Lấy chồng gần, tôi chưa một lần được ngủ lại nhà mẹ đẻ
Vậy là, kể từ khi cưới, tôi chưa một lần được ngủ lại nhà bố mẹ đẻ. Gần đây nhất, vợ chồng tôi về ăn cưới, mẹ gặp chúng tôi tại đám cưới gần nhà liền nhắn nhủ 2 vợ chồng sang chơi rồi ngủ lại.
Người ta cứ khuyên nên lấy chồng gần nhưng với tôi thì lấy chồng gần cũng có khác gì lấy chồng xa đâu (Ảnh minh họa).
Tôi đoán mẹ nhớ con gái quá và có điều gì đó muốn nhắn nhủ nên mới chủ động đề xuất như vậy. Chồng tôi trước mặt mẹ thì vâng dạ, rồi sau đó kiếm cớ tối bận việc này, hẹn người kia, chở tôi về nhà luôn.
Tôi và chồng thích nhau từ ngày chúng tôi học chung cấp 2. Nhà chúng tôi cách nhau chưa đến 1 km. Tình cảm vẫn được duy trì cho đến khi chúng tôi học đại học. Tuy có những lúc giận dỗi cả tháng trời không nói chuyện với nhau nhưng tôi thấy cũng là duyên số, hết giận chúng tôi lại yêu nhau nhiều hơn. Tốt nghiệp đại học, tôi và anh cùng ở lại Thủ đô lập nghiệp. Nhà anh có điều kiện kinh tế nên bố anh mua đất xây nhà cho anh tại Thủ đô, coi như anh nhẹ gánh phần nào.
Khi công việc đã ổn định, chúng tôi tính chuyện kết hôn. Hai gia đình gần nhau, phụ huynh đều biết nhau nên mọi việc tìm hiểu từ hai phía thuận lợi hơn rất nhiều. Cả hai bên gia đình thậm chí còn ủng hộ chúng tôi kết hôn càng sớm càng tốt. Vậy là, tôi quyết định kết hôn ở tuổi 25. Một đám cưới ấm cúng được tổ chức tại nhà sau đó đánh dấu ngày chúng tôi chính thức là vợ chồng.
Cũng vì nhà gần, đón và đưa dâu đều đi bộ nên tôi chẳng biết được cảm giác ngồi xe hoa thế nào. Bạn bè vẫn tỏ ra thầm ghen tỵ với tôi và nói rằng tôi may mắn lấy được chồng đẹp trai, nhà giàu lại gần nhà. Tôi lại nghĩ khác, chẳng có gì là trọn vẹn cả, lấy chồng gần nhà nhiều khi cũng có những điều khiến phải bận tâm.
Video đang HOT
Bạn tôi trêu đùa rằng, nhà chồng gần như vậy, mỗi lần về thăm nhà tôi đều có thể sang nhà mẹ đẻ chơi. Thế nhưng, thực tế đâu phải như vậy. Nhà chồng nhiều khách ngoại giao, tôi về là được phụ giúp mẹ chồng nấu nướng, tiếp khách. Có khi chỉ chưa đến 1 km, nghĩ là gần, dù rất nhớ mẹ đẻ tôi cũng chẳng được về thăm. Nếu có sang thăm bố mẹ đẻ, lúc đi mẹ chồng đã dặn tôi sang chơi chút thôi rồi phải về. Tôi cũng chỉ ngồi nói chuyện một lúc rồi đến bữa phải về nấu cơm. Nghĩ các bạn lấy chồng xa hơn tôi, được về nhà bố mẹ đẻ chơi cả ngày, có thể còn ở lại ăn cơm, ngủ lại một đêm thôi mà tôi ao ước quá. Nhiều lúc tôi nghĩ, thà lấy chồng xa hẳn, còn được về vài ngày với bố mẹ.
