Lấy Chồng giàu “1 miếng ăn, 1 miếng nhục, 1 bát nước mắt”
Không biết ở đây có mẹ nào hối hận vì đã lấy chồng như em không? Ước gì thời gian quay lại, em sẽ không bao giờ đặt chân vào ngôi nhà giàu có nhưng ngột ngạt như địa ngục ấy nữa.
Yêu nhau 2 năm, em không hề biết nhà anh giàu có vì anh ăn mặc giản dị và cũng chưa bao giờ thể hiện mình là người có tiền. Nhà em thì rất nghèo, ở tận trên vùng cao Hà Giang. Em đi học và làm việc tại Hà Nội mới quen anh.
Ngày anh dẫn em về ra mắt gia đình, em đứng trước ngôi biệt thự sang trọng mà cảm thấy đôi chân mình đang run rẩy. Các mẹ cho là em ngốc lắm đúng không? Em thực sự không mong lấy chồng giàu, vì em biết gia cảnh nhà mình, em chỉ muốn yêu một người bình thường thôi.
Nhưng giờ phút này đâm lao phải theo lao, có bỏ chạy cũng chẳng kịp nữa. Em ngồi nói chuyện với mẹ anh – một phụ nữ sang trọng với ánh mắt sắc sảo.
- Gia đình cháu làm nghề gì nhỉ?
- Dạ ba mẹ con đều làm ruộng ạ…
Em nói chưa hết câu, mẹ anh đã tỏ thái độ không hài lòng.
- Thế mà cháu ăn diện cứ như con nhà giàu ấy nhỉ? Chắc là thằng Hùng mua cho đúng không?
Anh thấy mẹ không vui liền đỡ lời:
- Bạn gái con, con mua là đúng chứ sao. Thôi cả nhà mình vào ăn cơm đi mẹ.
Trong bữa ăn, mẹ anh không đả động gì đến nữa. Bà thậm chí còn gắp đồ cho em rất đon đả. Em vui lắm, cứ tưởng mẹ anh đã chấp nhận em. Nhưng nào ngờ, sự ngọt ngào ấy chỉ là giả tạo. Nhân lúc trên bàn ăn chỉ còn 2 người, bà nhìn em với ánh mắt khó chịu:
- Nói đi, phải làm thế nào cháu mới chịu buông tha thằng Hùng?
- Bác… cháu và anh ấy yêu nhau thực sự.
Video đang HOT
- Cháu yêu nó hay là yêu tiền của cái nhà này? Hèn hạ!
Đúng lúc này anh quay lại, anh vội ôm lấy em, nhìn mẹ rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên em thấy anh khóc, em cũng sụt sùi theo:
(Ảnh minh họa)
- Mẹ, chúng con vì yêu nên mới muốn ở bên nhau. Con sẽ không bao giờ yêu người khác, xin mẹ hãy tác thành hôn sự cho bọn con.
Mẹ anh ném bát xuống đất vỡ tan tành rồi bỏ lên nhà. Thời gian ấy, em đã áp lực rất nhiều. Em từng xin anh hãy yêu người khác xứng với anh đi, nhưng anh nhất định không đồng ý. Không ngờ, mây thang sau, anh với vẻ mặt vui sướng chạy đến thông báo mẹ đã đồng ý đám cưới của 2 đứa. Em đơ người ra, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nói đi, anh đã hứa với mẹ điều gì?
Nụ cười trên môi anh ngưng lại, anh thở dài:
- Tất cả tiền lương của anh sau đám cưới sẽ đưa mẹ quản lý.
Em òa khóc. Mẹ anh làm thế chắc chắn là vì không muốn em động vào một đồng nào của anh. Nhưng em khóc vì thương anh, chứ không phải vì tham tiền.
Cuối cùng, một đam cươi linh đình được diễn ra. Ngày cưới, nhà chồng tỏ ra coi thường bố mẹ em quê mùa, em cố gượng cười với ba mẹ, nuốt nước mắt vào trong..
Địa ngục lúc này mới thực sự bắt đầu. Một miếng ăn là một miếng nhục, mặc dù em chẳng xin xỏ nhà chồng thứ gì.
