhưng từ sớm chị đã có người thương nơi quê nhà.
Chị và anh yêu nhau từ thời sinh viên, hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau trên mảnh đất quê nghèo. Chị vốn học giỏi nên thi đậu đại học, còn anh phần vì sức học kém, lại thêm hoàn cảnh gia đình khó khăn nên học xong cao đẳng anh bước chân vào cuộc sống mưu sinh, kiếm thêm tiền nuôi chị ăn học tiếp.
Lấy chồng giàu nhưng chưa bao giờ chị nguôi nhớ về tình cũ (Ảnh minh họa)
Nhưng với tấm bằng cao đẳng, không tiền, không quan hệ anh chẳng thể tìm cho mình được một công việc tốt, anh đành ngậm ngùi lao động chân tay trong các nhà máy, xí nghiệp ở Hà Nội một thời gian. Cuối cùng anh tự hiểu, nếu cứ tiếp tục bám trụ ở mảnh đất này, với đồng lương ít ỏi thì chỉ đủ tiền ăn đạm bạc, tiền thuê trọ và xe cộ đi lại mỗi khi về quê. Biết chẳng thể nuôi chị ăn học với đồng lương công nhân, anh quyết định về quê lập nghiệp. Ít nhất thì về nơi đây anh không mất tiền trọ, tiền xe cộ đi lại, và mỗi bữa cũng chỉ thêm bát thêm đũa cùng bố mẹ. Đến cuối tháng anh vẫn có chút tiền gửi lên thành phố cho chị.
Làm gì, quyết định bất cứ điều gì anh đều nghĩ đến chị đầu tiên. Ngỡ tưởng chờ đến khi chị tốt nghiệp đại học anh chị sẽ có một đám cưới viên mãn. Nào ngờ xa mặt cách lòng, thêm phần khó khăn trong cuộc sống, cái nghèo khiến tình cảm cũng nghèo đi. Chị muốn thoát ra khỏi cái nghèo nên quyết phụ tình anh để theo một anh chàng giàu có. Yêu đại gia chị được yêu thương, chiều chuộng, được lo cho một công việc ổn định, chỗ ăn ở sang trọng.
Còn anh nơi quê nghèo chỉ biết nín lặng nỗi đau cầu chúc cho chị hạnh phúc, mặc cho những tiếng chửi mắng của gia đình, những lời an ủi, thương cảm của bạn bè anh vẫn đứng vững trên đôi chân của mình, cặm cụi làm ăn để quên đi nỗi đau mất người yêu.
Ngày chị lên xe hoa làm dâu phố thị cũng là ngày anh lên đường nhập ngũ. Anh tin chỉ ở nơi đó trái tim anh mới bình yên trở lại. Thậm chí chưa một lần anh trách chị "tham phú phụ bần" mà chỉ trách mình bất tài, vô dụng không lo được cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc cho người con gái mình yêu.
Nửa năm làm dâu phố thị chị mới thấm được nỗi đau khi "đũa mốc chòi mâm son". Ở nhà chồng chị bị bố mẹ chồng coi thường, thậm chí ngay cả người đàn ông ngày ngày chị gọi là chồng cũng coi chị không ra gì, là thứ thích thì để lại, chán ghét thì mắng nhiếc. Nửa năm chị ngậm đắng nuốt cay sống cảnh osin không công trong gia đình chồng, chứng kiến không biết bao lần chồng dắt gái về nhà.
Nhưng chị lại không thể thốt nên lời với những người xung quanh, chị sợ họ sẽ cười vào mặt chị, nói chị "đáng đời, tham phú phụ bần"... Mỗi khi ra đường, khi về quê, chị cố gắng chứng tỏ mình đang sống hạnh phúc, sung sướng. Nhưng phía sau ánh hào quang lấp lánh của kim cương, vàng bạc là nỗi đau của người con gái còn quá trẻ. Kể từ ngày lấy chồng giàu, sống cuộc sống khổ nhục, không một ngày nào chị nguôi nhớ về anh, về những ngày tháng cùng anh trải qua mưa nắng dãi dầu, nhưng nụ cười ngày ấy dường như đã tắt từ lâu trên đôi môi chị...
Theo Blogtamsu
'Con mẹ xinh thế, nhất định phải lấy chồng giàu' Ngày về ra mắt, mẹ tôi nhìn anh từ đầu đến chân. Thấy sự giản dị của anh, mẹ tôi liếc sang tôi và lắc đầu. Ý mẹ tôi hiểu, nhìn anh không có dáng công tử giàu có. Từ lúc bắt đầu lớn, tôi luôn luôn nghe mẹ nói những điều đại loại như &'con gái mẹ xinh đẹp thế này, nhất...