Thấy tôi buồn phiền chuyện này, chồng không an ủi mà còn quay sang kể lể. Khi bạn anh nói lấy vợ gần sướng nhất, anh nói luôn gần quá chẳng sướng gì, thà cách 20-30km thì tốt hơn. Lý do anh nói vậy vì anh cho rằng, lấy vợ xa, mỗi lần anh về quê, bố mẹ vợ không thể biết được. Còn anh lấy vợ gần, cứ biết anh về là bố mẹ vợ lại gọi sang ăn cơm. Bố mẹ tôi nhớ con gái, quý con rể nên cứ thấy chúng tôi về là lại gọi sang ăn cơm. Mà anh đến bữa mới sang, ngồi ăn xong nói chuyện một lát rồi về chứ có phải động tay động chân vào việc gì đâu. Chả hiểu sao anh cứ muốn tôi phải về nhà chồng thật nhiều nhưng ngược lại, anh hạn chế tôi về nhà bố mẹ đẻ.
Vậy là, kể từ khi cưới, tôi chưa một lần được ngủ lại nhà bố mẹ đẻ. Gần đây nhất, vợ chồng tôi về ăn cưới, mẹ gặp chúng tôi tại đám cưới gần nhà liền nhắn nhủ 2 vợ chồng sang chơi rồi ngủ lại. Tôi đoán mẹ nhớ con gái quá và có điều gì đó muốn nhắn nhủ nên mới chủ động đề xuất như vậy. Chồng tôi trước mặt mẹ thì vâng dạ, rồi sau đó kiếm cớ tối bận việc này, hẹn người kia, chở tôi về nhà luôn. Người ta cứ khuyên nên lấy chồng gần nhưng với tôi thì lấy chồng gần cũng có khác gì lấy chồng xa đâu.
Theo blogtamsu
Thương vợ nhiều hơn sau lần về quê ngoại ăn cưới
Tôi yêu thương vợ nhiều hơn mỗi ngày chỉ để mong bù đắp những năm tháng thiệt thòi trước kia em phải chịu. Vợ đã hy sinh quá nhiều rồi.
Tôi cảm giác đời này mình nợ cô ấy nhiều quá (ảnh minh họa)
Tôi lấy vợ được gần 3 năm và có một bé trai gần 2 tuổi rồi. Vợ tôi là một người phụ nữ nhẹ nhàng, đảm đang, luôn yêu thương chồng con. Chẳng lúc nào cô ấy than thiền với tôi về chuyện mỗi lần tôi đi nhậu nhẹt về muộn. Tôi nhớ có lần đi liên hoan công ty mãi tận gần 1h đêm tôi mới mò về trong tình trạng say khướt, về đến nhà tôi vẫn thấy vợ ngồi đợi ngoài cửa. Tưởng cô ấy sẽ la tôi một trận, nhưng cô ấy lại nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng khiến tôi tự trách bản thân mình hư hỏng nhiều quá để vợ buồn phiền.
Sau lần ấy chẳng bao giờ tôi dám đi đâu về muộn nữa hoặc có gì tôi cũng phải gọi điện về báo cô ấy. Tôi sợ vợ tôi buồn, tôi sợ ánh mắt chỉ trực rơi nước mắt của cô ấy mỗi khi tôi nổi nóng vô cớ. Mặc dù tôi có quát mắng cô ấy thì cô ấy chỉ im lặng, không cãi lại nửa lời với tôi.
Hôm vừa rồi vợ chồng tôi về quê ngoại ăn cưới em gái ruột cô ấy lấy chồng. Tôi mới biết được vợ tôi trước kia đã cơ cực như thế nào, nếu không phải là vô tình nghe được câu chuyện hai mẹ con cô ấy tâm sự với nhau. Khiến tôi nhớ mãi, chẳng thể nào quên được từng lời mà mẹ vợ và vợ tôi nói.
- Thế là mai con Lan (em vợ tôi) cũng bỏ mẹ đi lấy chồng rồi. Từ giờ chỉ còn mỗi bà già này cô độc trong cái nhà này thôi.
- Mẹ đừng nói thế. Tuy chúng con đi lấy chồng nhưng thi thoảng vẫn về thăm mẹ được mà.