Ngày đầu tiên về làm dâu nhà chồng, em ngủ quên vì ngày cưới mệt quá nên 9h sáng mới dậy, xuống đến nơi đã thấy bà bày biện ra một bàn ăn tươm tất.
- Không ai sướng bằng con dâu nhà này, chuột sa chĩnh gạo.
Em cúi đầu vội đến giúp bà sắp bát đũa. Trong bữa cơm, bà luôn miệng khen con trai, con gái mình tài giỏi chứ đâu kém cỏi như ai kia, cả gia đình cười nói còn em cắm cúi ngồi ăn, cố không để giọt nước mắt nào rơi xuống.
Những ngày sau, bữa cơm gia đình diễn ra cũng nặng nề như thế, mẹ chồng uể oải soi từng 1 miếng ăn, có món bà nếm chút rồi nhổ ra.. Mang tiếng là nhà chồng giàu có nhưng mẹ chồng đưa tiền đi chợ tính từng đồng vì sợ em mang tiền về quê ngoại. Em phải tằn tiện vun vén và bỏ cả tiền riêng mới được bữa cơm tươm tất.
Em cảm thấy mình chẳng khác gì một người giúp việc khi làm tất cả mọi việc mà từ người lớn đến bé trong gia đình sai bảo. Khái niệm cảm ơn không hề tồn tại trong gia đình chồng đối với em, vì mẹ chồng xem cái việc em phải phục vụ là một việc đương nhiên.
Thực ra, em có thể viện lý do chính đáng để tránh làm điều này, điều kia mẹ chồng sai bảo. Nhưng em vẫn hoàn thành nhiệm vụ không phải vì đương nhiên phải làm, mà vì tình yêu dành cho chồng.
Lấy nhau được gần 1 năm thì chồng em bị điều chuyển công tác 3 năm vào trong miền Nam. Em không thể đi theo vì còn công việc ở ngoài này. 1 năm làm dâu sau đó, số bữa cơm tối em được ăn cùng gia đình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngày nào cũng vậy, đi làm về là em tất bật cơm nước cho kịp giờ tối mẹ chồng đi thể dục. Vừa bày biện thức ăn ra, gọi mọi người xuống ăn cơm, em quay lại bếp dọn dẹp cho sạch rồi quay ra thì đã thấy gia đình chồng xúm quanh mâm cơm cười nói vui vẻ từ lúc nào.
Vẫn nghĩ rằng cả nhà chờ cơm, hay ít nhất là phần 1 miếng ăn lại cho em ăn sau, nhưng nào ngờ đến khi vào thì chỉ còn một đống lộn xộn, rau còn một nhúm, canh còn mấy thìa… Vừa ăn vừa lã chã nước mắt.
1 năm chồng không có nhà, cũng là 1 năm em ăn cơm 1 mình, ăn xong lại lụi cụi dọn, bất kể ngày ốm đau.
Mỗi khi ấm ức là em im lặng luôn. Không phải là em không muốn nói, vì em biết trước là sẽ vừa nói vừa khóc, mà em thì không muốn mình khóc trước mặt bà. Mỗi khi mà nói em là “loại con gái hèn hạ”, “loại hám tiền”, trong đầu em đã nghĩ ra hàng tỉ thứ để nói lại mẹ chồng, thế nhưng mở miệng ra cái là đã cảm thấy trước mắt nhòe đi rồi..
2 năm nữa chồng em mới được về Bắc làm việc, nhưng em sẽ sống thế nào trong 2 năm nữa đây?
Theo WTT
Uất nghẹn với hành động cay nghiệt của mẹ chồng trong đêm tân hôn
"Chẳng nhẽ, nghèo khó đến nỗi con đi lấy chồng mà không trao nổi tí kỉ niệm nào à?"
Tôi và chồng yêu nhau từ hồi học đại học. Anh là người thủ đô, còn tôi là gái quê chính hiệu. Chúng tôi cùng học đại học Ngoại ngữ rồi thân và yêu nhau từ năm thứ 3 đại học. Đến khi ra trường hơn 1 năm thì anh chính thức muốn cưới tôi làm vợ.
Cũng như bao cặp đôi khác, tôi được anh dẫn về ra mắt gia đình để chính thức mối quan hệ. Nhưng khi ấy, thân phận tôi vẫn chưa bị rẻ rúm như bây giờ. Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi với con mắt thiện cảm, rằng tôi là đứa con gái ngoan, học hành, công danh thành đạt.