- Ừ. Thỉnh thoảng thôi. Giờ chúng mày lấy chồng, rồi đi làm thời gian đâu mà lo cho mẹ được nữa. Nghĩ mà mẹ thấy có lỗi với mày quá.
- Mẹ làm gì có lỗi với con đâu.
- Có. Ngày xưa nếu không vì bố mày mất sớm, thì mẹ đã chẳng bắt mày nghỉ học năm lớp 8 mà đi làm thuê đủ thứ để nuôi cái Lan phụ mẹ. Mẹ biết mày thích học lắm, chỉ vì mày nghĩ cho mẹ nên mới hy sinh như vậy. Sau này lớn lên, đến tuổi đi lấy chồng mẹ lại bắt mày lấy người mà mày không yêu qua mai mối, vì nhà bên đấy có điều kiện. Mẹ biết mày giận mẹ lắm đúng không?
- Có gì đâu mà giận hả mẹ. Là con tự nguyện mà. Ngày trước có khổ mấy, cơm chẳng có mà ăn nhưng con vẫn thấy vui vì được ở bên mẹ và em. Giờ đi lấy chồng rồi, không khổ như ngày xưa nữa. Chàng rể mẹ chọn cho con rất tốt và yêu thương con lắm mẹ à. Anh ấy chẳng bao giờ làm con buồn cả.
- Ừ. Thế còn được, chứ không mẹ áy náy với mày lắm. Có chuyện gì phải nói với mẹ đó, không được chịu đựng một mình nghe chưa. Tính mày hay tủi thân lắm đó.
-.......
Vợ không yêu tôi, không hề có tình cảm với tôi. Nhưng khi đã làm vợ tôi cô ấy luôn hết lòng vì tôi, luôn yêu thương tôi. Tôi cảm giác đời này mình nợ cô ấy nhiều quá. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao cô ấy luôn có ánh mắt u sầu. Là vì cô ấy luôn nghĩ tới ngày xưa, ngày cô ấy phải bỏ học đi kiếm tiền nuôi em, bỏ lại những giấc mơ vẫn còn dang dở của mình. Lấy tôi cô ấy đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ, cô ấy đã khiến tôi yêu thương cô ấy nhiều hơn mỗi ngày. Nhìn cô ấy tôi thương cô ấy hơn. Có lẽ tôi đã đúng khi lấy cô ấy, khi cả hai chưa hề có tình cảm với nhau.
Mấy hôm sau khi đám cưới kết thúc tôi xin phép đưa vợ về nhà. Tôi nói với cô ấy từ nay nếu khi nào cô ấy muốn về bên ngoại, cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ đưa cô ấy về. Vợ tôi xúc động nghẹn ngào ôm lấy tôi và nói "cảm ơn anh. Có lẽ em đã đúng khi lấy anh là chồng".
Sau này chúng tôi thường xuyên đưa con về ngoại chơi nhiều hơn, tôi bàn với em đưa mẹ vợ lên ở cùng cho vui. Cô ấy bảo không tiện, có nói ra thì mẹ cũng nhất định từ chối. Hai vợ chồng cứ tích cực về thăm mẹ là được rồi.
Tôi yêu thương vợ nhiều hơn mỗi ngày chỉ để mong bù đắp những năm tháng thiệt thòi trước kia em phải chịu. Vợ đã hy sinh quá nhiều rồi, hãy để những yêu thương chân thành của chồng xoa dịu những miền ký ức buồn khổ của vợ.
Theo blogtamsu
Chưa một lần em hối hận vì yêu anh... Cảm ơn anh đã tìm thấy em giữa thế giới hơn bảy tỉ người và yêu thương em chân thành nhất cho tận đến khi kết thúc. Kì lạ ghê, nhiều khi em không hiểu rằng là vì trái đất này tròn hay vì sự sắp đặt của duyên số mà chúng ta lại tìm thấy nhau và yêu nhau như vậy. Dù...