Rồi mọi chuyện dần thay đổi từ sau ngày dạm ngõ. Mẹ anh bắt đầu có cái nhìn khinh thường tôi và gia đình. Vì đơn giản gia đình tôi làm nông nhiều đời nay, không xứng với gia đình bà. Có lẽ lúc đó bà đã muốn hủy đi mọi kế hoạch của chúng tôi. Nhưng chồng tôi kiên quyết lắm nên bà đành chấp nhận mà tổ chức đám cưới cho chúng tôi.
Nghĩ đến cảnh bị mẹ anh đối xử như vậy tôi tủi thân lắm và càng thương bố mẹ mình nhiều hơn. Có những lúc tôi muốn dừng lại nhưng rồi lại nghĩ đến anh, rồi lại được anh động viên để vượt qua tất cả tìm đến hạnh phúc của riêng mình. Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua đi khi đám cưới của chúng tôi được diễn ra suôn sẻ. Thế nhưng...
Ảnh minh họa.
Hôm cưới tôi, ai ai trong làng ngoài ngõ đều xuýt xoa tôi số sướng, lấy được chồng Hà Nội, gia đình khá giả... Nhưng nào ai có biết một cô dâu như tôi đã phải đau khổ và bị xúc phạm đến nhường nào khi bị mẹ chồng xông vào phòng tân hôn để đòi của hồi môn vừa trao tặng.
Hôm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc ở nhà hàng, chúng tôi vừa về tới nhà, chưa kịp thay đồ, mẹ chồng tôi đã mò lên tận phòng để hỏi chuyện nhà đẻ tôi có trao hồi môn gì không? Thấy vậy tôi ức lắm nhưng chẳng nhẽ lại thể hiện thái độ với mẹ chồng ngay.
Tôi chỉ cười cho qua thì bà lại hỏi cố mãi, rồi lại còn giọng cạnh khóe: "Chẳng nhẽ, nghèo khó đến nỗi con đi lấy chồng mà không trao nổi tí kỉ niệm nào à? Thái độ và cái giọng kéo dài đến khó chịu, tôi đành trả lời: "Bố mẹ con nghèo không cho con được tiền của nhưng cũng đã nuôi được con thành người tử tế và có công ăn việc làm ổn định. Đó là hồi môn của con mẹ ạ!".
Nghe đến vậy bà bù lu bù loa bảo: "Mày chưa về đã dạy khôn tao, thế tao không dạy được thằng chồng mày tử tế à ? Đã thế, cái kiềng, lắc tay và nhẫn lúc tao trao, mày trả hết cho tao, nhà mày có cho mày cái gì đâu mà tao phải cho..."
Ảnh minh họa.
Nghe đến vậy tôi không ngần ngại mà tháo toàn bộ số trang sức được gọi là quà cưới đó cho bà mẹ chồng cay nghiệt. Chưa bao giờ tôi thấy bị xúc phạm đến như vậy. Ngay đêm đầu tiên về nhà chồng mà tôi đã bị tổn thương ghê gớm. Mặc cho chồng ra sức động viên tôi vẫn không thể nguôi đi cái sự uất ức và tủi thân mà bà mẹ chồng vừa ban tặng.
Vậy là tôi bắt đầu cuộc sống mới bằng những ngày nặng trĩu. Lấy chồng được gần 1 tháng mà với tôi cuộc sống mới này như đã kéo dài cả năm, thật ngột ngạt và khó chịu. Bà thì vẫn thái độ khinh khỉnh với tôi và hiển nhiên là tôi cũng chẳng thể yêu quý được bà. Chỉ tội chồng tôi ở giữa, ra công đi hàn gắn tình cảm, nhưng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng thể khá hơn được.
Hay giờ tôi đề xuất ý kiến ra ngoài ở riêng cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn? Không biết chồng tôi có đồng ý không nữa, như thế có làm khó cho anh không vì bà chỉ có mình anh là con? Nếu cứ sống thế này, tôi sợ tôi không thể chịu được lâu, rồi đến cả tình yêu của chúng tôi cũng sẽ chết trong căn nhà ấy mất. Tôi biết phải làm sao?
Theo Emdep
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"! "Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn... Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc...